Vay nóng Homecredit

Truyện:Công Viên Nhỏ - Chương 035

Công Viên Nhỏ
Trọn bộ 115 chương
Chương 035
Con đường phía trước vẫn trải đầy hoa (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


Lớp thi đấu cũng đã tan, trong phòng 501 chỉ còn lại ba bốn học sinh; Kỳ Ngọc ngồi một mình bên cửa sổ, tay chống đầu, chăm chú nhìn vào bài tập.

Lý Quỳ Nhất bước vào rồi ngồi xuống ghế trước mặt Kỳ Ngọc, sau đó cô quay người lại đặt tài liệu lên bàn, làm cậu giật mình.

"Cậu đến rồi à." Kỳ Ngọc mỉm cười, cầm cây bút ở bàn lên, không nói gì thêm mà bắt đầu giải thích: "Bài này chúng ta đã thảo luận trong lớp, theo ý là..."

Lý Quỳ Nhất chống khuỷu tay lên bàn, cụp mắt lắng nghe cậu ta giảng.

Không biết có phải vì gần nhau quá không mà Kỳ Ngọc bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương từ mái tóc cô. Cậu không biết đó là mùi hương gì, chỉ mơ hồ cảm thấy như hương cam trong nắng Hè. Thật kỳ lạ, rõ ràng đã là mùa Thu rồi...

Cậu lén ngước mắt lên nhìn.

Chỉ một khoảnh khắc dừng lại, cô đã chỉ vào tờ giấy nháp: "Ở đây, phải là điều kiện cần và đủ."

"À." Kỳ Ngọc cười: "Mình ngốc quá..."

Cậu lấy lại tinh thần, tiếp tục chứng minh.

Không biết các học sinh khác đã rời khỏi lớp từ khi nào, chỉ còn rèm cửa xanh lam bên cửa sổ vẫn nhẹ nhàng đung đưa. Hạ Du Nguyên ôm quả bóng rổ lao vào như cơn gió, cậu bất chợt thấy cảnh đầu hai thiếu niên nam nữ kề sát nhau, ngoài cửa sổ mặt trời lặn như vàng chảy, bóng dáng hai người như khắc vào trong bức tranh sơn dầu.

"Kỳ..." Cái tên lập tức bị kẹt trong miệng, không thể thốt ra.

Trương Sấm đuổi theo phía sau, lấy tay ghìm cổ Hạ Du Nguyên: "Mày vội gì thế, chạy nhanh như vậy..." Cậu ta cũng thấy hai người trong lớp, sau đó đột nhiên im lặng.

Dù sao cậu ta cũng từng nghi ngờ Hạ Du Nguyên thích Lý Quỳ Nhất.

Lý Quỳ Nhất và Kỳ Ngọc nghe thấy tiếng động, cả hai cũng ngạc nhiên nhìn họ. Kỳ Ngọc phản ứng trước, nói: "Bọn mày đợi tao xíu, sắp xong rồi."

"Làm lỡ thời gian của cậu rồi." Lý Quỳ Nhất nói. Thấy Hạ Du Nguyên ôm quả bóng rổ, cô cũng đoán được họ hẹn nhau làm gì.

"Không sao." Kỳ Ngọc lại cúi đầu: "Chúng ta tiếp tục."

Trương Sấm nhìn Hạ Du Nguyên, sau đó bước vào lớp rồi chọn một bàn ngồi xuống, hất cằm về phía cậu: "Chúng ta đánh vài trận đi."

"Đánh cái gì mà đánh." Hạ Du Nguyên cũng kéo ghế ngồi xuống: "Điện thoại của tao vẫn ở chỗ thầy Trần."

"Thầy ấy vẫn chưa trả mày à? À, không phải, quý bà Tiểu Hạ vẫn chưa đi lấy à?" Trương Sấm cười hả hê.

"Chưa."

Trần Quốc Minh nói, muốn lấy lại điện thoại à? Gọi phụ huynh đến lấy, không thì không có cửa đâu.

Hạ Du Nguyên năn nỉ dì nhỏ mình đến lấy giúp, nhưng Hạ Thu Minh rất tức giận, dì cảm thấy cậu ở trường toàn làm mấy chuyện không đâu, mới khai giảng hai tháng mà đã bị gọi phụ huynh hai lần, vậy nên dì quyết định dạy cho cậu một bài học, mãi không đến lấy điện thoại giúp cậu.

Trương Sấm thì không muốn cùng anh em chịu khổ, cậu ta lấy điện thoại ra chơi game.

Hạ Du Nguyên chán nản nhìn quanh lớp học, đạp quả bóng rổ dưới chân rồi di tới di lui. Công thức trên bảng vẫn chưa được xóa, cậu nhìn chăm chăm, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía hai người bên cửa sổ.

Thảo luận thì thảo luận, hai người cần gì phải ngồi gần nhau thế?

Có hiểu "Quân tử bất lập vu nguy tường chi hạ3" nghĩa là gì không đấy? Nếu Trần Quốc Minh mà nhìn thấy, không chừng lại nghi ngờ gì đó cho xem.

Đặc biệt là cậu đấy, Lý Quỳ Nhất, cậu nhớ lâu một chút được không?

Thôi, không thèm bận tâm đến hai người nữa. Hạ Du Nguyên xem thường khẽ "xì" một tiếng, xoay người lại, quay lưng về phía họ ngồi.

Trương Sấm hóng hớt thì không chê chuyện lớn, lén tới gần nói nhỏ bên tai Hạ Du Nguyên: "Không phải chứ người anh em, người ta đang thảo luận đề đấy, thế này mà mày cũng ghen à?"

"Con mắt nào của mày thấy tao ghen!" Hạ Du Nguyên tức giận, rít từng chữ một qua kẽ răng, rồi đá vào chân bàn Trương Sấm.

Cái bàn ma sát, kêu lên "ken két" chói tai, hai người đang học bài giật mình ngước đầu lên.

"Không sao, không sao, các cậu tiếp tục đi." Trương Sấm cười khà khà: "Nó không có điện thoại để chơi, cũng không có bạn nữ nào để thảo luận bài tập toán nên phát điên ấy mà."

"Đệch cụ mày..." Hạ Du Nguyên chỉ muốn khâu cái miệng của Trương Sấm lại.

Thật ra, cuộc thảo luận của Kỳ Ngọc và Lý Quỳ Nhất cũng đã đến phần kết. Lý Quỳ Nhất ngẫm lại từ đầu đến cuối một lần nữa, sau đó thu xếp tài liệu rồi đứng dậy, nói: "Cảm ơn."

Kỳ Ngọc cũng bắt đầu dọn cặp sách, cậu ta mỉm cười: "Thảo luận bài tập mà nói cảm ơn gì chứ."

Ngẫm nghĩ một chút, cậu ta nói tiếp: "À đúng rồi, hình như khối chúng ta sắp tổ chức một cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh, cậu tham gia không?"

Đây là con giáo viên nhỉ? Lúc nào cũng nắm thông tin đầu tiên. Lý Quỳ Nhất cảm thán trong lòng, lắc đầu nói: "Mình không giỏi diễn thuyết, đọc sách còn không có cảm xúc."

Cậu cũng biết tự mình biết mình đấy, Hạ Du Nguyên nghĩ. Cậu nhớ lại bài phát biểu của cô trong lễ khai giảng, mặc dù giọng nói rất hay nhưng chẳng có chút cảm xúc, ngay cả khi nói đến những từ như "phấn đấu" hay "cố gắng" thì giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

Chắc lãnh đạo trường nghe xong cũng muốn về nhà tìm mẹ, không muốn nỗ lực quản lý trường nữa.

"Cậu có tham gia không?" Lý Quỳ Nhất hỏi lại Kỳ Ngọc.

Kỳ Ngọc cười: "Mình không giỏi nói tiếng Anh, lên sân khấu chỉ làm mất mặt thôi."

"Thật không? Mình nghe cậu trả lời câu hỏi trong giờ tiếng Anh, phát âm khá tốt mà." Lý Quỳ Nhất nghĩ Kỳ Ngọc đang khiêm tốn.

Chứng tỏ tai cậu có vấn đề, Hạ Du Nguyên nghĩ.

"Không đâu, so với những người thực sự giỏi thì mình còn kém xa lắm, ví dụ như phát âm của Hạ Lạc Di cực kỳ tốt." Kỳ Ngọc nói.

Lý Quỳ Nhất gật đầu đồng tình: "Đúng vậy, giáo viên tiếng Anh cũng khen cậu ấy mà."

Kỳ Ngọc bỗng chỉ vào Hạ Du Nguyên: "Khẩu âm của Hạ Du Nguyên cũng rất tốt. Dì nhỏ nhà cậu ấy là giáo viên tiếng Anh ở trường cấp 2 bọn mình, hồi cấp 2 học tiếng Anh toàn là do dì ấy dạy đấy."

Hạ Du Nguyên nghe thấy Kỳ Ngọc đột nhiên nhắc đến mình thì từ dáng vẻ ngồi uể oải lập tức thẳng lưng lên, gãi đầu liếm môi, ánh mắt như vô tình lướt qua mặt Lý Quỳ Nhất.

Quả nhiên cô liếc cậu một cái, nhưng cái nhìn ấy cực kỳ lạnh lùng, ngay cả chữ "à" cũng không có.

Trong lòng Hạ Du Nguyên chợt dâng lên cảm giác ấm ức.

Dứa mặt xụ, cậu có biết cái gì gọi là "Không sợ thiếu chỉ sợ không chia đều" không? Cậu khen nó mà không khen mình, đó là không công bằng, là cùng nghĩa với câu kia đấy.

Mặc dù mình không quá thích cậu khen mình, nhưng cậu phân biệt đối xử này là không đúng. May mà mình đã là một người trưởng thành lý trí, khả năng chịu đựng tâm lý rất mạnh, nếu là trẻ mẫu giáo gặp chuyện này thì chắc phải buồn mất ba ngày ba đêm đấy?

Hạ Du Nguyên giữ vẻ mặt lạnh lùng, chụp lấy quả bóng rổ ném vào lòng Kỳ Ngọc, sau đó đứng dậy nói: "Nói mấy chuyện này làm gì, đi thôi, đến giờ hẹn rồi."

Ba người họ hẹn nhau chơi bóng ở nhà thi đấu trong nhà, vì gần đây thời tiết thất thường, sợ chơi nửa chừng thì trời mưa, mất hứng.

Nhà thi đấu nằm ở bên kia khu phố mua sắm Nam Tuyền, để đến đó họ phải bắt xe buýt số 6.

Lý Quỳ Nhất vẫn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đeo tai nghe nghe nhạc, Kỳ Ngọc vẫn ngồi bên cạnh cô. Hạ Du Nguyên và Trương Sấm đứng ở cửa sau, làm "thần giữ cửa".

"Cậu đang nghe gì thế?" Kỳ Ngọc hỏi.

"Nhạc của Châu Kiệt Luân, bài 'Chiếc Đồng Hồ Quay Ngược."

"Ồ." Kỳ Ngọc sờ mũi: "Mình ít nghe Châu Kiệt Luân lắm, hay không?"

Trương Sấm lặng lẽ đảo mắt, người anh em, bắt chuyện thì cũng phải chú ý cái cơ bản chứ chứ, không hay thì người ta nghe làm gì!

Hạ Du Nguyên cũng nhếch miệng, không phải chứ, tình hình gì đây? Tiếp theo hai người không định dùng chung tai nghe để cùng nghe nhạc đấy chứ? Động tác này có phải hơi mập mờ không... Dù sao thì cậu cũng thấy rất mập mờ.

Kỳ Ngọc, tên nhóc nhà mày, mày cố tình hỏi câu này đấy à?

Mày với dứa mặt xụ thân thiết lắm sao? Thân hơn cả tao với cậu ấy à? Hai người chỉ là bạn cùng lớp cùng thảo luận đề thôi mà, nhưng tao với cậu ấy đã từng ăn đồ nướng cùng nhau, hơn nữa còn là cậu ấy mời tao đấy. Quan trọng hơn là, có lẽ, có thể cậu ấy đã thích tao rồi.

Nghĩ đến việc Lý Quỳ Nhất thích mình, Hạ Du Nguyên hơi cảm thấy không tự tin lắm, vì thái độ của Lý Quỳ Nhất đối với cậu thật sự không tốt. Nhưng nếu nói Lý Quỳ Nhất không có tình cảm gì với cậu, vậy thì lại có nhiều chuyện không giải thích được, đặc biệt là người bạn thân của cô - Phương Tri Hiểu. Mỗi lần gặp cậu, cô nàng đó không cười gian thì cũng cười đầy ẩn ý.

Chắc chắn là có điều gì đó mờ ám.

Đúng lúc đang nghĩ thì Hạ Du Nguyên nghe Lý Quỳ Nhất lên tiếng, giọng rất nhạt: "Hay."

Như thể một người bán rau, người khác hỏi rau của bạn có ngon không, cô nói ngon... Nhưng thậm chí cô còn không nhiệt tình như người bán rau.

Cũng không có động tác tháo tai nghe rồi chia sẻ một bên.

Cậu bất giác hơi nhếch môi.

Hình như chơi xấu quá nhỉ? Dù sao thì người đó cũng là anh em của cậu. Nhưng Hạ Du Nguyên nghĩ kỹ lại, Kỳ Ngọc là người chỉ biết học, chắc chắn không hiểu gì về tình cảm, vì vậy câu hỏi vừa rồi chắc chỉ là lịch sự thuận miệng hỏi mà thôi.

Kỳ Ngọc sờ mũi, nở cười khô khốc: "Vậy mình về nhà cũng sẽ nghe thử xem sao."

Sắp đến mùa Đông, trời tối sớm, chưa đến hai trạm xe buýt mà trời đã tối hẳn. Đoán sắp đến bến, Lý Quỳ Nhất đứng dậy từ ghế ngồi: "Mình phải xuống đây."

Kỳ Ngọc ngạc nhiên: "Hả? Nhà cậu không phải ở phía bên kia đường Kiến Thiết Đông sao?"

Lý Quỳ Nhất không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: "Lần trước có chuyện nên mới ngồi thêm hai trạm thôi."

Hạ Du Nguyên suýt nữa không thể nén được nụ cười, chuyện gì? Có phải là chuyện thích mình không?

"Vậy à." Kỳ Ngọc tỏ vẻ đã hiểu rồi nhường chỗ để cô xuống: "Về nhà cẩn thận nhé."

"Ừm, cậu cũng vậy."

Lý Quỳ Nhất đi đến chỗ cửa xe đợi, nhưng vì tay cầm hai bên cửa xe đều bị Trương Sấm và Hứa Du Nguyên nắm nên cô chỉ còn cách với lên thanh ngang phía trên, miễn cưỡng dùng đầu ngón tay bám vào.

Thật sự rất vất vả, Hạ Du Nguyên không nhìn nổi nữa, cậu cầm chiếc cặp sách của Lý Quỳ Nhất để kéo cô đứng vào vị trí của mình, còn cậu thì đứng sau lưng cô, dễ dàng nắm lấy thanh ngang phía trên.

Hơi thở của cậu mạnh mẽ bao lấy cô.

Lý Quỳ Nhất ngước mắt lên, cô nhìn thấy cánh tay sạch sẽ của cậu, trắng lạnh hơi gầy nhưng khoẻ mạnh, đường nét rất đẹp. Cô cảm thấy người này có điểm đó cũng khá tốt, ít nhất là mùi cơ thể của cậu lúc nào cũng dễ chịu, làn da lộ ra luôn mát mẻ, tốt hơn mấy nam sinh có mùi hôi khó chịu gấp bao nhiêu lần.

Song đáng tiếc là, cậu có tính cách của riêng mình.

Nếu Hạ Du Nguyên là một con rối gỗ thì sẽ khiến rất nhiều người yêu thích, vì ngoại hình của cậu rất đẹp. Nhưng cậu lại có một linh hồn khó nắm bắt, chẳng hạn như khi cô gặp rắc rối thì cậu giúp đỡ, nhưng khi cô không gặp rắc rối thì cậu lại gây phiền toái cho cô.

Haizz, làm người có thể đơn giản một chút được không, đừng có hai mặt như vậy chứ?

Lý Quỳ Nhất nghĩ ngợi như thế, song cô lại không biết rằng người này đang chú ý đến xoáy tóc của cô, hơn nữa còn khó chịu nghĩ: Tại sao cậu ấy không nói "cảm ơn" nhỉ?

Xe buýt ổn định dừng lại, Lý Quỳ Nhất nói lời tạm biệt với Kỳ Ngọc và vẫy tay với Trương Sấm, nhưng vì Hạ Du Nguyên đứng sau lưng nên cô không thể quay người lại. Thôi thì không cần phải nói chuyện với cậu.

Hạ Du Nguyên vừa giơ tay lên: "..."

Tức chết mất, ngay cả "tạm biệt" cũng không nói.

Sau khi Lý Quỳ Nhất xuống xe, Trương Sấm mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện của hai người anh em mình với cô. Cậu ta cảm thấy, nếu Hạ Du Nguyên thích cô thì không sao, Kỳ Ngọc thích cô cũng không sao, nhưng nếu cả hai cùng thích cô, vậy thì sẽ có vấn đề lớn.

Mọi việc không thể diễn ra theo kiểu phi lý như thế.

Nếu phải chọn một người để ủng hộ, cậu ta chọn Hạ Du Nguyên. Không phải lý do gì khác, mà vì Hạ Du Nguyên là bạn thân từ bé của cậu ta, đã quen biết hơn mười năm rồi, trong khi Kỳ Ngọc thì bọn họ chỉ mới quen khi vào cấp hai.

Việc này không thể nói ra trước mặt hai người, chỉ có thể đợi sau khi chơi bóng rổ xong, hỏi Hạ Du Nguyên xem cậu rốt cuộc có ý gì.

Nào ngờ cái tên Hạ Du Nguyên này lại ôm quả bóng rổ, lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn cậu ta một cái: "Ý của tao là gì, mày nên đi hỏi ý của Lý Quỳ Nhất là gì mới đúng, chẳng lẽ mày không nhìn ra cậu ấy hơi thích tao à?"

Trương Sấm: "..."

Không nhìn ra.

Này anh giai, anh lấy đâu ra tự tin thế?

Trương Sấm thử thăm dò: "Có lẽ mày không nhận ra, lúc xuống xe, cậu ấy chỉ không chào mỗi mày."

"Cậu ấy giận tao." Sau khi Lý Quỳ Nhất xuống xe, Hạ Du Nguyên cũng đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này, cuối cùng đưa ra kết luận đó, hơn nữa cậu còn khá chắc chắn: "Hôm đó cậu ấy hơi ghen vì chuyện tao yêu sớm, tao không giải thích với cậu ấy. Sau đó cậu ấy mượn dao cạo của tao, tao không cho mượn, thế là cậu ấy liền như vậy. Mày nói xem, có phải cậu ấy hơi nhỏ nhen không?"

Trương Sấm gật đầu lung tung: "Đúng đúng đúng, cậu ấy rất nhỏ nhen."

Hai ngày sau, quả nhiên giáo viên tiếng Anh thông báo về cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh trong lớp, chủ đề là "Nỗ lực đúng lúc", yêu cầu học sinh tham gia chuẩn bị bài diễn thuyết, thời lượng khoảng 5 phút. Tuy nhiên, cuộc thi diễn thuyết lần này chia thành ba phần, phần một là diễn thuyết theo chủ đề, phần hai là biểu diễn tài năng liên quan đến tiếng Anh, phần ba là hỏi đáp tự do, tổng điểm tính theo tỷ lệ 5:2:3.

Lớp 10A1 là lớp thực nghiệm, có 2 suất tham gia, các lớp khác mỗi lớp chỉ có 1 suất.

Giáo viên tiếng Anh dành nửa tiết học để các bạn đăng ký lên bục giảng thử diễn thuyết, cuối cùng do các bạn bên dưới bình chọn, hai bạn có số phiếu cao nhất sẽ đại diện lớp tham gia thi đấu.

Không bất ngờ gì khi Hạ Lạc Di chiếm một suất, người còn lại là một nam sinh tên Triệu Thạch Lỗi.

Thời gian bắt đầu cuộc thi được định vào 9 giờ sáng Chủ Nhật tuần này.

Trường Liễu Nguyên số 1 làm việc rất quyết đoán, họ biết thời gian này quý báu thế nào đối với học sinh nên đã dự đoán được rằng khi đó sẽ có rất ít người đến xem thi đấu. Bởi vậy nhà trường bắt buộc mỗi lớp phải cử 15 học sinh làm khán giả.

Khối lớp 10 tổng cộng có 20 lớp, 300 khán giả, cộng thêm hai mươi mấy thí sinh, đủ để lấp đầy 70-80% chỗ ngồi của phòng hội thảo nhỏ của trường.

Ban đầu, mỗi lớp áp dụng chính sách tự nguyện đăng ký, nhưng không đủ người, cuối cùng chẳng còn cách nào khác, ban cán sự lớp phải ra mặt.

Vậy nên Lý Quỳ Nhất trở thành một khán giả.

Chu Phương Hoa nói: "Nếu cậu đi xem thi đấu thì mình cũng đi, dù sao ở không cũng chẳng làm gì."

Điều khiến Lý Quỳ Nhất không ngờ chính là Phương Tri Hiểu lại từ bỏ cơ hội ngủ nướng duy nhất trong tuần, tự nguyện đăng ký làm khán giả. Cô nàng phấn khích nói: "Thí sinh của lớp bọn mình là Hạ Du Nguyên đó, nghe nói cậu ấy hát rất hay."

Mắt phải Lý Quỳ Nhất giật giật, cô nghĩ con người tên Hạ Du Nguyên này, xét về khí chất mà nói thì hoàn toàn không phù hợp với chủ đề "Nỗ lực đúng lúc."

Nhìn cậu lười biếng thế kia mà.

Buổi sáng Chủ Nhật nhanh chóng đến. 8:20 sáng, Lý Quỳ Nhất gặp Phương Tri Hiểu ở cổng trường, hai người mua hai chiếc bánh nhân để ăn. 8:30, cô lại gặp Chu Phương Hoa ở cổng phòng hội thảo.

Khi vào phòng hội thảo, bên trong đã chật kín người, rất ồn ào. Vì không phải là ngày học nên mọi người đều không mặc đồng phục, những bộ quần áo đủ loại sắc màu tụ lại với nhau trông như một đĩa thịt nguội lớn sặc sỡ. Những học sinh chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn lại càng nổi bật, không thể nói là lộng lẫy lòe loẹt nhưng chắc chắn có thể nhìn ra là được chải chuốt chỉnh tề cẩn thận.

"Lý Quỳ Nhất! Ở đây!"

Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, Lý Quỳ Nhất kiễng chân nhìn xung quanh, phát hiện Hạ Lạc Di đang vẫy tay với mình. Dù cách rất xa nhưng cô vẫn cảm thấy Hạ Lạc Di tỏa sáng rực rỡ... À, cậu ấy mặc một chiếc váy công chúa màu xanh lục pha lam, chất vải mượt mà mềm mại, có độ óng ánh tạo cảm giác mát lạnh và sánh đặc như thạch, kiểu dáng hơi phô trương, nhưng mặc lên người cậu ấy lại rất hợp.

Lý Quỳ Nhất kéo Phương Tri Hiểu và Chu Phương Hoa đi đến. Khi lại gần, cô mới phát hiện Hạ Lạc Di ngồi cạnh Hạ Du Nguyên.

So với hầu hết các thí sinh, trang phục của cậu hoàn toàn có thể nói là giản dị, thậm chí cậu còn mặc đồng phục!

Đồng phục của trường Liễu Nguyên số 1 có màu đen trắng, không quá đẹp, chỉ có thể coi là thanh thoát. Hạ Du Nguyên mặc đồng phục ngay ngắn hơn bình thường, kéo khóa đến tận trên ngực, cổ áo bên trong lộ ra cũng chỉnh tề, dưới chân là đôi giày vải đen của Converse, toàn thân không có một điểm sáng nào, tất cả chỉ nhờ vào dáng vẻ cao ráo và thần thái của cậu nên mới miễn cưỡng giữ được mọi thứ.

Hạ Du Nguyên nhìn lướt qua, không nói gì, trông như một cây bạch dương nho nhỏ đẹp đẽ.

Phương Tri Hiểu ghé sát đầu vào Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa, nói nhỏ: "Người này thực sự quá có tâm cơ, cậu xem cậu ta mặc đồng phục cẩn thận như vậy, nhưng thật ra, từng sợi tóc của cậu ta đều đã được chăm chút kỹ lưỡng đấy."

Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa cùng nhìn qua, ừm, không thấy gì đặc biệt.

"Trời ạ, cái này giống như trang điểm tự nhiên của con gái ấy, hai cậu không tinh mắt rồi." Phương Tri Hiểu lười giải thích thêm với hai người.

Mặc dù Lý Quỳ Nhất không nhận ra tâm tư bé nhỏ của Hạ Du Nguyên, nhưng cô có thể hiểu tại sao cậu lại làm vậy. Những quý ông quý bà giám khảo hơn 50 kia khi nhìn thấy một cậu bé điển trai, ăn mặc khéo léo như thế, chẳng phải là sẽ thích chết như nhìn thấy cháu trai mình à?

Quả thật là quá tâm cơ.

Thật ra, Hạ Du Nguyên mặc bộ này là có lý do. Ban đầu cậu ăn mặc như con công loè loẹt, mặc cả chiếc áo khoác gió trông ngầu nhất, hoàn toàn là kiểu làm sao cho đẹp trai nhất có thể. Cậu nhìn mình trong gương, hài lòng không để đâu cho hết: Thế này không phải sẽ khiến tất cả các nữ sinh trong trường đổ gục vì vẻ đẹp trai này sao? Kết quả là, dì nhỏ Hạ Thu Minh nhìn cậu rồi thở dài nói: "Hạ Du Nguyên, con đi tham gia thi đấu hay đi tìm bạn đời vậy?"

Một câu đánh thức người trong mộng.

Thế là cậu thay đổi kế hoạch, dự định khiến các giám khảo lớn tuổi mê trước.

Hạ Du Nguyên càng nghĩ càng thấy tuyệt, vui vẻ tự phong mình là "Gia Cát Lượng thời nay."

Khi mấy người Lý Quỳ Nhất đến dãy ghế của Hạ Lạc Di, họ mới phát hiện Hạ Lạc Di cũng trang điểm rất tinh tế, vừa ngọt ngào vừa lấp lánh, khóe mắt còn đính cả đá nước, trông như nàng tiên cá nhỏ dưới đáy biển.

"Oa!" Phương Tri Hiểu không có tiền đồ mà kinh ngạc thốt lên trước.

Hạ Lạc Di trang nhã nở nụ cười, dịch vào trong một chỗ rồi vỗ vai Hạ Du Nguyên: "Cậu cũng nhích qua chút đi."

Ở đây vừa hay còn ba chỗ trống, sau khi Hạ Lạc Di nhích qua, giữa cô và Hạ Du Nguyên trống một chỗ, bên phải Hạ Du Nguyên còn hai chỗ. Hạ Lạc Di muốn Hạ Du Nguyên ngồi sát cạnh mình để chừa ra ba chỗ liên tiếp.

Nếu là người khác, Hạ Du Nguyên sẽ sẵn lòng nhích qua, nhưng cậu nhìn Lý Quỳ Nhất thì lại không muốn, tại sao hôm đó cô lại đối xử với cậu thế chứ?

Hạ Du Nguyên thờ ơ nói: "Không."

"..."

Cả bốn người đều thấy quái lạ, nhưng không còn cách nào khác, đành phải ngồi như vậy.

Hạ Lạc Di vỗ vào chỗ bên cạnh mình, nói với Lý Quỳ Nhất: "Đừng để ý cậu ấy, cậu ngồi đây đi."

Lý Quỳ Nhất bước qua, Phương Tri Hiểu ngồi bên kia của Hạ Du Nguyên, còn Chu Phương Hoa ngồi ở ngoài cùng.

Khi đi ngang qua Hạ Du Nguyên, Lý Quỳ Nhất ngửi thấy một mùi hương nhẹ nhàng, làm cô chợt liên tưởng đến những cây bách xanh mơn mởn mọc trong thung lũng tuyết yên tĩnh, hương thơm không quá nồng, chỉ nhẹ nhàng lan tỏa.

Sau khi ngồi xuống, cô quay đầu hỏi Hạ Du Nguyên: "Cậu xịt nước hoa à?"

Hạ Du Nguyên liếc cô một cái: Xịt thì sao?

Lý Quế Nhất suy nghĩ một lúc, nói: "Mùi khá dễ chịu, nhưng hơi nồng."

Mọi người xung quanh im lặng trong vài giây, đột nhiên Hạ Du Nguyên đứng bật dậy, nói với Chu Phương Hoa: "Đổi chỗ đi."

*********

Lời của tác giả:

P. S. Bản thân tôi không có kinh nghiệm thi đấu, những điều trong truyện về thi đấu là hỏi bạn bè có kinh nghiệm rồi mới viết. Nhưng ở các tỉnh khác nhau, những năm khác nhau, chính sách về thi đấu cũng khác nhau, mọi người chỉ đọc cho vui, không nên coi bất kỳ câu nào trong truyện là thật.

Bé cún sắp bị bé mèo bụng dạ đen tối làm khóc là thật đấy.

*********

Chú thích:

  1. 拍脑袋: Đưa ra quyết định và ý tưởng chủ quan
  2. Tác giả Robert Frost, bản dịch của Châu Diên
  3. Có nghĩa là quân tử chân chính phải biết tránh xa chỗ nguy hiểm



Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-115)