← Ch.06 | Ch.08 → |
Người phục vụ chào đón vô cùng nhiệt tình, Kiều An Sâm tìm một chiếc bàn cạnh gần cửa sổ, Sơ Nhất thất vọng đi theo anh, hờ hững ngồi xuống.
"Anh thường xuyên đến đây, đồ ăn ở đây rất ngon." Kiều An Sâm lấy ấm trà rót nước, Sơ Nhất không lên tiếng, cô yên lặng gỡ bỏ lớp màng bọc trên bát.
Lớp màng bọc trong suốt bị kéo ra, Sơ Nhất vo tròn chúng thành một cục rồi ném vào trong thùng rác.
Động tác này của cô khiến cho Kiều An Sâm cảm thấy khác thường, anh nhìn sắc mặt của Sơ Nhất, thăm dò hỏi.
"Có gì không ổn à?"
"Có sao?"
"Hình như anh thấy em có tâm sự." Kiều An Sâm nghiêm túc nói.
"..." Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm.
Người phục vụ cầm menu ra, Kiều An Sâm chọn mấy món, chọn xong liền hỏi ý kiến của Sơ Nhất, cô đang cảm thấy chán nản, nói còn muốn huống chi gọi món ăn.
Sơ Nhất cúi đầu uống một hớp nước, xua tay tùy anh chọn.
Kiều An Sâm dừng lại một chút, anh đưa menu cho nhân viên phục vụ.
Trong lúc chờ đồ ăn, tâm trạng của Sơ Nhất đã bình tĩnh đôi chút.
Nói một cách công bằng. , quán ăn ở đây không quá tệ, ít ra nó rất yên tĩnh, ánh sáng cũng rất thoải mãi dễ chịu.
Nơi này tốt hơn ngoài kia rất nhiều, nhân viên phục vụ cũng rất chu đáo.
Đồ ăn nhanh chóng được bưng ra, mỗi loại Sơ Nhất đều nếm thử một ít, mùi vị rất ngon, thậm chí còn ngon hơn anh nấu.
Bất giác, cô đã ăn hết hai bát cơm.
Sau một hồi ăn uống no say, nhìn cái bát cơm trống trơn trước mặt, Sơ Nhất lại càng giận hơn.
Mất mặt quá!
Nhất định là cô bị tức đến mức đói bụng nên mới ăn nhiều như vậy.
Đúng, nhất định là như vậy rồi! Cô suy nghĩ.
Sau khi thanh toán xong, Sơ Nhất mím môi không nói lời nào, Kiều An Sâm vừa lái xe vừa quan sát cô, dọc hai bên đường đi, có rất nhiều cặp tình thân đang tặng hoa cho nhau.
Trong đầu Kiều An Sâm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Em có phải.... ." Anh nghiêng đầu nhìn về phía Sơ Nhất, nói lên suy nghĩ của mình, vốn dĩ Sơ Nhất đã mất hết hi vọng, nhưng sau khi nghe vậy, ánh mắt cô lại sáng lên.
Kiều An Sâm chậm rãi nói ra câu tiếp theo.
"Cũng muốn đi dạo phố đúng không?"
"..." Trái tim Sơ Nhất dần nguội lạnh.
Thấy cô không đáp, Kiều An Sâm cho rằng cô đang ngầm thừa nhận, anh tự mình nói tiếp.
"Hôm nay trên đường rất đông người, trong cửa hàng cũng có nhiều người đứng xếp hàng, nếu như em thật sự muốn đi, lần sau chúng ta có thể..."
"Được rồi, em không muốn đi." Sơ Nhất cắt ngang lời anh, lúc cô chỉ hy vọng anh im lặng thôi.
"Về nhà nhanh đi, em hơi mệt." Nói xong, cô nhắm mắt, ngửa người ra ghế, lúc này cô không có đủ dũng khí để nhìn thế giới ngoài kia.
Kiều An Sâm sững sờ một chút, lúc đèn giao thông chuyển sang màu xanh, chiếc xe bắt đầu lăn bánh
Sau khi về nhà, hai người hầu như không có trao đổi, Sơ Nhất tắm rửa thay quần áo rồi đi ngủ sớm, cô nhét bộ đồ lót Trình Lật tặng vào đáy tủ quần áo, có lẽ cả đời này cũng không lôi ra nữa.
Chiến tranh lạnh lần này diễn ra rất lâu, cho dù Kiều An Sâm có chậm chạp cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng, bởi vì, kể từ ngày đó Sơ Nhất không cười với anh nữa.
Kiều An Sâm rất buồn bực, mối khi về nhà, được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Sơ Nhất, mệt mỏi trong người giảm đi không ít, vậy mà bây giừo, bầu không khí trong nhà so với viện kiểm sát còn nghiêm túc hơn.
Lần đầu tiên Kiều An Sâm ngẩn người trong giờ làm việc.
Vào giờ nghỉ trưa, mọi người thấy anh như vậy thì rất ngạc nhiên.
"Kiều An Sâm, không thể tin được! Không ngờ trên mặt cậu lại có loại biểu cảm như vậy!"
"Đúng vậy."
"Giống như gặp xích mích trong chuyện tình cảm, cậu mà cũng gặp xích mích trong tình cảm sao? Ha ha ha ha ha."
Suy nghĩ bị cắt đứt, Kiều An Sâm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
"Cận Nhiên, tới đây có việc gì?"
"Tôi tới rủ cậu đi ăn cơm trưa, đến giờ rồi." Anh ta nhìn đồng hồ, mỉm cười đi đến trước bàn làm việc của Kiều An Sâm, thần bí hỏi.
"Kiều tổng gần đây gặp chuyện gì khó khăn gì sao? "
Kiều An Sâm không để ý đến anh ta, trong mắt không có xíu cảm xúc nào.
"Giờ tan tầm chỉ còn một phút nữa, Cận Nhiên, cậu là muốn quay lại làm việc luôn sao?"
"Ấy." Cận Nhiên lắc đầu, "Tôi nói này, cậu cứng nhắc quá rồi, không phải tôi đang chờ cậu sao."
Kiều An Sâm đã quen với bộ dạng này anh ta, anh nhìn thời gian ở bên dưới góc máy tính, chờ đến khi phía hiện lên số 0, anh mới đứng dậy đẩy ghế ra.
"Này, đợi tôi với."
Cận Nhiên quàng tay lên bả vai anh, Kiều An Sâm gạt tay anh ta ra nhưng vô ích, anh mặc kệ Cận Nhiên đi ra ngoài, bóng lưng của hai người dần biến mất.
....
Tại nhà ăn của viện kiểm sát, tất cả mọi người đang cúi đầu ăn cơm, tiếng va chạm của bát đũa xen lẫn với tiếng nói chuyện, Cận Nhiên suýt chút nữa hét lên, nhưng may mà kìm chế lại được, anh ta quan sát xung quanh, thấp giọng hỏi.
"Cái gì? Mấy này này sắc mặt của vợ cậu rất kém hả?"
Cận Nhiên nói xong không nhịn được cười.
"Ha ha ha ha ha ha ha chết cười mất, một cô gái mềm mại đáng yêu như vậy cũng không chịu nổi cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì người ta vậy?"
Trong hôn lễ của bọn họ, Cận Nhiên đã gặp Sơ Nhất, cô là một cô gái vừa dịu dàng vừa đáng yêu, uống một hớp rượu cả gương mặt đều nhăn lại, thẹn thùng đỏ mặt, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ, ánh mắt nhìn Kiều An Sâm đều mang theo lưu luyến si mê.
Lúc trở về anh ta còn suy nghĩ, không biết tên đó đã làm gì mà được một cô gái tốt như vậy coi trọng.
Về sau nghĩ lại, vẻ bề ngoài Kiều An Sâm tốt như vậy, các cô gái yêu thích cũng là chuyện bình thường.
Hôm nay, thấy bộ dạng này của Kiều An Sâm, anh ta không nhịn được cười, ho khan một lúc lâu mới kìm nén được.
Kiều An Sâm bình tĩnh ăn cơm, mặc cho anh ta cười nhạo.
Từ lúc Kiều An Sâm nói ra câu đó, Cận Nhiên cũng suy nghĩ đến một vài vấn đề.
"Chuyện xảy ra từ khi nào vậy?" Cận Nhiên cười xong thì bắt tay vào giả quyết vấn đề khó khăn cho bạn mình.
"Đêm thất tịch." Trí nhớ của Kiêu An Sâm rất tốt, anh không cần phải nghĩ ngợi mà trả lời.
"Đêm thất tịch..." Có lẽ Cận Nhiên đã biết rõ nguyên nhân.
"Không phải là cậu đưa cô ấy đến quán 'Ẩm thực Hồ Nam' chứ?"
Bọn họ thường xuyên đến đó ăn, mỗi lần có hoạt động gì quan trọng hay ngày nghỉ, bọn họ đều hẹn nhau đi ăn.
Ông chủ ở đó là họ hàng của một người đồng nghiệp trong viện kiểm sát, thường xuyên giảm giá cho họ, quan trọng là đồ ăn ở đó rất ngon, tất cả mọi người đều thích.
Cận Nhiên cũng thích đồ ăn ở đó, nhưng anh ta sẽ không đưa bạn gái hay vợ mình đến đây vào ngày lễ tình nhân, nhưng Kiều An Sâm thì có khả năng.
Qủa nhiên là vậy.
Người đối diện anh gật đầu một cái.
Cận Nhiên trợn tròn mắt, ngay lúc này, anh ta thật sự muốn quỳ xuống lạy Kiều An Sâm.
....
Trên đường lái xe về nhà, Kiều An Vẫn vẫn đang mãi suy nghĩ về lời nói lúc trưa của Cận Nhiên.
"Vào ngày lễ tĩnh nhân, chưa bàn đến chuyện lãng mạn, nhà hàng và hoa hồng là điều tất yếu, quà thì tôi sẽ không hỏi cậu, nhưng dẫn cô ấy đi ăn đồ ăn Hồ Nam thì hơi quá đáng một chút."
"Kiều An Sâm, nếu tôi mà là vợ cậu, lúc về sẽ tôi đánh cậu một trận."
Anh quay đầu nhìn bó hoa hồng trên ghế phụ, đôi môi mím lại, trong lòng hơi trầm xuống.
Hôm nay Kiều An Sâm tan làm đúng giờ, Sơ Nhất đã nấu cơm xong, lúc ngoài cửa có tiếng động cũng đúng lúc cô bưng món canh cuối cùng ra.
Sơ Nhất bày biện bát đũa ra, mấy ngày nay cũng không chủ động nhìn hay chào hỏi anh.
Kiều An Sâm thay giày xong, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Sơ Nhất, bó hoa hồng trên tay giống như củ khoai bỏng, anh đứng im tại chỗ, do dự không dám tiến lên phía trước.
Sơ Nhất giả bộ bản thân rất bận rộn, sau khi dọn bát đũa xong, cô chuẩn bị lấy muôi múc canh thì một bó hoa hồng đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
Sơ Nhất ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Kiều An Sâm.
"Xin lỗi em.... đêm thất tịch hôm đó anh quên không tặng hoa cho em, bây giờ đền bù có còn kịp không?" Kiều An Sâm liếm mối dưới, anh hiếm khi lo lắng như vậy, lúc nói chuyện còn hơi thấp thỏm.
Sơ Nhất cúi đầu nhìn bó hoa, cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng, cô cũng đưa tay nhận lấy.
"Ai dạy anh vậy?"
"Hả?" Giọng của cô rất nhỏ, Kiều An Sâm mãi mới phản ứng kịp, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
"Một người đồng nghiệp của anh."
"Là nam hay nữ?"
"Nam." Tuy rằng không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng Kiều An Sâm đều thành thật trả lời.
"Tâm trạng của anh không tốt lắm, giờ ăn cơm trưa, cậu ta bắt đầu hỏi anh, sau đó, bọn anh tán gẫu một chút."
Vẻ mặt Sơ Nhất giãn ra, nhìn Kiều An Sâm, không hiểu sao cô lại cẩm thấy áy náy.
Nhận thức và suy nghĩa hoàn toàn bất đồng, có lẽ những gì cô quan tâm chỉ là một khoảnh khắc bình thường cùng với Kiều An Sâm.
Bởi vì điều này nên cô mới giận dỗi với anh lâu như vậy.
Kiều An Sâm vụng về nịnh nọt khiến Sơ Nhất mềm lòng.
"Ăn cơm thôi." Cô nhận lấy bó hoa hồng, đặt ở bên trên nóc tủ.
Sáng hôm sau, lúc Kiều An Sâm thức dậy, anh thấy trên bàn trong phòng ăn đặt một bình thủy tinh rất đẹp, bên trong chiếc bình là bó hoa hồng ngày hôm qua, bọn chúng đang tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời, đẹp hơn ngày thường rất nhiều.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |