← Ch.06 | Ch.08 → |
Nhạc Bình chậm rãi buông tay Uý Vân, làm bộ như không có việc gì, hơi lui ra sau một bước, dường như nàng mỗi ngày đều cùng nam nhân ôm nhau...
Uý Vân cố gắng phán đoán suy nghĩ của nàng. Bốn năm trước, hắn có thể dễ dàng đoán được tâm sự của Nhạc Bình, nàng cũng không giấu diếm hắn bất cứ điều gì, vậy mà bây giờ mọi thứ dường như đã thay đổi, hắn không thể hiểu được những tâm tình ẩn giấu trong mắt nàng.
Hắn không thể chịu đựng ý nghĩ này, sự tức giận làm dạ dày hắn co thắt lại.
"Thu dọn đồ đạc, lập tức theo ta trở về." Hắn thô lỗ hạ lệnh.
"Tại sao?" Nàng mới là không cần, điều kiện vẫn còn chưa nói, bây giờ vừa gặp đã theo hắn trở về, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Uý Vân dừng lại một chút, chậm rãi nói:
"Không cần lo lắng chuyện tiền bạc, ta sẽ thay nàng chuộc thân."
Nhạc Bình mở to hai mắt, "Ai nói với chàng là ta lo lắng chuyện tiền bạc? Ta bây giờ có rất nhiều tiền, đến phương các là để tự do, ta muốn làm một người đàn bà tự do, làm nghề này quả thật rất thoải mái, chàng không nghe truyền kỳ Hạo Phong điện hạ dùng hai vạn lượng vàng thay ta chuộc thân sao?" Nàng không nói sai, ca ca và tẩu tẩu đến với nhau quả thật có thể coi là truyền kỳ.
Mặt Uý Vân biến sắc, "Thật đáng tiếc, ta sẽ không để cho người của ta ở chỗ này.... 'thoải mái'." Hắn trích dẫn lời của nàng.
"Vấn đề trọng điểm là ở chỗ này". Nàng biết rõ lời này sẽ làm hắn nổi giận, nhưng vẫn chậm rãi nói rõ từng từ: "Ta - không - phải - người - của - chàng."
Khuôn mặt Uý Vân giống như được phủ một tầng băng, lạnh lẽo, hắn tàn nhẫn nói:
"Hiển nhiên quan điểm của ta và nàng có chút bất đồng, nhưng chuyện này sẽ sớm được cải thiện. Ta tin rằng ta luôn có cách làm cho nàng phải đồng ý với ta, về phần quyền sở hữu của ta đối với nàng.... chuyện này không cần tranh cãi."
"Chàng.... muốn thế nào?" Nàng nín thở chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hắn mặt không chút thay đổi, nói:
"Không có gì đặc biệt, chỉ cần đưa tiền cho tú bà: nàng là gia nô của ta chạy trốn, yêu cầu bà ta trả nàng lại cho ta".
"Ta không phải gia nô của chàng." Nàng kháng nghị.
Hắn nhún vai, "Điều đó không quan trọng, ta là Tuấn Vương gia Uý Vân, người nào không muốn sống nữa mới dám nghi ngờ lời ta nói."
"Thật quá đáng. Chàng không thể chuyên chế như vậy."
"Nàng thử xem xem."
Nàng thở sâu nói:
"Chàng tại sao muốn làm như vậy, chàng vốn không cần ta, tại sao lại muốn đem ta về bên cạnh chàng." Nàng rất muốn nghe hắn nói lý do.
"Có cần hay không tự ta quyết định." Hắn lộ ra nụ cười đầy tà khí mà Nhạc Bình vốn quen thuộc, "Ta sẽ tìm ra tác dụng của nàng, nàng có thể tin tưởng ta."
Nàng thành công rồi. Nhạc Bình mừng rỡ thầm nghĩ: Hắn bây giờ đã tin vào thân phận giả mạo của nàng rồi, thật sự là nguy hiểm, nàng đã tưởng sẽ bị hắn phát hiện.
"Ý của chàng là.... Bây giờ không có nữ nhân nào ở trong phủ để chàng chơi đùa?" Nàng cố ý nói rõ ràng, cảm giác khuôn mặt nóng lên.
Hắn cười rộ lên, hứng thú vì nàng không thích nhìn thấy những người đàn bà hắn triệu tới, đây đích thực là ý muốn chiếm hữu a.
"Nếu có thì sao?" Hắn cố ý chọc tức nàng.
Nhạc Bình cao ngạo ngẩng cằm, từ lỗ mũi hừ lạnh vài tiếng, giống như con mèo con bị làm cho tức giận.
Uý Vân hài lòng với phản ứng của nàng, "Coi như là có, ta tin rằng nàng cũng sẽ có biện pháp đối phó với bọn họ, giống như nàng có thể tìm cách đuổi họ đi như trước kia."
"Chàng biết là tốt rồi." Nhạc Bình đắc ý nói.
Nàng biết nếu làm bộ lãng nữ sẽ có thể khiến bọn họ bế tắc.
"Bất quá.... giờ vừa vặn không có." Hắn nhìn thẳng nàng, "Nhưng là, ta không thể cam đoan với nàng chuyện sau này."
Nhạc Bình nhịn xuống không để lộ vẻ mặt đau lòng, gục đầu xuống nhìn sàn nhà.
"Nàng biết ta vốn không tin vào các mối quan hệ, cũng không có thời gian để duy trì một mối quan hệ lâu dài."
"Tốt rồi." Thanh âm của nàng cao vút đến mất tự nhiên, "Ta cũng không muốn bị chàng vĩnh viễn kềm chân, chúng ta có thể xem như trời sinh một đôi." Nàng thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình vì lời nói dối.
Hắn gật đầu, "Nhưng nàng có thể yên tâm, khi nào sự nhiệt tình giữa chúng ta không còn, ta nhất định sẽ không bạc đãi nàng, không để nàng thiếu cơm áo, nàng có thể có đầy đủ mọi thứ trong sinh hoạt, về tiền bạc lại càng không thiếu thốn."
"Cái gì?"
Hắn dương dương tự đắc, "Nàng không phải muốn dùng ngân lượng kiếm được ăn no một bữa sao?" Hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt kinh ngạc của nàng, "Chẳng lẽ còn chưa đủ?" Hắn chán ghét chính những gì mình nói ra, "Nếu lúc đó nàng muốn hoàn lương, ta sẽ thay nàng tìm một người thiện lương chất phác, thay nàng chuẩn bị một số đồ cưới."
Nàng khổ sở nói:
"Thật khảng khái."
Thình lình hắn thấy tức giận, không biết tại sao, nghĩ đến việc nàng sẽ trở thành thê tử của người khác khiến hắn không vui, lại còn có những kẻ khác, hắn càng nghĩ càng tức giận.
Hắn xoay người, thô giọng nói:
"Thu dọn đồ đạc đi." Lại đột nhiên quay đầu, chán ghét đảo qua trang phục của nàng, "Thay đồ đi, thứ rác rưởi trên người nàng ta cũng không muốn nhìn thấy nữa. Ta sẽ cho người chuẩn bị trang phục mới cho nàng."
Nhạc Bình khẽ cười:
"Ta biết, chàng không thích kỹ nữ mặc trang phục của kỹ nữ."
Hắn cũng không có tâm tình nói giỡn với nàng, Uý Vân không nể mặt nói:
"Nàng muốn kháng lệnh?"
Nàng im lặng không nói, tức giận chính bản thân mình, tại sao làm công chúa không muốn, lại muốn tới nhìn mặt tên ngốc này? Nhạc Bình tự hỏi chính mình.
Được rồi, cuối cùng thì hắn cũng sẽ biết hắn đang có được ai; Uý Vân rõ ràng là đồ ngốc, hắn sẽ không bao giờ tìm được một người như nàng. Nhạc Bình quyết định, trong thời gian ngắn nhất sẽ buộc hắn thấy rõ sự thực này.
Đáp lại sự tàn nhẫn của hắn, nàng cố ý bất kính nói:
"Không, ta sẽ không bị chàng hù doạ nữa. Ta đã là một người đàn bà trưởng thành, không phải một tiểu hài tử lúc nào cũng đi theo chàng, chờ chàng bố thí sự quan tâm, thái độ của chàng không ảnh hưởng gì tới ta, ta đã thoát ly khỏi bóng ma của chàng...."
Hắn thô lỗ cắt ngang lời nàng:
"Nếu nàng nói nhiều những lời nhảm nhí như vậy, chẳng bằng chuẩn bị nhanh lên, ta sẽ phái người tới đây giúp nàng trong thời gian ngắn nhất."
Uý Vân nhanh chóng bỏ đi, dùng sức đập mạnh cánh cửa, âm thanh cơ hồ làm nàng sợ đến nhảy dựng lên, sàn nhà cũng có chút chấn động.
Điên cuồng, kế hoạch này hoàn toàn là điên cuồng.
Nàng nhắm mắt, hít sâu một hơi. Nàng hiển nhiên đã đề phòng mọi tình huóng mới thực hiện kế hoạch này, nhưng chuyện này, quay đầu lại quả thật mới có đường sống.
Uý Vân đi ra ngoài lúc cực kỳ tức giận, nàng rất kiêu ngạo, tự tin mình có thể phá tan lớp mặt nạ vô tình của hắn. Trong trận chiến này, người bảo vệ được sự bình tĩnh, nhất định sẽ là nàng.
Cửa mở ra một cách lén lút, Từ ma ma đi vào không hề phát ra một tiếng động nhỏ.
"Công chúa."
Nhạc Bình xoay người, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.
"Vương gia phái người tới hầu hạ người, bây giờ đang ở bên ngoài."
Nhanh như vậy sao? Hắn mới đi không bao lâu, lập tức đã phái nha hoàn tới sao?
"Cứ để họ vào."
Từ ma ma gật đầu, một câu cũng không nói nhiều, đi ra ngoài, suy nghĩ: Tiểu thư này như thế nào từ sáng đến tối thay bà đập phá vậy chứ? Vừa rồi, vị vương gia kia quả thật tức giận đến mức thiêu cháy được người xung quanh rồi.
Phương các này thế nào cũng sẽ có một ngày bị họ làm cho thê thảm.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |