Nghe an vạn thiện thổi tất lật ca (7)
← Ch.033 | Ch.035 → |
Nhóm ma ma nối đuôi nhau mà vào, công việc kiểm tra chúng Đế Cơ cũng đã bắt đầu. Nhóm Đế Cơ giận mà không dám nói gì, đùn đẩy nhốn nháo, chỉ có Diệu Dương giãy dụa mạnh nhất. Hai ma ma kìm nàng không được, lập tức lại có hai ma ma nữa đi tới. Diệu Dương không thể động đậy, đỏ hồng mắt ủy khuất kêu to: "Ta không đi, nghe nói phải cởi sạch quần áo, ta không đi!"
Ma ma trong lòng nảy sinh tia ác độc mở miệng: "Đây chính là ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, Đế Cơ người nếu không chịu, đừng trách lão nô làm tổn thương thân thể thiên kim của Điện hạ." Diệu Dương khóc ra thành tiếng: "Ta muốn nói cho phụ hoàng..." Ma ma ở đâu còn cho nàng nói tiếp, bóp chặt hai tay yếu ớt của nàng đẩy vào trong rèm.
Diệu Dương nếu không ngậm miệng, đến lúc vào còn không biết bị làm nhục như thế nào.
Thượng Quan Mạn bất giác ra vài phần thương cảm, lập tức lại tự giễu, bản thân mình còn khó bảo toàn. Vài vị ma ma đã đưa Diệu Dương đi thoáng qua trước mặt nàng, Diệu Dương xoay mặt nhìn nàng, đôi mắt hồng như thỏ trắng, ánh mắt khẩn cầu. Nàng cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Đợi chút."
Mấy vị ma ma nhíu mày nhìn nàng, lại không nghĩ nàng đột nhiên giương tay, một tiếng "Bốp" nặng nề vang lên bên mặt Diệu Dương, má trái trắng nõn của Diệu Dương lập tức hiện lên dấu vết rõ ràng, nàng dường như đã quên đau, nước mắt vòng quanh trong mắt sáng ngời, trợn mắt há hốc mồm trừng mắt Thượng Quan Mạn.
Thượng Quan Mạn tiến lên một bước, hạ giọng nói nhỏ bên tai nàng vài tiếng, thần sắc Diệu Dương chấn động mạnh, mơ hồ nhìn gương mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng, sáng long lanh như sứ, vài cọng tóc đen như dây quấn quanh trên cổ, đẹp đến kinh người. Cảm giác cái đẹp này quá mức chói mắt, lông mi Diệu Dương khẽ run, trong cổ nức nở nghẹn ngào một tiếng, thân thể chỉ mềm xuống, không tiếp tục giãy dụa, vài vị ma ma mới dìu nàng vào trong rèm.
Tân ma ma sớm đã đứng ở sau lưng: "Điện hạ mời."
Nàng sửa lại ống tay áo hờ hững đi vào.
Rèm sau lưng rơi xuống, ngọn đèn sáng trắng bên trong đột nhiên chói mắt, chiếu lên làn da như tuyết, lại làm cho không dấu vết nào bị bỏ sót. Nàng không khỏi giơ tay áo che mặt, giọng nói của Tân ma ma vẫn đều đều ở sau lưng: "Xin Điện hạ hãy cởi áo ra."
A, xin hãy cởi áo ra.
Nàng thần sắc thong dong, không nhanh không chậm cởi quần áo, ngọc bội, váy... Bị ánh sáng chiếu lên, da thịt trắng nõn không hề che lấp bị phơi bày hoàn toàn. Da ánh lên màu sắc ngọt ngào mê người, linh lung xinh đẹp, khéo léo như ngọc, chạy đến quang cảnh đẹp nhất, ánh mắt Tân ma ma làm như mang theo những mũi kim, xoi mói đảo qua da thịt nàng, ánh mắt rơi xuống thắt lưng nàng, đột nhiên dừng lại.
Một số chỗ tuy là trắng nõn, nhưng cũng không sáng bóng như chung quanh, như thể dùng cái gì che giấu.
Thượng Quan Mạn cảm thấy ánh mắt này, bỗng dưng nắm ngón tay.
Nếu như bị nàng phát hiện, chỉ có dùng uy để ép hoặc là dùng lợi để mua chuộc, lôi kéo nàng trở thành tâm phúc bên cạnh mình. Nàng xem ra, Tân ma ma này tuy là tâm phúc của Hà Hoàng hậu, lại có phần chính trực, có khác với những ma ma thuận theo chiều gió, nàng còn có vài phần thắng.
Đang lúc xuất thần, lại nghe Tân ma ma mở miệng: "Lão nô có một chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo Điện hạ."
Nàng dựa vào gần, ngữ khí đâu ra đấy, nghe không ra bất luận tâm tình gì, cũng làm cho lòng nàng run lên, đảo mắt nói: "Mời ma ma nói."
Tân ma ma chằm chằm vào thắt lưng nàng: "Diệu Dương Đế Cơ thật không hiểu sự đời, Điện hạ tại sao lại cứu nàng?"
Nàng lập tức rùng mình, rồi lập tức nở nụ cười: "Ta cũng không cứu nàng, cũng chỉ có nàng có thể cứu chính nàng."
Tân ma ma ý vị sâu xa liếc nàng một cái, lại rút lui mấy bước, đứng thẳng nghiêm, hờ hững nói: "Xin Điện hạ mặc quần áo tử tế." Nàng ngạc nhiên cả kinh, quay đầu nhìn về phía Tân ma ma. Bà lại quay lưng, đứng thẳng ở trước rèm, không nói một lời.
Trong nháy mắt, lập tức thầm hít sâu một hơi, đây cũng là người của hắn.
Tóc dài rủ xuống, chạm đến dưới lưng, sóng tóc chuyển động, như có ánh nước hiển hiện, nhẹ nhàng phủ thêm quần áo trong mỏng. Hai vú rất tròn chuyển động, càng nổi bật lên eo nhỏ nhắn không đủ nắm chặt. Da thịt sáng long lanh trắng nõn lộ ra mờ ảo, hình bóng lay động hình dáng uyển chuyển, giống như sen hồng tươi đẹp. Nàng cúi đầu, lại nhịn không được cười khẽ một tiếng, không phải là vì nàng. Hắn cũng hiểu rõ ràng, tình thế cùng đường, nàng thà rằng ngọc đá cùng vỡ.
Ngoài rèm bỗng nhiên xao động một hồi, chỉ nghe có thanh âm nam tử khiển trách, nàng không biết xảy ra chuyện gì, bản năng kéo quần áo che khuất thân thể. Tân ma ma cũng nhíu mày, đang muốn nhìn xem, một bóng người nam tử như gió xông vào trong rèm, xô Tân ma ma lảo đảo một cái, trong miệng nam tử kia vẫn gọi: "Thập nhị muội!"
Thượng Quan Mạn ngạc nhiên nhìn sang, lập tức giật mình.
Người tới liếc nhìn tới nàng, bỗng nhiên trợn to mắt phượng, sắc đỏ thẫm nhanh chóng lan đến cổ, lại xoay người nhanh như gió. Hắn quay lưng về phía nàng, miệng ấp úng: "Cô... Không... Ta..."
Lúc này Tân ma ma mới hoàn hồn, trầm mặt nói: "Điện hạ, xin ngài nhanh chóng đi ra ngoài!"
Thân thể Thái tử đột nhiên lảo đảo chuyển động, một tiếng nấc nghẹn ở cổ họng, chật vật chạy ra khỏi rèm.
Cuộc đời lại có cảnh ngộ như vậy, thật sự làm cho người ta không biết nên khóc hay cười.
Thượng Quan Mạn y quan chỉnh tề đi ra khỏi. Thái Tử Phi đã theo đuôi thái tử tới, nhìn thấy Thượng Quan Mạn dịu dàng cười nói: "Thập nhị muội, có nhìn thấy Điện hạ không?"
Ánh mắt Thượng Quan Mạn không dao động, kinh ngạc: "Tam ca không phải còn đang cấm túc sao."
"Uh, cũng không biết hắn nghe được ở đâu rằng hôm nay kiểm tra các Đế Cơ, chỉ nói một câu "Cũng không biết còn muốn làm nhục thập nhị muội như thế nào", liền chạy đi, vậy mà không ở đây sao?"
Thượng Quan Mạn cười nói: "E là đã trở về, hoàng tẩu không cần phải lo lắng."
Thái Tử Phi hơi kinh ngạc. Thượng Quan Mạn chỉ cười cáo lui. Cung nữ thân cận quả nhiên trở về bẩm báo, thái tử đã về.
Nhất thời không biết nghĩ như thế nào. Thái Tử Phi chỉ cảm thấy dòng nước ngầm bắt đầu khởi động, chua xót tận xương tủy, mở miệng nói với bóng lưng từ từ đi xa của nàng: "Thập nhị muội hẳn là đã không còn nỗi lo về sau, chuyện đã từng đồng ý với ta cũng xin đừng nuốt lời."
Thân thể Thượng Quan Mạn dừng lại, gió từ hành lang thổi đến làm ống tay áo bay loạn, như bươm bướm, càng lúc càng xa.
Trở lại chỗ ở, La cô thầm thở dài. Thù Nhi và Cố Tiệp Dư không biết rõ tình hình, tất nhiên là không khẩn trương như vậy, ngược lại La cô, lặng lẽ ít nói. Bên ngoài lặng lẽ chuẩn bị lễ hỏi, đợi đến lúc Hoàng đế cầu thân. Bà mệt mỏi, Hồng Phi không phải là kẻ ngu dốt, hẳn là hiểu được nàng là làm dáng một chút, nếu như hắn không hiểu, cánh tay này thà rằng chặt bỏ.
Kéo cái vòng đồng ở bàn sách, lập tức có cuộn giấy lớn chừng ngón cái bắn ra, mặt giấy không chữ, chỉ vẽ một cành hoa lan vụng về, trong lòng nàng cả kinh, kỳ xã nhất định có việc xảy ra.
Người chăn ngựa "Gri ì.. ì" một tiếng, xe ngựa chấn động một lát, cuối cùng dừng lại. Tà áo trắng noãn không tỳ vết lặng yên xuất hiện sau cánh cửa, hai tiểu Đồng nghe được tiếng vang, "Uh" một tiếng nhào vào trong ngực người vừa mới tới, "Oa" khóc lớn ra: "Chủ nhân..."
Hai đứa trẻ như viên bột khóc đến khàn giọng, nàng ôn tồn cười hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Thanh âm vừa dứt, liền nghe một nam tử trầm giọng nói: "Ngươi chính là chủ nhân kỳ xã này sao?" Nàng mặc dù đội nón có khăn che, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng có thể phân biệt người này là một thiếu niên, khó tránh khỏi giật mình.
Thượng Quan Mạn ngẩng lên nhìn qua, áo đen giáp mềm, trang phục và đạo cụ của bộ khoái nha mới, mới phát giác sự tình không nhỏ. Hai người trong ngực khóc khóc thút thít liên tục, bộ khoái không cách nào, chỉ đành phải nói: "Đồ ở kỳ xã bị trộm không còn gì, hai hài đồng ngược lại không hề bị tổn thương. Công tử yên tâm, chúng ta sẽ toàn lực tìm lại đồ bị mất."
Nàng cau lông mày lại ở dưới màn lụa: "Bọn họ chưa bị thương là tốt rồi, những chuyện khác làm phiền quan gia." Hai người trong ngực lại khóc lớn hơn.
Bộ khoái liên tục gật đầu: "Công tử yên tâm." Lập tức chắp tay mà đi. Trong phòng trống không, nhìn thấy một mảnh hỗn độn, bàn bị phá vỡ, tranh chữ đều bị xé nát ném trên mặt đất, ngay cả bồn hoa bày ở trong phòng cũng không may mắn thoát khỏi. Một cái kỳ xã lớn như vậy, không còn chỗ có thể ngồi. Nếu lúc ấy hai người này ở đây, hậu quả thật khó lường.
Nàng trầm mặt: "Bây giờ bình tĩnh trả lời ta, đã xảy ra chuyện gì?"
Nữ đồng chỉ oa oa năm lấy vạt áo nàng nức nở, nam đồng hít hít cái mũi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn như mèo hoa lên, nín khóc mỉm cười: "Chủ nhân, bạc của chúng ta còn ở đây."
Nàng duỗi ngón dí đầu hắn: "Muốn tiền đến không muốn sống nữa sao." Chợt trầm tư, đúng là có người ganh tỵ nên đến gây sự, nhưng việc này tất nhiên không có đơn giản như vậy, xem ra cần phải đi bái phỏng chủ nhân con phố này.
← Ch. 033 | Ch. 035 → |