← Ch.180 | Ch.182 → |
"Phụ hoàng." Lúc này Trang Sinh Tư Ngọc đã trở lại.
Trang Sinh Hiên Dật bất mãn: "Con đi đâu thế, sao lại lâu vậy?"
"Phụ hoàng, vừa rồi con bàn chuyện sản phẩm mới với các chú." Trang Sinh Tư Ngọc lấy số liệu ra: "Phụ hoàng xem..."
Trang Sinh Hiên Dật trực tiếp đẩy ra: "Có hay ho gì đâu, chẳng lẽ con không biết hiện tại việc Thi Thi biểu diễn quan trọng hơn sao?"
Trang Sinh Tư Ngọc: "Nhưng các chú nói cần gấp số liệu này, cần phụ hoàng xem qua."
"Chậc." Trang Sinh Hiên Dật không kiên nhẫn: "Loại chuyện này con tự xử lý là được."
"Vâng, phụ hoàng." Trang Sinh Tư Ngọc cúi đầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười hoàn toàn khác với trước kia.
Đến phiên Trang Sinh Hiểu Mộng lên sân khấu. Cô không có lựa chọn ca hát, vẫn dùng đàn cổ.
Tiếng đàn bạo liệt rung động cũng có thể như nước chảy dịu dàng, vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe, có hiệu quả trấn an lòng người độc đáo, khán giả nghe xong cả thể xác và tinh thần trở nên thoải mái, cảm giác áp lực cũng theo đó mà tan đi.
Bản nhạc kết thúc, ban giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Đồng loạt đạt điểm tối đa.
Trang Sinh Thi Thi trợn tròn mắt: "Điểm tối đa?"
Sao có thể chứ? Những giám khảo kia đều là nghệ sĩ trong nghề, rất xảo quyệt, vừa rồi cô hát xuất sắc như vậy cũng không đạt điểm tối đa.
"Vì sao Trang Sinh Hiểu Mộng lại được điểm tối đa?"
Có thể nhận ra ban giám khảo thật lòng công nhận phần trình diễn của Trang Sinh Hiểu Mộng, tâm tình vô cùng kích động, khen không dứt miệng.
Vài vị giám khảo còn phân tích đoạn nhạc vừa rồi, ở Hoa quốc cổ đại, âm nhạc cũng được dùng để chữa bệnh.
Mặc dù nghiên cứu cho thấy âm nhạc có thể ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của con người. Nhưng hiện nay vẫn chưa có tiêu chuẩn dữ liệu rõ ràng, hơn nữa hiệu quả cũng rất hạn chế.
Phần trình diễn của Trang Sinh Hiểu Mộng lại đạt tới hiệu quả trấn an tinh thần rõ ràng. Ví dụ thực tế cho việc chữa bệnh bằng âm nhạc, không, thậm chí với giới nghiên cứu khoa học đều là một quả b. o. m hạng nặng!
Nếu không phải bận tâm hình tượng và tố chất nghề nghiệp, mấy vị giám khảo đã sớm lôi kéo Trang Sinh Hiểu Mộng chạy đi, còn lăn lộn trong giới giải trí làm cái gì, tỷ thí này có ý nghĩa gì đâu?
Chỉ cần tay nghề vừa rồi của cô cũng đủ để tiến vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Khán giả cũng là tự mình cảm nhận được hiệu quả của tiếng đàn, cho điểm rất phóng khoáng, tổng kết lại rất cao.
"Thật thần kỳ, trước kia ta bị nhiễm phóng xạ, vẫn luôn đau đầu kinh niên, nhưng vừa rồi nghe đại thần đánh đàn, cơn đau đầu được giảm bớt rất nhiều."
"Suýt nữa ta ngủ quên mất, không phải quá nhàm chán, là quá thoải mái!"
Giám khảo chấm điểm tối đa. Khán giả chấm điểm cũng rất cao.
Số điểm mà Trang Sinh Hiểu Mộng và Trang Sinh Thi Thi đạt điểm có sự chênh lệch cực kỳ rõ ràng. Ván này, Trang Sinh Thi Thi thua.
"Không thể nào..." Hoàn toàn không thể hiểu được bản thân thua ở chỗ nào.
Khúc nhạc của Trang Sinh Hiểu Mộng rất bình thường không hề có chút bất ngờ vậy mà vẫn thắng.
Giám khảo nói có hiệu quả trấn an tinh thần, Trang Sinh Thi Thi miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng chỉ nghe một bản nhạc thong thả có chỗ nào đặc biệt chứ, vì sao người xem lại cho Trang Sinh Hiểu Mộng điểm cao?
"Do may mắn mà thôi."
Kế tiếp còn có vũ đạo và diễn xuất, Trang Sinh Hiểu Mộng không thể bằng cô ta.
Trang Sinh Thi Thi lại bình tĩnh lại, nghiêm túc chuẩn bị lên sân khấu.
Khiêu vũ.
Cô ta sử dụng bài múa mình giỏi nhất, nổi tiếng với độ khó cao. Ban giám khảo cho điểm cao, ca ngợi kỹ năng nhảy và nỗ lực của cô. Phản hồi của khán giả dưới sân khấu cũng không tệ.
Trang Sinh Hiểu Mộng biểu diễn múa kiếm, một loại vũ đạo chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không để lại bất kỳ ghi chép văn tự điện ảnh và truyền hình nào. Thân hình mảnh khảnh cùng trường kiếm trong tay cô mềm dẻo sắc bén, xinh đẹp hoa lệ đồng thời vô cùng đặc biệt.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |