← Ch.160 | Ch.162 → |
Không phải nên ngoan ngoãn phục tùng cô sao?
Tuy rằng lúc trước không chịu giúp cô dạy dỗ Trang Sinh Hiểu Mộng, nhưng cũng không đến mức bỗng nhiên động kinh nhảy ra làm trái ý cô chứ? Điều này khiến nỗ lực trước đó của cô hoàn toàn uổng phí. Nhìn khu bình luận phía dưới tài khoản không ngừng xuất hiện tiếng chất vấn, cô vội vàng gọi điện thoại cho Bùi Hàm Yên.
"Dì, vì sao dì phải làm như vậy?" Trang Sinh Thi Thi không khống chế được giọng nói của mình.
Bùi Hàm Yên nghe xong muốn cười: "Cô còn hỏi ta vì sao?"
Trang Sinh Thi Thi: "Ta cũng vì quan tâm đến dì mà."
"Ta không cần loại quan tâm này." Sắc mặt Bùi Hàm Yên lạnh lùng: "Video có phải cô tung ra hay không?"
"Video gì?" Trang Sinh Thi Thi làm ra vẻ mặt vô tri, ý đồ muốn lừa dối để qua cửa.
Giọng nói Bùi Hàm Yên lại lạnh đi vài phần: "Video ngày hôn lễ."
Trang Sinh Thi Thi: "Ta... Hình như là bạn con vì muốn bênh vực kẻ yếu mà tung ra."
"Ta không muốn chuyện riêng tư của mình bại lộ trước công chúng, để người khác bàn luận phỏng đoán."
Bùi Hàm Yên còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn thở dài thật sâu: "Thi Thi, tốt nhất là mọi chuyện đừng giống như ta đoán."
Trang Sinh Thi Thi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Trang Sinh Thi Thi thở phào nhẹ nhõm, xem ra người phụ nữ già dặn Bùi Hàm Yên này chỉ hơi bướng bỉnh, không thể chịu đựng được việc bị đưa lên mạng rồi bị bàn tán mà thôi, trước mắt vẫn có giá trị lợi dụng.
Ít nhất Bùi Hàm Yên nói di sản của mẹ cô, nhất định phải lấy lại từ trong tay bà ấy.
Trang Sinh Thi Thi không khỏi nhìn về phía màn hình chiếu đầu ở giường, dáng vẻ người phụ nữ xinh đẹp kinh diễm, hoàn mỹ đến mức gần như không có tỳ vết, mặt mày lộ ra vẻ u sầu nhàn nhạt, bà vỗ về cái bụng phồng lên, dịu dàng nói: "Hiểu Mộng."
Ngay cả tên mẹ đặt cho cô ta, cũng bị tên giả kia chiếm lấy. Trang Sinh Thi Thi cắn răng, cô ta sẽ không khoan nhượng, nhượng bộ nữa, tất cả vốn thuộc về cô, cô nhất định phải đoạt lại toàn bộ.
Trang Sinh Hiểu Mộng nhìn thấy dư luận trên mạng xoay chuyển rất nhanh, lúc thì khen, lúc thì mắng, lúc lại không mắng. Cô không hiểu được sự thay đổi cảm xúc phức tạp trong chuyện này.
Tóm lại, thoạt nhìn giống như là không cần cô ra tay làm cái gì?
Trợ lý ngay từ đầu gấp đến sứt đầu mẻ trán, về sau vui vẻ ra mặt, sau đó lại sầu mi đau khổ.
"Cô Trang Sinh, fan của cô lại tăng rồi!"
"Có điều phần lớn fan đều tập trung đến khu bình luận của cô và khu fan nhóm, cô không có tài khoản cá nhân, mấy cái này cũng dễ dàng mất đi, tiếp tục như vậy cũng không được..."
"Cô Trang Sinh, cô có đang nghe ta nói không?"
Đại thần chỗ nào cũng tốt, chỉ là không quá để tâm sự nghiệp, nói dễ nghe một chút là Phật hệ, nói thẳng ra một chút chính là luôn ở thế bị động, ngay cả cảm xúc phản kháng cơ bản nhất cũng không có.
"Đại thần, cô thật sự quá thiện lương, bao dung!"
Trợ lý muốn nói, nếu đổi lại là hắn, cứ hai ngày ba bữa đã bị người ta hiểu lầm công kích như vậy, hắn chắc chắn không thể bình tĩnh, thờ ơ như đại thần được.
Sẽ tức giận đến mức ngay cả cơm cũng ăn không vô!
Nói cho cùng vẫn là bởi vì trợ lý kiêm người đại diện là hắn làm việc quá không đạt tiêu chuẩn, không có năng lực xử lý dư luận, có cần thành lập một đoàn đội chuyên nghiệp hay không?
Cái này phải hỏi ý của đại thần.
Trợ lý suy tư nửa ngày, quyết định thương lượng với Trang Sinh Hiểu Mộng về công việc liên quan, nhưng mà vừa quay đầu, cô đã nằm xuống nghỉ ngơi.
Chươg trình "Giám định bảo vật" áp dụng chế độ làm sai ca, quay một ngày nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba đến khu vườn, Trang Sinh Hiểu Mộng tiếp tục quay.
Ngày đầu tiên Bùi Hàm Yên xuất hiện, bà vẫn ăn mặc cầu kỳ như trước, nhìn ngoại hình chỉ hơn ba mươi tuổi, khí chất trải qua năm tháng lắng đọng hết sức đoan trang.
← Ch. 160 | Ch. 162 → |