Truyện:Công Chúa Cầu Thân - Chương 23

Công Chúa Cầu Thân
Trọn bộ 47 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thời gian cứ trôi qua như thế, không khí trầm lắng hẳn đi, hai người bọn tôi cũng không nói năng gì với nhau, yên lặng cắm đầu mà ăn, ăn xong tôi dọn chén đứng lên , đi ra ngoài, đưa cho binh vệ, rồi quay trở vào, nhìn thấy Thừa Đức còn đang tiếp tục ngồi đọc sách ở án thư (5), cũng không để ý đến hắn, liền đi trái giường chiếu, đang làm, cảm giác phía sau lưng có chút không được tự nhiên, quay đầu lại nhìn Thừa Đức, anh ta cầm quyển sách trong tay, nhưng ánh mắt thì nhìn về phía tôi, thấy tôi quay đầu lại nhìn, anh ta cười cười vẻ đắc ý lắm, tôi tức mình không thể tát vào cái gương mặt tuấn tú kia một cái cho đã.

" Người nào?" Ngoài truyền truyền đến tiếng quát chói tai của binh vệ, liền đó nghe được một giọng nói thanh tao êm mượt trả lời:" Đại Liên Na cầu kiến Ngõa lặc vương tử."

Khuya rồi, nàng đến làm gì chứ? (choài ơi, cần gì phải hỏi, đương nhiên là đến quyến rũ Thừa Đức-BBC)

Tôi trừng mắt liếc Thừa Đức một cái, Thừa Đức mỉm cưởi nhìn tôi, sau đó làm mặt nghiêm lại, hướng nhìn ra ngoài lều, lớn tiếng nói:

"Mời công chúa vào."

Màn trướng bị vén lên, một làn gió thơm thổi tới, Đại Liên Na mặc một bộ màu hồng tiến vào, khoé mắt nhìn thoáng qua Thừa Đức, sau đó thì ánh nhìn dừng lại chỗ tôi đang đứng bên giường.

"Công chúa đêm khuya đến có việc gì sao?" Thừa Đức cười nói.

Đại Liên Na nhìn nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: " Xin vương tử cho người hầu này lui xuống được không?"

Đuổi tôi đi? Bộ tôi chướng mắt lắm sao? Nữa đêm nữa hôm đến tìm Thừa Đức, ngoài "chuyện kia" ra, còn có thể có gì nữa? Tôi khinh bỉ nhìn thoáng qua Đại Liên Na, thầm nghĩ đường đường cũng à công chúa của một nước, không đến nông nỗi nữa đêm khuya khoắt lại mò vào lều của đàn ông, tôi quay qua nhìn về phía Thừa Đức, hắn ta đang cười cười nhìn Đại Liên Na, không chú ý đến tôi.

Đi thì đi, tôi xoay người đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa, phía sau lưng có tiếng Thừa Đức gọi giật lại:

"Dừng lại, ai cho ngươi đi ra?Còn không mau dâng trà cho công chúa."

Tôi nghe vậy dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ta, anh ta quét mắt liếc tôi một cái, sau đó quay qua Đại Liên Na ôn tồn nói:

"Hắn là người hầu cận của ta, công chúa không cần đề phòng, có gì thì nói ở đây."

Đại Liên Na lẳng lặng đứng đó, xem ra trong lòng đang đấu tranh tư tưởng, tôi quay lại, đi rót cho nàng một chén trà, đem tới đặt bên cạnh.

Sau một hồi, Đại Liên Na vừa cười vừa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Thừa Đức, cắn cắn cánh môi hoa, nói:

" Đại Liên Na cảm tạ vương tử đã đến giải cứu tộc nhân của ta, hiện tại bản thân nước mất nhà tan, không có gì có thể đền đáp vương tử, chỉ có thể dâng lên chính bản thân Đại Liên Na."

Nàng nói vừa xong, thì tự mình thoát y.

Tôi ngây người ngu ngơ khờ khạo luôn, cô công chúa này quả đúng là người tư tưởng thoáng á! Đối với người đàn ông mới gặp lần thứ hai mà đã tự nguyện hiến thân, hơn nữa thấy nàng đã có chuẩn bị, bởi vì, ngoài bộ đồ màu hồng nàng mặc ở ngoài, nàng không hề mặc gì nữa ở trong, thân thể nàng lồ lộ hiện ra, dưới ánh đèn chập choạng, không thể không thừa nhận, body của nàng thật sự quá tuyệt hảo , là một bảo bối vô giá.

"Xin công chúa mặc lại quần áo, " Thừa Đức thản nhiên nói, "Đừng quên chính mình vẫn là một công chúa."

Đại Liên Na mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Thừa Đức, Thừa Đức cũng không tránh né, nhìn thẳng lại nàng ta, một phút sau đó, Đại Liên Na vớ lấy áo quần mặc vào lại rồi lao nhanh ra ngoài.

"Tại sao hồi nãy anh không quay đầu đi! Nhìn thấy choáng váng?" Tôi nổi giận nói.

Thừa Đức chớp chớp mắt, cười nói: " Chẳng phải vừa rồi em cũng nhìn choáng váng đó sao? Trách anh gì chứ?"

Tôi á khẩu, có thể so sánh sao? Được rồi, tôi thừa nhận vừa rồi là mắt cũng hoa cả lên, nhưng tôi với anh ta có thể giống nhau sao? Dù gì tôi cũng là phụ nữ mà. Tôi giận quá xoay người sang chỗ khác, không để tới Thừa Đức, Thừa Đức từ phía sau ôm lấy tôi, kéo tôi vào trong lòng, ôn tồn nói:

"Sẽ không bị nàng ấy mê hoặc, cho nên mới không cần trốn tránh, nàng ấy mặc dù cỡi hết, ở trong mắt anh, so với một con cừu đã bị cạo sạch lông thì không có gì khác nhau, lại có cái gì đẹp."

Tôi không nói, tuy là trong lòng cũng đã bị Thừa Đức thuyết phục.

"Vinh nhi, không được đem anh nghĩ thành tên nhà quê ngu ngốc, nếu anh thích nữ nhân như vậy, từ đã từ sớm rồi, chứ đâu để bị em bắt giữ như thế này."

"Em làm sao bắt được anh!" Tôi biện hộ nói, cơn giận cũng tiêu tan.

"Đúng, đúng, em không có bắt anh, " Thừa Đức thấp giọng cười nói, "Em chỉ là hút mất hồn anh thôi, nói như vậy đúng chưa."

Nghe anh ta nói như thế, trong lòng tôi run lên sung sướng, ngay cả khóe miệng cũng không nhịn được nụ cười, vừa định đối đáp với anh ta thêm vài câu, thì anh ta đã tiến đến gần bên, thấp giọng nói: uổi tối chúng ta phá quy củ đi ?"

"Quy củ, quy củ gì?" Tôi khù khờ hỏi.

Thừa Đức cười xấu xa, thấp giọng nói:" Trong lúc xuất chinh không được gần gũi nữ sắc..."

Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên, vội vàng đẩy anh ta ra xa, nhưng anh ta càng ôm lấy tôi chặt hơn, tôi vừa định há miệng la lên, Thừa Đức đã kề miệng thì thầm vào tai:

" Không thể kêu, nếu binh sĩ ở ngoài nghe được thì sẽ cho rằng quân lệnh của Đại tướng quân anh không có chút trọng lượng gì cả."

Tôi vội vàng che miệng lại, không dám hó hé ra tiếng, liền đó nghe Thừa Đức thì thầm ở bên tai bỡn cợt "Đương nhiên, một hồi là có thể kêu, nhưng là cũng không nên lớn tiếng quá."

...

Ngày hôm sau buổi sáng tôi đi ra nhìn thấy binh vệ canh giữ ở ngoài lều, có chút ngượng ngùng nhìn bọn hắn, sợ bọn họ nghe được động tĩnh tối hôm qua, bọn hắn vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, chắc là không có nghe được, cũng hơi yên lòng.

Đại Liên Na công chúa từ buổi đêm qua thì không có động tĩnh gì khác, không còn một mình đến tìm Thừa Đức nữa, nữ nhân này, thật sự là động vật kỳ quái, tuy rằng tôi cũng là phụ nữ, bởi vì hiểu được Thừa Đức tuyệt đối không động tâm với nàng ta, tôi lại thấy chút thương hại cô ta, một công chúa mất đi đất nước của mình, hành động đêm đó, chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ.

Hôm nay Thừa Đức triệu tập các tướng lĩnh ở lều lớn nghị sự, tôi phát hiện Đại Liên Na công chúa kia lại chưa tới, trong lòng có chút tò mò, mấy lần trước nàng ta tới rất đúng giờ, thừa dịp mọi người không chú ý, tôi lặng lẽ đi ra ngoài, vừa tới ngoài doanh trại nàng ta, chợt nghe thấy âm thanh nôn mửa từng chập từng chập bên trong.

"Công chúa Đại Liên Na?" Ta ở ngoài hô lên.

Bên trong im lìm một lát, rồi giọng nàng ta lạnh lùng vang lên " Vào đi."

Ta đi vào, nhìn thấy nàng ta đang ngồi ở thảm trên, sắc mặt có chút hồng, ngay cả trong mắt đều đọng chút thủy khí.

"Có chuyện gì?" Nàng lạnh giọng hỏi.

"Đại tướng quân mời cô đến nghị sự." Tôi đáp.

Đại Liên Na vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên lại dùng tay che miệng, cuống quít ghé vào một cái bồn đồng nôn thốc tháo.

"Cô không khoẻ à?" Tôi nhẹ giọng hỏi.

Đại Liên Na ngừng nôn khan, lạnh lùng đưa mắt liếc tôi một cái, nói: " Ta vì ăn nhầm đồ hư, không có việc gì nữa, ngươi đi về trước đi, chút nữa ta đến sau ."

Tôi nghe vậy thì lui ra, cảm thấy có gì đó không ổn, nôn mửa như vậy, thoạt nhìn rất giống là mang thai, haiz, thật là một ý nghĩ hoang đường, đường đường nàng ta cũng là một công chúa, lại bị tôi nghĩ thành như thế, nhất định là do xem phim nhiều quá, hễ thấy người ta nôn mửa thì cho là mang thai, tự mình cảm thấy mình vô duyên.

Ở bên ngoài đi bộ một vòng, khi trở lại thì thấy nàng ta đã đến họp, bọn họ đang thương nghị về hành động tiếp theo. Đang nói, bên ngoài tiến vào một gã lính, nói phía trước năm mươi dặm phát hiện ra một đạo quân, ước khoảng có hơn một vạn người, có không ít phụ nữ và trẻ con, cùng đàn gia súc, đang đi về hướng này.

Tên lính kia vừa dứt lời, công chúa Đại Liên Na đã mừng rỡ reo lên:

"Là người Hách Liên tộc của chúng tôi, nhất định là người Hách liên của chúng tôi, thuộc hạ của ta rốt cuộc đã tìm được"

Thừa Đức nghe vậy mừng rỡ, vội vàng lệnh cho một gã tướng quân tiến đến nghênh đón, chúng tôi đóng quân ở nơi này cũng gần hai mươi ngày, tuy rằng lương thảo dự trữ dồi dào, nhưng cứ tiêu hao lần mòn cũng không phải là biện pháp, hiện giờ tìm được tàn quân của bộ tộc Hách Liên, thật là một bước tiến đáng kể, huống chi bọn người kia mới từ sâu trong thảo nguyên trở ra, bọn họ nhất định biết rõ tình hình của quân Tây La Minh!

"Em cũng muốn đi xem náo nhiệt!" Tôi đi đến bên người Thừa Đức thấp giọng nói, đến thảo nguyên đã lâu, không có cơ hội nhìn thấy dân tộc du mục chân chính, lần này đoàn người Hách liên đến, nói cái gì tôi cũng phải đi xem, ý nghĩ cuối cùng tôi cũng có thể mở mang tầm mắt, đột nhiên xúc động nghẹn không thành lời.

Thừa Đức cúi đầu nhìn tôi, cười cười, gật gật đầu, thừa dịp các tướng lĩnh Ngõa lặc không để ý, thấp giọng nói: "Đi thì đi, nhưng phải cẩn thận, thứ nhất không được ngã ngựa, thứ hai đừng đày đọa cái mông. Nếu không khi trở về xem anh như thế nào trị em!"

Tôi cười, vội đi theo vị tướng quân phụng lệnh đi nghênh đón Hách liên nhân ra ngoài, lên ngựa dẫn người đi theo Đại Liên Na.

Phóng ngựa rong ruổi trên thảo nguyên một hồi, thì thấy đoàn người tộc bọn họ như lời Đại Liên Na, xa xa đám người rất đông, còn có cả người đeo khăn tang trắng.

Tôi dừng ngựa lại, là muốn nhìn kỹ hơn, đột nhiên có chút thấy kỳ lạ, đám người kia tốc độ cũng không chậm, trang phục nhìn từ xa thì cũng giống như người của bộ tộc Hách Liên, tôi tiến thêm một đoạn nữa, thì càng thấy có gì đó không đúng lằm, nhóm người này, mặc dù có nam có nữ, có phụ nữ, có trẻ con, có cả binh lính nhưng lạ ở một điểm là nhóm phụ nữ và trẻ con thành nhóm ở đầu, quân lính thì đi phía sau, từ xa nhìn lại, nhóm phụ nữ và con nít giống như là bị quân lính áp tải vậy!

Tôi hơi hốt hoảng liếc nhìn về phía Đại Liên Na công chúa, nàng ta nét mặt lạnh lẽo, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm. Không đúng, một công chúa tìm lại được tộc nhân của mình sao lại có vẻ mặt này. Nàng phải mừng vui mới đúng

"Dừng lại!" Tôi điên cuồng gào thét.

Tất cả mọi người giật mình nhìn về phía tôi, vị tướng quân biết tôi là người thân cận của Thừa Đức, nên đối với tôi cũng có chút cung kính, ông ta ngừng lại, hỏi:

" Có chuyện gì vậy?"

"Tướng quân, chuyện này có điều kỳ lạ! Ông nhìn kỹ bọn họ xem." Tôi chỉ vào đám người xa xa kia nói.

Tướng quân kia cũng không phải kẻ ngu dốt, ông ta theo lời tôi nhìn kỹ, sắc mặt cũng có chút thay đổi, :

"Ý ngươi nói bọn người này không phải là Hách liênnhân?"

Tôi gật đầu, nhìn về phía Đại Liên Na, "Công chúa, đây là chuyện gì?"

Cô ta cười khinh miệt, nói:

" Sao lại thế này? Không nghĩ tới các ngươi có thể phát hiện, nhưng bây giờ mới nhìn ra, cũng là đã quá trễ."Nói xong liền phóng ngựa phi nhanh về phía bên đó.

"Trở về mau!Nhất định là quân Tây La Minh, mau về báo cho Đại tướng quân biết!"Tướng quân kia quát lớn, rồi vội vã quay đầu ngựa lại phi về doanh trại.

Quân Tây La Minh phía sau phóng ngựa như bay đuổi theo, xem ra đã tính toán không cho chúng tôi sống để trở về báo tin.

Tôi cũng cuống cuồng phóng ngựa phi nước đại, chính là lúc này tài cỡi ngựa cao thấp mới lộ ra sự khác biệt, tuy bình thường tôi cỡi ngựa cũng không tồi lắm, nhưng lúc này, tôi dần dần bị tuột lại đằng sau. Bên cạnh thỉnh thoảng có kỵ binh Ngõa lặc bị quân Tây La Minh bắn rớt xuống ngựa, tướng quân kia thấy tôi bị tuột lại, cũng tr ngựa chậm lại, la lên:

"Nhanh lên đi chứ! Ta bọc hậu cho, ngươi về trước đi!"

Tôi cười khổ, nhìn thấy đằng sau bọn quân Tây La Minh tới càng gần, bèn bảo ông ta:

" Đừng lo cho tôi, ông về trước đi!"

"Không được! Đại tướng quân có lệnh, nhất định phải bảo vệ ngươi an toàn!" Hắn kiên trì nói.

"Đồ điên! Ông không trở về truyền tin, nếu tất cả chúng ta đều không thể quay về, Đại tướng quân chỉ sợ cũng sẽ mất mạng, không có hắn, tôi còn có thể chu toàn cái đít á!" Tôi giận dữ quát lên, "Còn không mau đi!"

Tướng quân kia thấy tôi sốt ruột, lại nhìn tình thế thật sự khẩn cấp, lúc này, là một quân nhân, ông ta biết rõ sự nặng nhẹ giữa cái mạng này của tôi so với mạng của hơn mười vạn quân sĩ, khẽ cắn môi, rồi thúc ngựa phi nước đại mà đi!

Nhìn ông ta dần dần chạy xa, tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vừa định quay đầu lại nhìn xem quân Tây La Minh còn cách xa tôi lắm không, đột nhiên cảm thấy phía sau một khí lực mạnh thổi tới từ đằng sau, tôi cuống quít nghiêng người tránh né, chỉ cảm thấy phía trên vai trái giống như bị người ta đánh một chưởng, lập tức từ từ ngã quỵ xuống...

-------------------------------------------------------------

(1). Hạ tướng sĩ: tướng sĩ hạ thuộc, ý chỉ các tướng quân dưới quyền Thừa Đức.

(2). Tập doanh: tập kích doanh trại.

(3). Suất lĩnh: cầm đầu(một đội quân)

(4). Cầu thắng: cầu mong thắng lợi.

(5). Án thư: nơi để thư từ sách vở hoặc dùng để viết thư. Gọi nôm na ở đây là bàn làm việc. Khuyến cáo: Bé nào dưới 18 tuổi thì đừng bon chen nha, mà nếu có lỡ bon chen rồi thì Den cũng hông chịu trách nhiệm đâu nghen

"Bảo bối... ngoan nào... nhích ra một chút..." Thừa Đức nhẹ giọng dỗ dành, tôi ừ một tiếng, nhưng hai chân không nghe lời cứ khép vào càng chặt hơn, chuyện chân và miệng bất nhất này khiến Thừa Đức dở khóc dở cười, chỉ có thể rút tay ra khỏi bàn tay nắm chặt của tôi rồi đưa tay tôi lên đặt trên vai anh, một tay thâm nhập vào dưới người tôi, một tay khác chậm rãi trượt từ eo lưng tôi xuống...

Tôi đã mê muội chìm đắm vào trong dục vọng mà Thừa Đức tạo ra, đại não và các bộ phận chức năng khác đã không còn liên hệ gì với nhau nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhận thấy bàn tay Thừa Đức chu du trên người mình nóng đến kinh hoàng, ve vuốt đến đâu, da thịt chỗ đó liền bỏng rẫy...

"Đừng sợ... ngoan nào... đừng khép chặt thế... nhích ra nào..." Thừa Đức khàn giọng, tay đã lách vào khoảng hẹp giữa hai chân, một mặt nhẹ nhàng dỗ dành, mặt khác tay lại vận sức, giọng trầm khàn của anh như có ma lực, tôi cảm thấy thân thể mình cũng không đến nỗi căng thẳng nữa, chân cũng dần dần mở rộng...

"A! Đừng..." Không nhịn được tôi kêu thất thanh, chân cũng khép chặt lại.

"Đừng thế nào?" Thừa Đức cười ranh mãnh, khàn giọng hỏi, tay lại không dừng lại, tiếp tục xâm phạm lãnh địa sâu kín nhất, khiến tôi bắt đầu vặn vẹo thân người, muốn thoát khỏi bàn tay không an phận của anh.

Tôi nghĩ đại não mình chắc bãi công thật rồi, hoàn toàn quên sạch rằng nếu cử động thân thể dưới một người đàn ông đang lên cơn thèm khát sẽ dẫn đến hậu quả thế nào. Chỉ nghe Thừa Đức hừ một tiếng, tay dừng lại không vờn nữa, nhưng dùng hết sức kéo đùi tôi ra, chen thân người anh vào giữ

Dục vọng nóng bỏng của anh đã lên tới đỉnh điểm, và cái vật kiêu ngạo ấy, khiến tôi phải đấu tranh từng hồi, trong khoảnh khắc tôi chợt tỉnh ra một lúc.

"Không làm nữa, đau lắm! Em không làm nữa, thật sự không làm nữa đâu!" Cuối cùng tôi cũng quyết định rút lui tại trận, dù gì chuyện này cũng đâu phải là lần đầu làm, vội vã chuồi người ra để tránh khỏi sức nóng bỏng của anh, nhưng eo lưng lại bị anh giữ chặt, cố thế nào cũng không động đậy nổi.

"Đừng sợ... đừng... ta sẽ nhẹ nhàng thôi... không đau đâu!"

"Anh thì không đau rồi! Dừng!" Tôi gào hoảng.

"... Lúc này... làm sao mà dừng lại được..." Anh khàn khàn giọng, bất chấp sự chống cự của tôi, chầm chậm nhích vào.

Có thể nhìn ra anh đã rất khống chế bản thân rồi, hơn nữa dưới sự kích thích của anh, bên dưới đã không còn khô hạn nữa, nhưng cơn đau nhói từ thân dưới vẫn ập đến khiến tôi không ngừng mở miệng hít hơi lạnh, lần này còn đau kinh khủng hơn cái đau lần trước nhiều!

Thấy phản ứng của tôi, anh cố kiềm chế ham muốn lại, nhẹ nhàng hỏi: "Đau lắm hả?"

Cái đau ập đến từ phần thân dưới khiến tôi tỉnh lại trong chốc lại, tôi trừng mắt nhìn anh, thấp giọng chửi: "Nhảm nhí! Không thì anh thử xem!"

Có lẽ Thừa Đức cũng không nghĩ rằng tôi còn có thể mắng chửi trong tình huống này, không đừng được cười khùng khục, "Vậy thì ta có cách này, không làm nàng đau nữa, được không nào?"

Tôi nghi ngờ nhìn anh, ban nãy còn nói không thể dừng lại, bây giờ được rồi à? Thừa Đức mỉm cười cúi xuống hôn, dịu dàng mà lại bá đạo, khiến thần trí tôi lại dần dần mê loạn, tôi còn chưa hết say đắm thì eo lưng anh đã vận sức thật mạnh, toàn bộ dục vọng đã hoàn toàn xâm lấn

"Ối..." Tiếng kêu thét của tôi chìm trong miệng của Thừa Đức, thân thể trong tích tắc cứng đờ lại.

"Đau lâu chi bằng làm mau..." Anh thấp giọng nói, nhưng động tác cũng dừng lại, sợ tôi sẽ đau nữa nên không dám cử động.

"Khốn ---- kiếp--- " Đến mắng chửi cũng không còn sức nữa, tôi chỉ cố gắng hít hơi.

Thừa Đức chỉ cúi xuống hôn lên tóc, lên mặt tôi, hôn lên môi... , hồi lâu sau, cơn đau dần dần biến mất, anh mới dịu dàng hỏi, "Còn đau không?"

Tôi lắc đầu, cơn đau đã hết, nhưng càng cảm thấy sự kỳ cục ở dưới thân dưới, và cả tình huống ngượng ngập lúc này nữa, mặt nóng bừng bừng hệt như uống phải rượu.

"Nói ta biết... bây giờ nàng cảm thấy thế nào..." Anh cố kiềm chế, hơi hổn hển hỏi.

"Không có cảm giác..." Coi như tôi cũng đã biết được thế nào là thẹn thùng rồi, đến nhìn cũng không dám nhìn anh nữa, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Không có? Hả?" Anh cười thầm, hai tay vòng quanh người tôi nhấc lên, khiến tôi càng áp chặt vào người anh hơn, thân thể cả hai càng áp sát vào nhau.

"Không có tức là không có", tôi cứng miệng, thấy anh không có vẻ gì nhượng bộ, lại nhỏ giọng nói, "Nóng quá... chặt đến kinh khủng... giống..." Tôi thấy anh đang nhìn mình đầy say đắm, tính đùa dai lại trỗi dậy, cười nhỏ, "Em không nói anh biết đâu!"

Thừa Đức ngẩn ra, sau đó cười thất thanh, lại tỏ vẻ hung ác, dằn mạnh: "Nha đầu thối, nàng sẽ phải bị trừng phạt vì lời nói của mình..." Thân dưới bắt đầu di chuyển chầm chậm, cảm giác tê liệt ập đến, khiến tim tôi đập cuồng lên dữ dội, đầu óc lại ngừng hoạt động. Lúc bắt đầu anh còn khống chế tiết tấu, càng về sau càng mạnh m

Mồ hôi từ trán anh rơi xuống, đậu trên ngực tôi, hòa lẫn vào mồ hôi của chính mình, lại chầm chậm lăn xuống giường. Thế giới trước mắt tôi bắt đầu nhòa nhạt, vạn vật dường như đã cách tôi rất xa, chỉ còn lại anh, xung quanh chỉ còn lại mùi vị của anh, tiếng thở nặng nề của anh, và cả tiếng rên rỉ chốc chốc lại thoát ra từ miệng anh nữa...

Lâu thật lâu sau...

"Em thua rồi... mệt quá..."

"... Nha đầu lười... vẫn chưa đủ..."

Lại qua một lúc lâu...

"A... lại nữa hả? Tha cho em đi! Lão đại!"

"......"

"Em thật không ổn nữa rồi..."

"......"

"......"

".... Em đói quá...."

"Vẫn chưa ăn no sao?" Anh cười khàn khàn, "Ta cũng vậy..."

"Khốn kiếp, em nói là ăn trưa mà..." Tôi muốn khóc mà chẳng có nổi nước mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)