Mỗ nữ tự làm tự chịu
← Ch.076 | Ch.078 → |
Edit: Phạm Mai
Sau khi Bắc Đường Liên Vân rời khỏi, Thần Tịch mới cằm giương lên, đắc ý ngồi xổm trước mặt Tiêu Băng theo dõi hắn: "Băng Băng, giờ phút này ngươi có cảm tưởng gì a?"
"Qủa nhiên cổ nhân nói đúng, lòng của nữ nhân, như mò kim đáy biển;"
"Ân, còn có đâu?"
"giống như tâm dịa rắn rết!"
Thần Tịch khóe miệng giật giật, nàng bất quá đem hắn loam nhã chính là tâm địa rắn rết? Kia hắn muốn giết nàng thì sao, nên xưng cái gì? Nghĩ nghĩ Thần Tịch trở lại trên bàn rót một chén nước, ngón út tay phải nhẹ nhàng quơ vài cái, đưa đến trước mặt Tiêu Băng tự mình giúp đỡ hắn uống vào, cười tủm tỉm nói: "Băng Băng, ngày đó ngươi mạo hiểm đại hỏa cứu ta, hôm nay ta tính hồi báo ngươi. Chén nước này, ta tự mình uy ngươi, uống đi!"
Tiêu Băng nhìn ánh mắt giảo hoạt của nàng trong lòng lạnh cả người, "Cũng không thể được làm cho ta chính mình lược thuật trọng điểm cầu?"
"Có thể, uống nước trước nói sau."
Trên thực tế Thần Tịch căn bản là mặc kệ hắn gật đầu hay không trực tiếp đưa vào miệng hắn, Tiêu Băng bất đắc dĩ phối hợp uống vào, không bao lâu liền cảm giác được thân mình bắt đầu nóng lên, thầm nghĩ trong lòng không ổn, lại nhìn Thần Tịch, cũng là ý cười thản nhiên, "Băng Băng, ngươi tối nay muốn thị tẩm tất nhiên là lâu lắm không có phát tiết *, cho nên, ta cho ngươi cơ hội, ngươi có thể đưa ra yêu cầu một chút, ngươi nghĩ muốn cái dạng nữ nhân gì, ta ra lệnh cho người khác tìm cho ngươi. Cho ngươi một lần, yên tâm, đây là ta gật đầu, sẽ không trách tội ngươi đâu!"
Tiêu Băng ánh mắt lạnh lùng, "Ngươi hạ mị dược với ta?"
"Ừ, ngươi thật thông minh, nói mau, ngươi thích cái dạng mỹ nữ gì?"
Tiêu Băng nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, một chữ một chữ nói: "Nếu muốn nữ nhân, ta chỉ muốn ngươi, ngươi dám làm cho nữ nhân khác chạm vào ta, ta tỉnh sau trước giết nàng, sau đó tự mình hại mình!"
Ngạch!
Thần Tịch bị hung ác cùng nham hiểm trong mắt hắn làm hoảng sợ."Ta --"
"Ta không nói giỡn với ngươi!" Tiêu Băng cả người đều phát ra lãnh ý, làm cho Thần Tịch có chút chân tay luống cuống. Buông tha hắn, không cam lòng, nếu ép buộc hắn, vạn nhất hắn thật sự tự mình hại mình làm sao bây giờ?
"Công chúa, ta là người mà tiên hoàng lưu lại cho ngươi, tuy rằng về lý trên danh nghĩa là Đại công chúa đưa cho ngươi, nhưng chính là thân vệ mà tiên hoàng để lại cho ngươi!"
Ách!
Thần Tịch càng ngày càng rối rắm, cuối cùng vẫn là không phục: "Lần đó ở trong hồ ngươi rõ ràng nghĩ làm cho ta nín thở nghẹn mà chết! Tiên hoàng làm sao có thể để cho thân vệ của người tới giết ta!"
Tiêu Băng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nàng: "Lần đó là ngươi tự làm tự chịu, là ngươi chính mình yêu cầu ở trong nước tìm hoan mua vui. Ta lúc ấy hận không thể......"
Ngạch!
Nàng yêu cầu ở trong nước tìm hoan mua vui?
Thần Tịch mộng, lập tức mặt đỏ giống như quả táo. Cường hãn, quá cường hãn, bản tôn cư nhiên yêu cầu cùng nam nhân tại trong hồ tiến hành cá nước thân mật? Cha mẹ nha, dộng tác rất là khó đi? Nuốt nuốt nước miếng tỏ vẻ bội phục, Thần Tịch thở dài, là thế đạo như thế nào a!
"Ở trước khi ngươi hưu ta ta sẽ không động vào nữ nhân khác, cho dù ta chán ghét ngươi cũng như vậy!" Tiêu Băng bởi vì trên người nhiệt độ đánh úp lại đối Thần Tịch đó là càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
Nữ nhân này khó lắm mới thay đổi thái độ một chút với nàng, lập tức lại hạ dược trên người của hắn. Thật sự là đáng giận mà!
"Khụ khụ. Được rồi, ta mất trí nhớ, quên thôi. Ta nghĩ đến ngươi là muốn giết ta, cho nên mới nghĩ muốn trừng phạt ngươi......" Thần Tịch vô tội gãi gãi đầu, chạy nhanh đi rót cho hắn một chén nước lại đút cho hắn uống.
Sau khi uống xong chen nước này, Tiêu Băng có khí lực, võ công cũng khôi phục, nhưng là mị dược không có giải.
Thần Tịch có chút xấu hổ nhìn hắn: "Cái kia, cái kia là không có giải dược a, nếu không ngươi đi tìm...... Ha ha, không muốn liền phao nước lạnh một cái canh giờ đi, dù sao thời tiết bây giờ còn nóng, sẽ không có việc gì."
Thần Tịch nói xong ben lập tức đứng dậy muốn chạy trốn đi, cũng không được hai bước đã bị Tiêu Băng cấp bắt lấy, "Công chúa, ngươi muốn đi thế nào?"
"Ha ha, cái kia, ngươi xem hồ nước này rất trong suốt, không bằng ngươi đi xuống đi tẩy cái nước lạnh tắm, bơi lội một phen, thân thể khỏe mạnh...... Ta, ta nhường chỗ lại cho ngươi!"
Nói xong Thần Tịch bỏ ra tay hắn lại chạy, bất quá không được bước nào, Tiêu Băng lãnh lãnh ôm lấy eo của nàng, "Công chúa, ngươi hạ độc tất nhiên phải do ngươi giải độc!"
"Ta không cần!"
"Không cần? Công chúa, ngươi có vẻ quên ngươi trước kia thực thích ngoạn này đó......" Tiêu Băng nói xong liền ôm nàng nhảy vào trong hồ, che lại môi của nàng, lửa nóng môi lộ ra khí tức phẫn nộ.
Thần Tịch đối lửa giận của hắn có một loại cảm giác sợ hãi vô hình, nàng dùng sức giãy dụa, muốn thoát ly ma trảo của hắn, lại bị hắn hôn càng thêm bá đạo mà mang theo tính xâm lược.
"Ngô......" Như thế nào Thần Tịch cũng thoát khỏi không được khống chế của hắn, quần áo hai người ở trong nước rất nhanh liền ẩm ướt, thiếp cũng càng phát ra chặt chẽ, Thần Tịch cảm thấy thân thể hắn lửa nóng vận sức chờ phát động, thân mình đều khẽ run run.
Mà Tiêu Băng lại nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng một chúy, tiếng nói khàn khàn ở bên tai vang lên: "Công chúa, ngươi cảm thấy tư vị như thế nào?"
"Buông!"
"Không được đâu!"
Thần Tịch giận đánh về phía hắn, móng tay đâm vào cánh tay Tiêu Băng, toàn thân Tiêu Băng trở nên cứng ngắc, nhưng cho dù hắn không thể động thì vẫn ôm chặt Thần Tịch trong lòng không chịu buông tay.
Kết quả là, bên hồ hợp thành một bộ hình ảnh kỳ quái, nhìn từ ngoài cửa vào, chính là Tứ công tử ôm công chúa ở trong hồ thân mật, hai người ôm thật chặt, thân mình dán lại với nhau, sắc mặt phiếm hồng, hiển nhiên là trong trạng thái động tình.
Thần Tịch bi ai phát hiện mỗ nam nào đó lôi kéo mình làm đệm lưng, Tiêu Băng ý thức được trạng huống buồn cười này sau dó trong mắt ẩn ẩn ý cười, "Công chúa, như thế rất tốt."
"Hừ, ta cũng không tin ngươi có thể kiên trì một cái canh giờ!"
"Ngượng ngùng, ta giống như quên nói cho công chúa biết, thời điểm ta luyện công có thể bảo trì một cái tư thế nửa ngày không cần thay đổi, cho nên, ngươi cũng chỉ có thể cùng ta như bây giờ."
Ô ô......
Vì sao?
Lúc này Tiêu Băng đang đè nặng lên nàng chân để trên bờ, tay cũng gắt gao ôm nàng, nếu hắn hôn mê cũng không buông ra, nàng không phải càng thêm khó chịu?
Thần Tịch rối rắm có muốn làm cho hắn hôn mê hay không, nhưng nếu thật sự hắn hôn mê cũng không chịu buông tay thả nàng ra thì làm sao bây giờ, nếu kêu hộ vệ tới kéo hắn ra không phải rất mất mặt sao?
Nhiệt độ trên người Tiêu Băng ngâm dưới hồ nước dần dần giảm xuống, nhưng là cứ như bây giờ, Thần Tịch vẫn cảm giác được một nơi trên thân thể hắn có biến hóa rõ ràng, 囧 nàng liếc mắt một cái cũng không dám nhìn Tiêu Băng.
Nhìn bộ dáng nàng quẫn bách, tâm tình Tiêu Băng không hiểu sao tốt lên, tính tình không hiểu sao lại tốt hơn, nếu là trước kia nhất định nàng rất thích tự mình đi giải độc, hôm nay nàng lại thà rằng phao nước lạnh cũng không nguyện ý cùng hắn......
Ha ha, hắn cũng thật sự là mạc danh kỳ diệu, trước kia là chán ghét, nay bị nàng cự tuyệt lại có chút không thoải mái, thật sự là chính mình tìm khổ mà.
Hai người ở trong nước phao nửa canh giờ, Thần Tịch cả người lạnh phát run, nhưng nàng ngượng ngùng kêu hộ vệ đến hỗ trợ.
Tiêu Băng thì sao, mị dược đã muốn tán đi hơn phân nửa, nhưng là hắn không nghĩ đơn giản buông tha Xích Dương công chúa như vậy, cho nên cũng không mở miệng kêu người tới.
Cứ như vậy duy trì, duy trì, tới khi mặt trời lặn về phía Tây, Thần Tịch rõ ràng cảm giác thân thể của chính mình có chút cảm giác chết lặng, cắn môi trừng mắt Tiêu Băng: "Ngươi đã khỏe chưa hả?"
"Những lời này hẳn là hỏi công chúa mới đúng!"
"Ngươi -- hảo, hảo nữ không cùng nam đấu, ta khôi phục sức lực cho ngươi, bất quá ngươi phải đáp ứng ta không được làm xằng bậy!"
Tiêu Băng nhìn sắc mặt nàng có chút trở nên trắng bệch, chung quy có một chút thương tiếc, phao nước lạnh với hắn mà nói không sao cả, bất quá đối với thân thể nhỏ nhắn này thì không biết được. Thở dài, "Được rồi!"
Thần Tịch giật giật tay trái, lần này Tiêu Băng thực chú ý tới động tác của nàng, nhưng chỉ là cảm giác tay nàng đâm lưng của hắn một chút, nếu không có đoán sai thì hắn chỉ bị móng tay nàng đâm vào một cái, như vậy liền giải độc cho hắn?
Trong lòng Tiêu Băng rất là kinh ngạc, công phu quỷ dị này thật sự là làm cho người ta khó lòng kiềm chế kinh ngạc, thấy những điều chưa hề thấy.
Sau khi làm xong động tác đó, Tiêu Băng quả nhiên cảm giác được công lực chậm rãi khôi phục, thân thể cũng có thể tự do hành động được.
← Ch. 076 | Ch. 078 → |