Vay nóng Homecredit

Truyện:Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 08

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Trọn bộ 11 chương
Chương 08
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


A?" Uông Ngữ Mạt kinh ngạc ngẩng đầu. "Tại sao? Cô không khỏe sao?" Ông chủ lo lắng sờ trán của cô.

"Không có, tôikhông sao." Uông Ngữ Mạt vội vàng xé ra nụ cười, nhưng ánh mắt vô cùng loạn, cô cúi đầu, vội vàng mở miệng, "Tôi, tôi đi vào trong giúp đỡ."

"Tiểu Mạt?" Ông chủ nhíu mày, mặc dù cảm thấy Uông Ngữ Mạt là lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, "Vậy làm phiền cô chú ý phòng trọ một chút, tôi phải đem hoa xuống dưới chân núi."

"Được." Uông Ngữ Mạt mặc tạp dề vào, mắt nhìn ông chủ rời đi, cô ôm lấy chậu hoa nhỏ để trước cửa để đi, bận rộn sửa sang lại tiệm bán hoa.

Mà bối rối trong đầu thì cô bỏ mặc, không để cho mình nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ cần làm cho mình bận rộn, cô sẽ không loạn tưởng nha.

Cô đem chậu hoa nhỏ đặt bên ngoài xong, rồi cầm lấy nước, chuẩn bị tưới nước cho hoa.

"Tiểu thư."

"Vâng"Cô quay đầu nhìn về phía khách hàng, thấy hai người nam sinh đứng ở trước mặt, cô nhìn bọn họ mỉm cười."Muốn mua hoa sao?"

Không nghĩ tới gặp được nữ sinh đáng yêu như thế, hai người nam sinh bị chạm điện nụ cười của cô, nam sinh bên phải lập tức mở miệng."Tiểu thư, cô thật xinh đẹp, là người trong trấn sao?"

"Ách......" Uông Ngữ Mạt trừng mắt nhìn.

"Tiểu thư, cô tên là gì?" Nam sinh bên trái cũng khẩn thiết mở miệng."Chúng tôi lần đầu tiên đến trấn nhỏ này, cô có nơi nào để tham quan không?"

"Nếu không có thể mời cô hướng dẫn cho chúng tôi?" Nam sinh bên phải nói tiếp.

"Tôi......" Uông Ngữ Mạt nhìn bọn họ, "Thật xin lỗi, tôi còn công việc......"

"Vậy chúng tôi giúp cô." Đã thấy trên tay cô đang cầm bình tưới hoa, nam sinh bên trái liền đưa tay giúp cô.

"Không, không cần." Uông Ngữ Mạt đưa tay, không thể ứng phó tình hình như thế, cô chịu đựng lui về sau. Từ nhỏ được bảo hộ rất tốt, nam sinh bên cạnh ngoại trừ sáu anh trai chính là Thanh Lê Kha, cho dù rời nhà trốn đi, cô cũng chỉ cùng Phương Nhĩ Kiệt thân thiết.

Đối với đàn ông khác cô đều giữ một khoảng cách.

"Không sao, cho chúng tôi giúp cô đi!" Nam sinh bên phải đến gần cô.

"Không......" Uông Ngữ Mạt lắc đầu, ôm bình tưới, khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì khẩn trương mà hiện hồng, con ngươi e sợ loạn chuyển, cô thật sự không có quen cùng nam sinh xa lạ đến gần như vậy.

Nhưng dáng vẻ khẩn trương của cô lại làm cho hai người nam sinh cảm thấy chơi thật vui, không nghĩ tới tiểu nữ sinh ở nông thôn đáng yêu như thế.

"Cô đừng sợ......"

"Nha đầu." Thanh âm dày cắm vào, thân ảnh cao to bước vào, cánh tay tự nhiên ôm eo Uông Ngữ Mạt, để cho cô rời xa hai người nam sinh.

"Anh Phương!" Thấy Phương Nhĩ Kiệt, Uông Ngữ Mạt thở phào nhẹ nhỏm, nhưng cảm xúc khẩn trương mới hoãn lại, rồi lại lập tức bay lên, cô nhớ tới mình đang trốn hắn.

Cô vội vàng ngăn cánh tay của hắn, "Ách, Anh Phương......"

Nhưng cánh tay người đàn ông này ôm càng chặc, một cái tay khác thậm chí giơ lên mặt của cô, muốn cô ngẩng đầu nhìn hắn."Nha đầu." Thanh âm trầm thấp làm cho tim cô run rẩy.

"A?" Cô khẩn trương hô một tiếng rồi ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại nhìn sang một bên, không dám nhìn thẳng hắn, bị hắn ôm lấycả thân thể đều cứng ngắc, cánh tay hắn...... Nóng quá.

"Mặt của em bẩn quá." Ngón tay thân mật mơn trớn gương mặt của cô, ngón cái ám muội ép lên cánh môi của cô.

Sao? Bẩn? Có sao? Nhưng cô rõ ràng không có đụng phải đồ bẩn a...... Mà, hơn nữa, hắn tại sao sờ môi của mình chứ? Hắn sờ môi của cô thật nóng.

Cô muốn mở miệng, nhưng vừa mở miệng giống như ngậm ngón tay của hắn, cho nên cô chỉ có thể đẩu cánh môi, không dám lên tiếng.

Dáng vẻ của cô chọc cười hắn, thấy cô giống như chỉ tiểu bạch thỏ run rẩy, gương mặt ửng đỏ lên, ngay cả hô hấp cũng rất rối loạn, khả ái đến làm cho người ta muốn dùng lực khi dễ.

Này hai tiểu tử kia hẳn cũng có loại ý nghĩ này? Tròng mắt đen nhàn nhạt liếc hai người nam sinh một cái."Các cậu có chuyện gì sao?"

"Ách......" Không nghĩ tới có người đàn ông lạ mặt khác, hơn nữa khí thế lớn như thế kia, bọn họ hoàn toàn không thể so sánh với hắn, hai người vội vàng lắc đầu.

Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi."Không muốn mua hoa sao?"

Hai người nghĩ rồi lắc đầu, nhưng nhìn đến Phương Nhĩ Kiệt híp lại con ngươi, bọn họ lại lại vội vàng gật đầu."Mua, muốn mua!"

"Muốn mua hoa gì?" Phương Nhĩ Kiệt nở nụ cười câu khởi, giọng nói rất ôn hòa, nhưng khí thế cũng rất đáng sợ.

Hai người nam sinh chỉ đại hai chậu hoa.

"Xin chờ một chút." Phương Nhĩ Kiệt nhìn về phía tiểu nha đầu trong ngực, ngón tay của hắn vẫn ma sát môi của cô, thậm chí đẩy cánh môi ra, để cho đầu ngón tay đụng phải phấn lưỡi.

"Ừm......" Uông Ngữ Mạt không nhịn được phát ra một tiếng thở khẽ, thân thể sớm bởi vì hắn xoa mà nóng lên, con ngươi mọng nước.

Uông Ngữ Mạt nghe được mình phát ra thanh âm, lập tức tỉnh táo lại, nhìn lại mắt của hắn, hai chân không khỏi như nhũn ra, trong lòng chấn động, cô khẩn trương mở to mắt.

*****

"Nha đầu, bọn họ muốn mua hoa." Giọng nói trầm thấp lại khêu gợi làm cho tim cô đập nhanh hơn.

"Được." Nàng tùy tiện gật đầu, bàn tay nhỏ bé lần nữa muốn kéo cánh tay của hắn ra, lần này cánh tay cường kiện dễ dàng buông ra.

Uông Ngữ Mạt vội vàng lui ra, xoay người chuẩn bị cầm chậu hoa. Ai ngờ cô mới xoay người, một sức mạnh nào đó lại đem cô kéo về phía sau, cô sửng sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bàn tay nắm chặt, sau đó cô ngưỡng mặt lên.

"Nha đầu, chổ này của em cũng rất bẩn."

Gì cơ? Còn chưa nói ra nghi vấn, cánh môi liền lập tức bị vật ấm áp đặt lên.

Vì, tại sao......

Uông Ngữ Mạt không hiểu, vì sao Phương Nhĩ Kiệt đột nhiên hôn cô, hơn nữa còn là ở trước nơi đông người, mọi người trong trấn đều thấy được. Mà cô cũng bị hù đến...... nong nóng, môi mềm nhũn, hắn còn đem đầu lưỡi đưa vào, làm cho cô sợ đến tròn con ngươi xanh, nhìn lại cặp mắt đen quá sâu kia.

Sau đó...... Cô bị hù đến muốn chạy.

Cô đẩy hắn ra, không dám nhìn bốn phía, cúi đầu bước nhanh, lại không biết muốn chạy đi đâu. Cô tin tưởng chuyện hắn hôn cô không cần ba phút đồng hồ sẽ truyền khắp trấn nhỏ, năng lực cái trấn nhỏ Bát Quái này cô cũng đã thấy rồi, vì vậy cả trái tim cô hoang mang rối loạn, cô hoàn toàn không muốn bị dò hỏi nha!

Bởi vì ngay cả cô cũng không biết Anh Phương tại sao hôn cô nha!

Kết quả cô không thể làm gì khác hơn là trốn đến dòng suối nhỏ phía sau núi, cả người tựa vào gốc cây lớn, che cánh môi, ngây ngốc ngẩn người.

Ngẩn ngơ một cáu, thì ngây người cả một ngày.

Bụng kêu ùng ục làm cô cau mày, mặt trời cũng xuống núi, cô cũng không thể ở nơi này qua đêm nha? Nhưng mà trở về......

Nghĩ đến trở về nhất định đụng phải Phương Nhĩ Kiệt, Uông Ngữ Mạt liền phiền não vùi đầu vào đầu gối.

Cô đã né hắn ba ngày, vốn là nghĩ hôm nay cũng chiếu theo công việc, ai ngờ hắn lại đột nhiên hôn cô, làm cho cô không biết làm sao, cũng không biết đối mặt hắn như thế nào nữa!

"Tại sao hôn cô nha......" Sờ cánh môi, cô còn nhớ rõ nhiệt độ trên môi hắn, tim đập thình thịch, nghĩ đếnlúc hai người nhìn chăm chú trong mắt của hắn hiện lên ánh lửa.

Chân cô thiếu chút nữa mềm nhũn, nếu không phải kịp đẩy tay hắn ra, bỏ chạy đi, cô nhất định sẽ tựa vào ngực hắn, sau đó chủ động hôn hắn.

Bị hắn dù dọa, làm cho đầu óc cô cả ngày đều hỗn loạn, nghĩ cũng là Phương Nhĩ Kiệt, mà càng muốn đầu óc lại càng loạn, làm cho cô rất nôn nóng.

Ai, rất phiền nha! Uông Ngữ Mạt không nhịn được nắm lấy tóc, ùng ục.... ùng ục...... Cái bụng lại vang lên, cô chu cái miệng nhỏ nhắn, do dự mấy phút đồng hồ, mới từ từ bò dậy.

Cuối cùng, không có chỗ để đi, cô chỉ có thể trở về nhà Phương Nhĩ Kiệt kia.

Cô cúi đầu yên lặng đi tới, vừa nghĩ làm như thế nào đối mặt với Phương Nhĩ Kiệt. Cô muốn hỏi hắn buổi sáng vì sao hôn cô, nhưng lại sợ nghe được câu trả lời của hắn.

Trải qua chung đụng lần này, cô biết Phương Nhĩ Kiệt thích trêu chọc cô, hắn luôn không đứng đắn xem cô như thú cưng để trêu, mà cô thì bị hắn chọc đến đỏ mặt tim đập.

Nhưng khi đó giữa hai người còn có giới hạn, hắn trêu chọc cô, cũng không vượt qua, nhưng cô bối rối, cũng biết đây chỉ là đùa, chỉ cần không vượt qua giới tuyến kia, bọn họ đều rất an toàn.

Nhưng mà...... Bọn họ đã lên giường.

Giới tuyến đột nhiên đứt lìa, quan hệ của hai người trở nên mơ hồ, mặc dù trong miệng nói đã quên chuyện lên giường, nhưng mà cô vẫn nhớ rõ ràng nha.

*****

Mỗi ngày trở về mặc dù cúi đầu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, làm cho cô sợ, cũng làm cho cô tâm hoảng ý loạn.

Cô mặc dù đơn thuần nhưng không ngu ngốc, mấy ngày qua tim loạn nhịp làm cho cô loáng thoáng hiểu cái gì, tuy nhiên lại không dám đi tìm tòi nghiên cứu quá sâu, đó là không được nha!

Cô có vị hôn phu, hơn nữa phải kết hôn, Thanh Lê Kha đối với cô tốt như vậy, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cô cũng thích Bạch Thanh Lê nha, gả cho Bạch Thanh Lê không phải là nguyện vọng cả đời của cô sao?

Cho nên chớ suy nghĩ quá nhiều, mấy ngày nữa cô phải rời đi, phải trở về, bất kể là chuyện lên giường hay là chuyện buổi sáng kia. Cô đều muốn quên mất, không muốn nhớ nửa!

Uông Ngữ Mạt hít sâu một cái, dừng bước, nhìn vào cánh cửa sắp bước, cửa sổ lộ ra ánh đèn sáng ngời, cô có thể nghe được tiếng động từ bên trong truyền ra, cô biết hắn ở bên trong.

Đưa tay cầm tay cầm cán cửa, cô mở cửa bước vào.

"Trở về rồi sao?." Phương Nhĩ Kiệt tà tựa tại cửa phòng bếp. Nếu cô không trở lại hắn vừa muốn ra ngoài tìm cô.

"Ừm!" Uông Ngữ Mạt gật đầu, thói quen cúi đầu, nhận thấy được ánh mắt của hắn, cả người lùi thêm mấy bước.

"Anh đang nấu......"

"Em đi tắm trước!" Cô cúi đầu muốn chạy nhanh lên lầu.

Nhưng lần này người đàn ông đó không cho cô trốn. Phương Nhĩ Kiệt ngăn cản trước thang lầu, nhìn cô cúi đầu xuống, " Chuyện buổi sáng, em không muốn hỏi?"

Không nghĩ tới hắn nhắc lại, Uông Ngữ Mạt ngẩn người, "Em...."

"Ngẩng đầu! Anh không có thói quen nói chuyện với đỉnh đầu." Hai tay hoàn ngực, hắn dựa vào tường, bá đạo ra lệnh. Nha đầu này đã trốn quá lâu, thái độ né tránh của cô làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Buổi sáng xúc động động hôn cô là ngoài ý muốn, hắn cũng không nghĩ tới thông gia gặp nhau. Rồi nhìn đến hai người nam trẻ kia dây dưa với cô, mà cô lại sợ hãigiống như con thỏ nhỏ kinh hoảng, dáng vẻ khẩn trương chẳng qua là làm cho người ta càng muốn trêu chọc cô.

Hắn thấy vẻ mặt hai tiểu tử kia thật thú vị, trong lòng lập tức dâng lên một chút không vui, lập tức tiến lên bày ra dáng vẻ thân mật, biểu thị công khai chủ quyền.

Tiểu nha đầu xuẩn ngốc này chỉ có hắn mới có thể khi dễ, chỉ có hắn có thể trêu chọc, dáng vẻ đỏ mặt lung túng cũng chỉ có hắn mới được nhìn, chỉ có hắn mới được quyền.

Đột nhiên có ham muốn chiếm giữ làm cho hắn kinh ngạc, hắn không ngờ lại để ý tiểu nha đầu thua hắn chin tuổi? Thật là gặp quỷ! Phương Nhĩ Kiệt bị ý nghĩ trong lòng hù lấy.

Mà Uông Ngữ Mạt bị hắn ôm vào trong ngực một chút cũng không có cảm giác, còn vẫn muốn trốn hắn, muốn kéo dài khoảng cách với hắn. Hắn rõ ràng đã thấy trong mắt cô say đắm, nhưng mà cô vẫn muốn tránh hắn.

Nghĩ đến bà bầu kia nói gì là trong lòng tiểu nha đầu thích người khác, còn có Bạch Thanh Lê trong miệng cô nhớ mãi không quên, đầu hắn chợt u mê, hắn không biết gì về cô, chỉ biết cô đơn thuần, suy đoán xuất than không tệ, ngoài ra hắn cái gì cũng không biết.

Hắn vốn không muốn tìm tòi nghiên cứu chuyện của cô, nhưng mà bây giờ lại để ý.

Loại này cảm giác để ý là lần đầu có, hắn không có nghĩ tới hắn Phương Nhĩ Kiệt lại đi để ý một phụ nữ, hơn nữa còn là tiểu nha đầu.

Cô mới hai mươi ba tuổi, nhỏ hơn hắn chín tuổi, hơn nữa còn không phải là món ăn hắn yêu thích, hắn yêu chính là phụ nữ thành thục, cô đơn chỉ là tiểu bạch thỏ.....

Nhìn cô không phải ngốc đến bị hắn lừa gạt, còn dại dột không biết mình thích hắn?

Không biết mình thích hắn, cho nên trốn hắn, vậy có phải tỏ vẻ trong lòng cô thật ra có người đàn ông khác hay không, cho nên mới muốn tránh hắn?

Cho nên trong lòng hắn không muốn, mà cô lại còn muốn ngăn tay của hắn, hắn như ý nguyện của cô buông tay, thừa dịp cô chưa chuẩn bị, lại kéo cô về hôn lên cánh môi.

Hắn thừa nhận đó là thứ đàn ông tham muốn giữ lấy, muốn cho hai tiểu tử biết kia biết nha đầu này là của hắn, cũng muốn làm cho cô biết, không cho phép trốn hắn nữa.

Ai ngờ cô sợ đến đẩy hắn ra, thất kinh tránh né. Hắn không có đuổi theo, bởi vì tham muốn chiếm giữ quá nặng làm cho hắn kinh ngạc không dám tin tưởng, hắn cần nghĩ lại....

Trải qua một ngày tự hỏi, hắn cũng không phải là loại người không thể tiếp nhận tình hình thực tế, hắn không phải không thừa nhận, hắn là thật để ý nha đầu này.

Vốn là muốn true đùa cô...... Khi nào biến thành....... ? Có thể là lúc trêu chọc cô, có thể là lúc lên giường, cũng có thể có thể là sau khi lên giường xong, cô lại muốn phủi sạch mọi quan hệ.

Ai biết? Dù sao hắn đã toan tính.

Nếu để ý đến như vậy hắn sẽ không cho phép cô trốn nữa, đem tất cả nói rõ, hắn cũng không tin nha đầu này xuẩn ngốc đến không biết mình thích hắn.

Cô chẳng qua là không dám thừa nhận, không dám suy nghĩ sâu xa, về phần nguyên nhân là cái gì...... Tròng mắt đen chợt khẽ hiện, cái này hắn muốn từ trong miệng cô moi ra.

Hắn ngó chừng cô, thấy cô vẫn cúi đầu, đầu lông mày rũ xuống, hắn dứt khoát nghiêng người, đem môi nhích tới gần lỗ tai cô."Nha đầu, em yêu anh sao?"

*****

Uông Ngữ Mạt run lên, kích động lắc đầu."Không có!" Cô không có nha, cô đã có Bạch Thanh Lê, cô thích Bạch Thanh Lê!

"Vậy em vì sao không dám ngẩng đầu nhìn anh?" Cô phủ nhận làm cho môi hắn câu khởi, thanh âm trầm thấp có mị hoặc."Là bởi vì chột dạ sao? Hửm?"

"Không phải!" Cắn răng một cái, Uông Ngữ Mạt ngẩng đầu, tròng mắt nhìn thẳng hắn, mặc dù thân thể run rẩy nhưng ánh mắt nhưng vô cùng phát sáng.

Cô nghênh đón làm cho tròng mắt đen xẹt qua một tia sáng bóng, trong lòng một trận run rẩy. Con cừu nhỏ ngây thơ, không biết dáng vẻ của cô như vậy càng câu khởi lòng tham muốn chiếm giữ của đàn ông hơn.

Ngón tay vuốt mái tóc cô, hắn cúi đầu khẽ hôn, tròng mắt đen nhìn vào cô, ánh lửa trong mắt làm cho người ta run rẩy, "Vậy tại sao em muốn trốn anh?"

Khí thế xâm lược của hắn hù cô, Uông Ngữ Mạt muốn lui về sau nhưng hắn không cho phép, cánh tay ôm cô đột nhiên xoay cô ngược lại áp ở trên tường, dung thân hắn khóa cô ở chính giữa

"Anh Phương......"

"Em thật quên được rồi?" Gương mặt tuấn tú cúi gần cô, thở ra hơi thở hấp dẫn."Đêm đó ở phòng tắm, ở trên giường, anh làm sao ôm em, làm sao để em ở dưới thân của anh rên rỉ, em thật quên được rồi?"

"Em......" Đôi môi run rẩy, Uông Ngữ Mạt nghĩ đến hình ảnh triền miên kia, lửa nóng, thở dốc, cơ thể giao triền, còn có nam nhân xâm nhập......

Làm sao có thể quên được nha? Kia giống như khắc trên da thịt của cô, lòng của cô, trong đầu của cô, không có lúc nào là không nghĩ tới.

"Tiểu nha đầu......" Môi khêu gợi gần sát cô, nhẹ nhàng quét qua cánh môi run rẩy, giọng nói trầm thấp hấp dẫn kia giống như ác ma."Em yêu anh, đúng không?"

"Không......" Uông Ngữ Mạt lắc đầu, "Không có...... Em không có......" Không thể thích, làm sao có thể thích? Cô không có......

Nhưng hắn thấy cô khóc, giọng nói run rẩy phủ nhận, nhưng trong mắt rõ ràng là thích như vậy.

Phương Nhĩ Kiệt cười." Tiểu nha đầu mê nói láo......" Hắn hôn lên nước mắt cô, cánh tay đem cô ôm vào trong ngực, lời lẽ nóng ướt đặt lên môi mềm.

Lông mi dính nước run rẩy, Uông Ngữ Mạt nhắm lại nhưng không nhịn được mở môi ra, bàn tay nhỏ bé níu lấy quần áo của hắn, để cho hơi thở của hắn xâm nhập.

Tim nhảyvừa cuồng loạn vừa gấp rút. Cô không thích hắn, không thích, không...... Thích......

Không thích...... Không...... Không thể thích, không thể......

"A!Anh Phương......" Uông Ngữ Mạt cắn môi, muốn nhịn xuống tiếng rên rỉ ngượng ngùng, cô ngửa đầu, tay nhỏ bé cầm chặt lấy ghế sa lon, thân thể cong lên, tuyết đồn giương lên, hai chân đã sớm mở ra, quần lót giắt tại mắt cá chân phải, quần bị nhấc lên, mông bị bàn tay to khấu chặt.

Áo lông dệt bằng tơ cũng bị đẩy lên, áo lót đã sớm rơi trên mặt đất, hai gò bồng đào mềm lộ trong không khí lạnh như băng, nụ hoa màu hồng đã sớm nhạy cảm đứng thẳng.

Nam nhân đi vào rất sâu, mỗi lần đều ma sát qua chỗ mẫn cảm nhất, nhắm trúng nơi mềm mại run rẩy, "Ô...... Đừng nha......"

"Nơi nào?" Phương Nhĩ Kiệt cúi người xuống, bàn tay đi lên bắt được một bên ngực mềm, hai ngón tay kẹp lại nụ hoa cọ sát xoay chuyển, mơi nơi ấy đâm vào trong nhu huyệt."Là nơi này sao?Phải không?" Hắn chậm rãi gậm vành tai

Trêu chọc hỏi, vật nóng rực đột nhiên va chạm.

"A!" Thân thể mềm mại kích động run lên, cánh hoa nhất thời co rút chặc hơn, đem phái nam khổng lồ gắt gao trói lại, Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được phát ra một tiếng rên.

"Vật nhỏ, em thật nhạy cảm." Sớm biết thân thể cô nhạy cảm hể, nhẹ nhàng trêu chọc cô thì có phản ứng, thân thể nhiệt tình như vậy làm cho hắn càng muốn đùa bỡn.

Khẽ cắn lỗ tai, phái nam chậm chạp đưa đẩy, cánh hoa nóng ướt nhu động, dồn nén vật to dài, ái dịch ướt đẫm làm trơn bóng của hắn ra vào, chặc chẽ hút làm cho nam nhân khoan khoái long bàn tay bắt được một bên ngực nhỏ.

"A.... ." Uông Ngữ Mạt thở khẽ, gò ngực ở trong tay hắn nảy nở, nụ hoa bị kéo ra, làm cho cô cảm thấy đau, nhưng ngoài đau lại có một cổ tê dại.

Mà hắn chuyển động chậm như vậy, sâu trong hoa tâm tỏ vẻ chưa đủ, cô không nhịn được lắc người, chủ động trước sau hoạt động.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)