Truyện:Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 05

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Trọn bộ 11 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đúng, anh đã bảo cô ấy biết điều một chút ngồi ở đây chờ không nên cử động, chờ chúng ta nhảy xong trở lại!" Ngồi ở bên phải Khiết Tây Tạp ôm lấy cánh tay của Phương Nhĩ Kiệt, muốn kéo Phương Nhĩ Kiệt đến sàn nhảy. "Thật sao! Em gái, em biết điều một chút ngồi ở đây chờ chúng tôi trở lại!" Người đó chạm nhẹ đầu của Uông Ngữ Mạt gần.

Uông Ngữ Mạt không nói chuyện, cánh môi khẽ mím môi. Cô không thích người khác sờ đầu của cô, nhưng từ nhỏ đươc dạy kèm tại nhà làm cho cô không cách nào vô lễ dẩy cánh tay đó ra.

Cô chỉ có thể trầm mặc, đặt bàn tay nhỏ bé ở trên đùi nắm chặc, một đôi tròng mắt vẫn yên lặng nhìn Phương Nhĩ Kiệt.

Cô chờ hắn làm sao làm, thật muốn bỏ lại cô, cùng các cô gái ấy đi nhảy sao?

Nhìn ánh mắt cố chấp của Uông Ngữ Mạt chờ hắn lựa chọn, Phương Nhĩ Kiệt mép cười càng sâu, "Ngoan, các cô đi nhảy, tôi ở đây thưởng thức là được rồi."

Bị cự tuyệt, ba mỹ nữ đang muốn nói chuyện, âm nhạc sàn nhảy lại đột nhiên từ trữ tình chuyển sang nhạc rock.

"Âm nhạc đổi, mau đi đi! Tôi đang chờ xem các cô làm sao hấp dẫn tôi." Phương Nhĩ Kiệt cười đến mê người, ngón tay chạm nhẹ vào mặt non của Annie.

"Chán." Các nàng bị lời của hắn trêu chọc cười, khải đặc dẫn đầu khi hắn trên mặt hôn một cái."Vậy ngươi hảo hảo thưởng thức nga!"

Quay mặt đi, ba người đó lắc lư đi vào sàn nhảy.

Phương Nhĩ Kiệt từ đầu đến cuối miệng đều nở nụ cười, giơ chén rượu hướng sàn nhảy kính, "Như vậy hài lòng chưa?" Hắn cười mở miệng, ánh mắt lại không rời khỏi sàn nhảy.

"Em không có ngăn cản anh đi nhảy nha." Uông Ngữ Mạt buồn bực nói, cô nhìn thấy ly nước chanh trước mắt mình, toàn bộ trong đám người cũng chỉ có một mình cô uống nước trái cây. Cô đưa tay, chuẩn bị cầm ly rượu.

"Không được." Rõ ràng là nhìn sàn nhảy, nhưng Phương Nhĩ Kiệt giống như sớm đoán được cô sẽ cử động, đưa tay phủ ở trên ly rượu."Nhóc con không thể uống rượu."

"Em không phải là nhón con." Cô hai mươi ba tuổi, đã sớm trưởng thành.

Phương Nhĩ Kiệt rốt cục đem ánh mắt đưa đến trên người cô, gương mặt tuấn tú có chút bực bội."Nha đầu......"

Uông Ngữ Mạt lấy ra tay của hắn ra, giống như là muốn chứng minh, hoặc như là giận dỗi, đem trong ly rượu một chút uống, nhưng đầu lưỡi vừa đụng đến mùi rượu, cô lập tức mặt nhăn mặt, trực giác địa muốn đem rượu trong miệng phun ra, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Phương Nhĩ Kiệt, cô quật cường uống một hơi vào.

"Khụ khụ......" Nước mắt do bị sặc nên tuôn ra.

"Nha đầu!" Phương Nhĩ Kiệt vội vàng ngồi vào bên người cô, bàn tay to vỗ lưng ô, đưa tay rút ra miếng giấy lau mặt cho cô."Bị sặc sao? Đã bảo em đừng uống." Hắn nhẹ lau nước khóe môi đi.

"Để mình em lau." Uông Ngữ Mạt đẩy hắn ra, tự mình rút miếng giấy lau nước trên mặt, nhưng trong miệng hoàn sở hữu mùi vị rượu, hơn nữa cô cảm thấy đầu có chút choáng váng, cô không nhịn được vỗ đầu.

"Như thế nào? Thấy không khỏe sao?" Phương Nhĩ Kiệt vỗ lưng của cô, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Đúng như dự đoán, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn bị rượu sặc đến hiện hồng, một đôi mắt đẹp mọng nước trơn bóng, đầu mũi hồng hồng, đôi môi cũng hồng hồng, giống như mèo con nhỏ.

*****

Nhưng mà...... con ngươi đơn giản, tròng mắt lờ mờ, thiếu trong trẻo nhưng quyến rũ hơn, đôi môi hồng nhuận hé mở, giống như là đang gọi người hôn cô.

Uông Ngữ Mạt nheo lại con ngươi, tầm mắt trở nên mơ hồ, người trước mắt cô sáng ngời, cô đưa tay lên trên mặt của Phương Nhĩ Kiệt." lung lay a."

"Nha đầu, em say rồi." Ngón cái nhẹ nhàng trượt qua cánh môi non mềm của cô, ánh mắt của hắn u ám.

"Say? Không có nha!" Cô cau mày, cảm thấy đôi môi bị hắn sờ đến ngứa ngáy, hơn nữa trên người hắn còn có mùi nước hoa, cô ghét mùi vị kia. Cô không vui đưa tay đẩy hắn ra."Tránh ra, không nên đụng tôi!"

Đáng ghét! Cô hôm nay rất ghét hắn!

Uông Ngữ Mạt đem cái mông nhỏ chuyển sang bên cạnh, muốn kéo dài khoảng cách với Phương Nhĩ Kiệt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không them nhìn hắn, nói rõ cho đối phương biết —— Cô tức giận.

Phương Nhĩ Kiệt nhíu mày, rõ ràng bị đùa bỡn, nhưng điệu bộ đáng yêu làm cho hắn buồn cười, không nghĩ tới con cừu nhỏ uống rượu say lại đáng yêu như thế.

Hắn cũng đi theo hoạt động thân thể, da mặt dày ngồi vào bên người cô."Nha đầu, người nào chọc giận em giận?"

Câu hỏi của hắn nhận được một tiếng hừ lạnh, Phương Nhĩ Kiệt sờ lỗ mũi, đến gần hơn, đưa tay vỗ nhẹ vai của cô."Nha đầu......"

Uông Ngữ Mạt đẩy tay của hắn ra, một lần nữa hoạt động cái mông nhỏ, mất hứng chu môi trừng hắn."Em ghét anh!"Cô rất chân thành nói xong, vừa hừ một tiếng, tiếp tục chải tóc, rõ rang đang tức giận nhưng một chút sát thương cũng không có, trái ngược với mèo con nhỏ chỉ khóc lóc om sòm.

Phương Nhĩ Kiệt nhịn cười, ngón tay kéo nhẹ tóc của cô."Tại sao?Anh làm sai cái gì?"

"Đừng đụng." Cô muốn kéo tóc của mình trở về, nhưng hắn chủ động buông tay, sau đó lại bắt được một ... nhúm tóc khác, thấy cô lại muốn đẩy ra ra, hắn vừa buông ra, lại đưa tay tiếp tục .......

A! Cô bị chọc đến thở ra hơi, bắt được tay của hắn, há mồm dùng sức cắn.

"A!" Không nghĩ tới cô còn biết cắn người, còn cắn mạnh được như vậy, Phương Nhĩ Kiệt kêu thành tiếng.

"Hừ, đáng đời!" Cô đắc ý, đối với hắn hừ lạnh, giống như đánh thắng một cuộc trận chiến, cười khanh khách.

Nhìn vết cắn trên mu bàn tay, nhìn lại nụ cười vui vẻ của cô, Phương Nhĩ Kiệt cũng không tức giận, bờ môi chứa đựng cười."Hết giận rồi? Không tức giận rồi? Hay là đưa tay để em cắn nửa nhé?" Hắn hào phóng vươn ra một bàn tay khác.

Nhìn hắn vươn cánh tay khác ra, Uông Ngữ Mạt chậm rãi thu hồi nụ cười, yên lặng cúi đầu.

"Tại sao?" Một chút tức giận, một chút cười, hiện tại vừa vẻ mặt như đưa đám?

Cô cắn môi yên lặng nói nhỏ, " Hôm nay anh thật đáng ghét."

"Ghét nơi nào?"

"Tất cả." Cô đưa mắt trừng hắn, vừa rũ xuống, "Anhbỏ lại em, cùng người khác chơi, còn cười đến thật đáng ghét." Cô ghét hắn cười với ba người phụ nữ kia...

Nghe lời của cô, con ngươi của Phương Nhĩ Kiệt chợt lóe lên, thanh âm vẫn thấp nhu."Anh không phải đã đưa em đi sao?"

"Đó là em kiên trì muốn đi cùng......" Mà hắn không có cách khác mới đưa cô theo, nhưng mà hắn cũng không nhìn cô, chỉ nhình người khác cười.

Thấy cô đang cúi đầu xuống, ánh mắt của Phương Nhĩ Kiệt thâm trầm, hắn là nam nhân thành thục, dĩ nhiên hiểu hành động của Uông Ngữ Mạt là có ý gì.

*****

Thật ra thì mấy ngày cùng chung đụng, hắn thấy ánh mắt của cô rõ ràng như vậy, hắn làm sao không thể nhìn ra? Cô căn bản ngây ngô không biết giấu diếm.

Cô sẽ đối với hắn động tâm, đây không phải là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì hắn trêu chọc cho nên hắn biết mị lực của mình, biết làm sao để cho một phụ nữ đối với mình động tâm, huống chi cô chỉ là em gái nhỏ chưa yêu lần nào.

Trêu chọc cô bởi vì rất vui, ánh mắt của cô quá tinh khiết, phản ứng quá khả ái, làm cho hắn không khống chế được bản tính ác liệt của mình.

Nhưng phát hiện trêu chọc xảy ra vấn đề, hắn biết mình nên thu lại, khi cô còn chưa biết cô thích hắn, hắn nên thu tay lại.

Trêu thì rất vui nhưng hắn không muốn gây ra phiền toái, hắn nghĩ đến xế chiều trước khi rời đi Trấn Trường ném ánh mắt cảnh cáo cho hắn.

Được rồi, hắn là thật quá mức đáng ghét, biết rõ vật nhỏ ngây thơ không chịu được trêu chọc nhưng hắn lại làm theo bản tính của mình.

Hắn cũng đã thức tỉnh cho nên hôm nay mới đưa theo những cô gái kia đến trước mặt của Uông Ngữ Mạt, còn trình ra thái độ lăng nhăng, hắn muốn cho cô biết, hắn không phải là ngươi tốt như cô suy nghĩ.

Hắn từ trước đến giờ không phải là người tốt.

Nhưng hắn không nghĩ tới Uông Ngữ Mạt dám mở miệng đòi theo, hành động của cô làm cho hắn ngạc nhiên, nhưng cũng không có cự tuyệt. Cả buổi tối cô không ầm ĩ không náo, vẻn vẹn dùng một đôi mắt nhìn hắn.

Đó là ánh mắt đáng yêu.

Chỉ thiếu một ngòi nổ, cô có thể trở thành phụ nữ chân chính, mà hắn biết, chỉ cần hắn muốn là hắn có thể làm cho nụ hoa nho nhỏ của cô nở rộ, chỉ dạy cô, làm cho cô càng trở nên xinh đẹp.

Nhưng mà hoa sau khi tàn thì sao nha?

Cô chưa chịu qua tổn thương, mà hắn sẽ làm cô bị thương, hắn từ trước đến giờ cũng không phải là người vô tình nha!

Trò chơi chỉ dạy nên đến đây chấm dứt, tuy là hắn chơi chưa đã, nhưng em gái không phải là nhân vật trong trò chơi.

"Nha đầu." Hắn chạm nhẹ đỉnh đầu của cô."Em say, đi thôi, về nhà."

"Về nhà?" Uông Ngữ Mạt mờ mịt ngẩng đầu lên, rượu cồn trong óc bắt đầu phát huy, ánh mắt của cô hoảng hốt, nhắm lại mắt, cô dùng sức hất đầu.

Không nên!Cô không nên về nhà!

"Không! Không về nhà!" Còn chưa tiến tới cuộc sống kết hôn, cô chưa muốn về nhà!

"Ngoan." Hắn nhẹ giọng dụ dỗ cô, đưa tay chuẩn bị ôm cô, hắn không cho là người uống rượu say có thể một mình đi.

"Không!" Nhưng cô đẩy tay của hắn ra, nheo mắt nhìn, "Bạch Thanh Lê...... Thật xin lỗi......" Cô lần đầu tiên mộng xuân đối tượng thế nhưng không phải là hắn.

"Bạch Thanh Lê?" Là ai?

"Bạch Thanh Lê......" Cô đột nhiên đụng ngã hắn.

*****

Không có nghĩ đến cô sẽ có cử động này, Phương Nhĩ Kiệt không kịp đề phòng, bị cô đẩy ngã ở trên ghế sa lon, mà cô thì gục ở trên người hắn.

"Nha đầu......"

"Bạch Thanh Lê......" Uông Ngữ Mạt bưng lấy mặt của hắn."Thật xin lỗi......" Lần thứ hai mộng xuân đối tượng vẫn không phải là hắn.

Vẻ mặt của cô như đưa đám, một đôi mắt nhìn chằm chằm môi của Phương Nhĩ Kiệt, nghĩ tới lần trước mộng xuân bị đôi môi này hôn qua trong lòng có chút run rẩy. Cô không nhịn được liếm cánh môi."Bạch Thanh Lê......"

Vẫn nghe được cô gọi Bạch Thanh Lê, cô đang nhận lộn hắn sao?

Phương Nhĩ Kiệt nhíu mày, hắn lần đầu tiên bị ngộ nhận là người đàn ông khác, cảm giác như vậy không rất không vui."Nha đầu anh không...... A!"

Lời còn chưa dứt, một cánh môi mềm thô lỗ đụng vào môi của hắn, hắn đau đến cau mày, mà cô thì bắt đầu gặm cắn môi của hắn.

"Ưm...... ưm!" Mới há miệng, đầu lưỡi liền trượt vào trong miệng hắn, chuẩn bị quấy loạn xạ trong miệng hắn, hắn nếm được mùi rượu trong miệng cô, còn có hương vị ngọt ngào thuộc về cô.

Con ngươi lờ mờ, vốn muốn đưa tay đẩy cô ra nhưng ngược lại hắn lại giữ chặt cái ót của cô, đầu lưỡi nóng bỏng bắt đầu phản kích, khéo léo liếm láp đầu lưỡi.

"Ừm...... Không......" Cô hừ nhẹ, môi bị hôn đến choáng váng sưng mọng, dường như thở không nổi, cô chịu không được đẩy hắn ra, mở miệng thở dốc.

Hơi thở của Phương Nhĩ Kiệt cũng không ổn, con ngươi u ám ngó chừng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, đôi môi nhỏ nhắn bị hôn qua càng xinh đẹp ướt át, con ngươi ngập nước, dáng vẻ động tình kia làm cho cô vốn hồn nhiên lộ ra một tia gợi cảm.

Bụng dưới của hắn bởi cô mà dựng lên còn nóng rực. Phương Nhĩ Kiệt không khỏi níu chặt lại chân mày, không nghĩ tới cô có thể câu khởi dục vọng của hắn.

Uông Ngữ Mạt lại không nghĩ đến mình có thể dấy lên dục vọng đàn ông, cô liếm liếm cánh môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía hắn."Bạch Thanh Lê......"

Lại là này tên! Tên Bạch Thanh Lê rốt cuộc là người nào?

"Bạch......"

"Câm miệng." Hắn không muốn nghe ba chữ kia nửa.

"Bạch......"

"Anh nói......"

"Ưm!" Cô đột nhiên che miệng lại.

Động tác đột nhiên của cô làm cho Phương Nhĩ Kiệt có dự cảm không tốt."Nha đầu, chờ một chút......"

Không còn kịp rồi!

"Nôn ——" Cô ói lên trên người hắn.

..............

Đây là báo ứng do hắn trêu trọc cô sao?

Phương Nhĩ Kiệt không nói gì nhìn ố vật trên người, lại nhìn về phía ngồi dưới đất.

Cô phun lên cả người hắn ở CLB, trên người hai người tất cả đều là đồ ói ra, hắn nên cảm thấy may mắn cô không nôn ra cái gì, phần lớn là nước chua, bất quá mùi vị cũng đủ làm cho người ta cau mày.

Như thế rất tốt, hai người đều bẩn, hắn cũng không thể cứ như vậy ôm cô trở về trấn nhỏ, không còn cách khác chỉ có thể nghỉ ở phòng trung tâm.

Về phần kia ba mỹ nữ, ừ...... Hôm nay là hắn không có duyên, các cô thấy cả người hắn như thế liền cách xa, ngay cả nhích tới gần cũng không dám.

Người nha, lớn lên dù đẹp trai thế nào, trên người tất cả đều là đồ nôn ra cũng không có biện pháp mê người.

Khóe môi lộ ra vẻ giễu cợt, không có đãi ngộ, Phương Nhĩ Kiệt cũng không thấy đáng tiếc, hắn từ trước đến giờ không thiếu đàn bà, hôm nay ba cô gái kia chỉ là muốn cho Uông Ngữ Mạt nhìn mà thôi.

Nhìn lại vật nhỏ đang ngủ say, hắn quyết định trước đó nên tắm trước, mùi thối trên người làm cho hắn chịu không được.

*****

Chạy nhanh vào phòng tắm, hắn đem quần áo bẩn vứt xuống cái giỏ giặt quần áo, tính chút nửa gọi nhân viên đem đi giặt, vọt tắm đi rửa, ở thắt lưng vẻn vẹn chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra.

Mà Uông Ngữ Mạt vẫn ngồi tại chỗ, trên người tất cả đều là mùi chua, nhưng cô chưa ngửi được mùi thối xộc vào mũi, vẫn ngủ như bình thường.

Hắn thở dài, đi tới trước người của nàng ngồi xổm xuống, cũng không để ý trên người nàng mùi thúi, đưa tay vỗ nhẹ mặt của nàng."Nha đầu, tỉnh! Nha đầu......"

"A...... Đừng mà......" Uông Ngữ Mạt cau mày, lẩm bẩm một tiếng, đẩy tay của hắn ra, cái trán đụng vào vách tường, lai tiếp tục ngủ say.

Phương Nhĩ Kiệt không khỏi bật cười, tiếp tục vỗ mặt của cô."Nha đầu, em muốn ngủ cũng phải tắm sạch trước chứ!" Còn gọi là Liễu Phàm thanh âm, thấy cô giống như không để ý tới hắn, hắn nhíu mày."Nếu em không tỉnh lại, anh đành tự mình ra tay giúp em đem đi giặt nha!"

Giống như là nghe được lời của hắn, tròng mắt đang nhắm hé mở ra, có chút mơ hồ liếc hắn một cái, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Ưm......"Cô thật muốn hắn tự mình ra tay sao?

Ngó chừng khuôn mặt nhỏ nhắn, Phương Nhĩ Kiệt do dự một chút, hắn làm sao để cho em gái bẩn ngủ cả đêm, đợi cô tỉnh ngủ tự mình xử lý.

Nhưng khi nhìn thấy ngay cả đầu tóc của cô cũng dính ố vật, cả người vừa bẩn vừa thối, làm cho hắn thật sự không cách nào nhịn được. Mặc dù hoa tâm, nhưng hắn đối với phụ nữ từ trước đến giờ đều dịu dàng, rồi nói đến hắn làm vật nhỏ thành như vậy, hắn cũng nên có một nửa trách nhiệm.

"Là em không dậy, chứ không phải là anh muốn chiếm tiện nghi của em." Hắn nhướn môi nở nụ cười lưu manh, đưa tay ôm lấy cô, đi vào phòng tắm.

Hắn để cô ngồi trên nắp bồn cầu, mà Uông Ngữ Mạt thì mềm nhũn co người ngủ, không biết mình sắp bị cởi sạch.

Thấy cô ngủ như bình thường, say đến bất tỉnh nhân sự, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi lắc đầu, thật là, một chút ý thức nguy hiểm cũng không có, không phải hắn đối với phụ nữ say rượu không có hứng thú, hơn nữa hắn tương đối thích đàn bà đẹp thành thục vừa đầy đặn, giống như vật nhỏ thanh khiết vậy.

Tây không phải món ăn của hắn.

Tại sao hắn còn chọc cho tiểu cô nương xuân tâm nhộn nhạo?

A! Thói hư tật xấu đàn ông nha, thật là không thể sửa đổi.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt của Phương Nhĩ Kiệt bình tĩnh, còn đưa tay cỡi nút áo trên người Uông Ngữ Mạt ra. Sau đó, hắn không nhịn được huýt sáo.

Hắn còn tưởng rằng vật nhỏ rất gầy, thật không nghĩ đến rất tròn đầy, ôm trọn vật tròn ở dưới nội y màu trắng, độ cong cao vút vô cùng mê người, hắn nghĩ hẳn là cỡ D, có thể là do uống rượu say, cho nên da thịt tuyết trắng lộ ra phi hồng.

Ởphòng tắm

Dưới ánh đèn càng lộ vẻ sáng bóng mê người.

Ừm...... Phương Nhĩ Kiệt dời đi ánh mắt, giữ tầm mắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say, bàn tay to vỗ lên."Nè! Vật nhỏ! Uông Ngữ Mạt!" Hắn cho cô thêm một lần cơ hội.

Nhưng Uông tiểu thư trả lại cho hắn một cái ngâm khẽ, tay nhỏ bé lần nữa tức giận đẩy hắn ra.

Rất tốt, thật bất tỉnh? Phương Nhĩ Kiệt hô khẩu khí, vẻ mặt đứng đắn đưa tay đẩy nút áo lót ra, thiếu áo lót trói buộc, hai gò bồng đào mềm mại nhẹ nhàng lay động, nụ hoa tiếp xúc đến không khí lạnh lẻo, nhạy cảm trở nên cứng rắng.

Tầm mắt của hắn không khỏi bị hấp dẫn, nhụy tiêm non nớt giống như hoa anh đào, màu sắc trắng mịn mê người.

Phương Nhĩ Kiệt lập tức mở mắt, hô hấp mơ hồ chìm xuống. Gặp quỷ, hắn không nghĩ tới vóc người của Uông Ngữ Mạt tốt như vậy, vừa vặn hắn rất thích —— da thịt vô cùng mịn màng, ôm trọn hai gò ngực, eo nhỏ nhắn, có thể dễ dàng chọc cho ngọn lửa trong lòng người đàn ông tà ác trổi dậy.

*****

Hắn vội vàng hít sâu...... Không được, Uông Ngữ Mạt hắn không đụng được, tuổi cô ấy còn quá nhỏ, hơn nữa còn uống rượu say, hắn từ trước đến giờ không đụng phụ nữ say rượu.

Hắn vẫn nên nhanh tay giúp cô tắm rửa, ngàn vạn chớ suy nghĩ quá nhiều.

Tâm trạng chắc chắn nên ánh mắt của hắn chính trực, nhanh chóng cởi quần và quần lót trên người cô xuống, đối với u huyệt non mềm kia làm như không thấy, sau đó ôm cô bước nhanh vào bồn tắm.

Hắn để cô xuống, muốn cho cô đứng thẳng, ai ngờ cả người cô mềm nhũn dán lên người hắn, "Shit!" Đầu nụ hoa của cô cọ xác qua lòng ngực của hắn, phía dưới lập tức nổi lên phản ứng.

"Uông Ngữ Mạt, đứng vững!" Giọng nói thô ráp, hắn bắt được cánh tay của cô, kéo ra khoảng cách, sau đó đè xuống chốt mở, vòi hoa phía trên sen lập tức chảy ra nước nóng.

Phương Nhĩ Kiệt một tay ôm chặt cô, tay phải đưa lên chải tóc cô, nhưng thân thể mềm mại mềm nhũn hướng trên người hắn dựa vào, da thịt ma sát qua lại, làm cho hắn cũng rút ra khẩu khí.

Đem ánh mắt định ở đỉnh đầu của cô, hắn cố gắng không nhìn chỗ khác, sau đó đem cô xoay người, làm cho cô đưa lưng về phía mình, dầu gội trên tay xoa lên mái tóc đen nhánh, nhanh chóng giúp cô gội đầu.

Nước nóng chảy xuống làm cho Uông Ngữ Mạt mờ mịt tỉnh lại, cô nửa mở con ngươi, ngây ngốc nhìn gạch màu trắng, đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy da đầu có ngón tay lướt qua, hỗn hợp bọt có nước chảy xuống.

Cô rũ xuống mắt, cả người dựa vào phía sau.

"A!" Phương Nhĩ Kiệt đưa tay đặt lên hông của cô, bàn tay chạm vào da thịt trắng mịn, hô hấp của hắn không khỏi trầm trọng.

Nước nóng làm cho da thịt cô trơn hơn, lưng tuyết trắng dán lòng ngực của hắn, hắn chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy nhụy tiêm đỏ hồng.

Tay ôm chặt eo nhỏ nhắn thiếu chút nữa muốn đi lên che lại nhũ hoa, hung hăng kéo nụ hoa dụ người phạm tội kia ra, khiến nó ở giữa ngón tay cao nhọn chuyển hồng.

Tròng mắt đen vội vàng dừng lại, yết hầu chuyển động, Phương Nhĩ Kiệt kiên cười đè nén đầu óc mơ màng, để cho nước trôi bọt trên đầu xuống.

Tiếp tục là gian khổ nhất......

Hắn nhìn chằm chằm tuyết bối, nghĩ đến tay của mình tắm rửa lướt qua mỗi một tấc da thịt, hắn dường như có thể tưởng tượng chính là xúc cảm tốt đẹp kia chính là......

Dục vọng dưới bụng lập tức nóng rực cứng rắn, khăn tắm ngay từ lúc mới đã rớt tại bồn tắm, phái nam đã sớm bộc phát, đẩy vào khe hở giữa khe hở tuyết trắng, chỉ cần hắn thẳng lưng dùng sức là có thể từ sau tiến vào kiều huyệt non nớt kia.

Phương Nhĩ Kiệt lập tức lui về sau, khom người chuẩn bị nhặt khăn tắm lên, ai ngờ Uông Ngữ Mạt lại đột nhiên chuyển về phía sau, động tác của cô làm cho hắn sửng sốt, động tác dừng lại.

Uông Ngữ Mạt mở to mắt, cùng hắn chống lại tầm mắt.

"Em......" Hắn cho là cô đã tỉnh rượu, ai ngờ cô lại đột nhiên đi phía trước cũng."Á!" Hắn trực tiếp đỡ được cô, thân thể mềm mại lần nữa cùng hắn kề nhau.

"Uông......" Mới nghĩ kéo cô ra, cô lại đột nhiên đưa tay ôm cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, đột nhiên dán vào mặt của hắn.

Hắn nhìn sâu, thấy cô nheo mắt, bàn tay nhỏ bé vuốt mặt của hắn.

Hắn lớn lên thật là đẹp?! Ngón tay mãnh khảnh của Uông Ngữ Mạt lướt qua môi mỏng khêu gợi, cô không nhịn được liếm môi, cử động của cô làm cho tròng mắt người đàn ông nóng lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-11)