Vay nóng Tima

Truyện:Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha - Chương 01

Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Trọn bộ 11 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Ba trăm hai mươi tám....

Nhìn số tiền còn sót lại trong lòng bàn tay, Uông Ngữ Mạt không khỏi méo miệng, một đôi mắt đẹp lông mày nhỏ nhắn cũng nhăn thật chặc, tất cả trong lòng đều là bất lực và bối rối.

Đúng là lúc cô chạy ra ngoài—— thừa dịp người nhà không có ở nhà, cô như không có việc gì ở trong sân đi dạo, sau đó thừa lúc bảo vệ không chú ý lúc len lén chuồn ra khỏi cửa

Sợ bị người nhà tìm được, cô lên xe lửa, chọn nơi rời nhà xa nhất, nếu không.. nhất định sẽ bị tìm được, đi tới phía phía Đông. Chỗ này, là lần đầu tiên cô tới.

Xuống xe, cô đi dạo khắp nơi, cũng không biết muốn đi đâu, nghe được đôi trai gái đi qua bên cạnh nói cái gì mùa hoa đào, chụp vài tấm ảnh hoa đào rất đẹp, cô nghe tò mò, cũng đi theo phía sau......

Sau đó, đi tới một trung tâm cao cấp để nghỉ, mặt trời đang muốn lặn về phía tây cái bụng của cô cũng phát ra thanh âm kêu càu nhàu, lúc này mới nghĩ đến lúc cô chạy đi chưa có ăn cái gì ở nhà nha.

Lần đầu tiên nghe được bụng của mình gọi, cô xấu hổ địa che cái bụng, xấu hổ liếc bốn phía.

Hoàn hảo, không ai nghe được.

Cô thở phào nhẹ nhỏm, đưa tay móc ra trên người có chừng tiền, sau đó sửng sờ đứng tại chỗ.

Cô vội vã trốn khỏi nhà, cũng không có nghĩ quá nhiều, cộng thêm cô bình thường cũng không có dùng tiền, cô muốn đồ gì người nhà cũng sẽ giúp cô chuẩn bị tốt, cho dù đi ra ngoài dạo phố, cũng chỉ cà thẻ, để cho người nhà giúp cô trả tiền là tốt rồi.

Cho nên cô chỉ tiện tay lấy hai nghìn ra cửa, trằn trọc thanh toán tiền xe, chỉ còn lại có trên tay này ba trăm hai mươi tám nguyên.

Ba trăm hai mươi tám nguyên đủ mua đồ ăn sao? Hơn nữa, chỗ ở làm sao bây giờ? Cô dù ngây thơ như thế nào cũng biết ba trăm hai mươi tám nguyên tuyệt đối không đủ ăn cơm.

Cắn môi, Uông Ngữ Mạt rất là luống cuống, cô không có nghĩ quá nhiều tựu chuồn ra cửa, kết quả bây giờ rơi vào quẫn cảnh này, cô muốn đánh điện thoại về nhà cầu cứu?

Nhưng là cô mới rời nhà ngày thứ nhất mà thôi, cứ như vậy buông tha cho cô không cam lòng, cô rời nhà vậy còn ý nghĩa gì?

Cô không phải là kẻ phản bội, cũng không phải là muốn chạy trốn đám cưới, cô có lưu tin cho người nhà, nói cô chỉ là muốn một thân một mình nghỉ lấy hơi, trước khi hôn lễ cử hành cô tuyệt đối trở về.

*****

Cô tin tưởng người nhà giờ phút này nhất định đã đọc được tin của nàng, cũng có thể tưởng tượng trong nhà tuyệt đối đang náo loạn, bọn họ nhất định nđi khắp nơi tìm cô. Mà chỉ cần cô gọi điện thoại, bọn họ tuyệt đối sẽ chạy nhanh đến phía Đông.

Sau đó cô sẽ bị mang về nhà, tiếp tục trải qua cuộc sống Tiểu công chúa, chờ làm cô dâu xinh đẹp, làm một con người được bảo vệ nuông chiều nhất.

Uông Ngữ Mạt rũ con ngươi xuống, trong lòng đối với mình như đưa đám, không nghĩ tới cô rời khỏi nhà, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể luống cuống đứng ở trên đường.

"Uông Ngữ Mạt, Cô mạnh khỏe cũng vô dụng." Cô cắn môi tự nói với mình như vậy, trong lòng có nói không ra cảm giác bị thất bại.

Nắm chặc tiền trong tay, mặt cô như đưa đám giống như muốn khóc, người bên cạnh rối rít vui vẻ đi đến trung tâm nghỉ ngơi phía trước, không người nào để ý có một mình cô đứng ở trên đường.

Sắc trời dần dần tối tăm, chỉ còn ánh nắng vẻ ảm đạm ở phía chân trời. Một giọt nước mắt từ hốc mắt chảy xuống, Uông Ngữ Mạt đưa tay dùng sức xóa đi, hút hút lỗ mũi, xoay người nhìn về phía điện thoại công cộng phía trước, thở dài.

Cô lần đầu tiên rời nhà trốn đi, lại kết thúc như vậy......

Cô cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, làm cho cô không nhịn được nước mắt chảy xuống, cô vội vàng cúi đầu, sợ bị người ta nhìn thấy.

"Em gái, tại sao đứng một mìnhkhóc? Thất tình sao?" Bóng râm bao phủ cô, tiếng nói dễ nghe chất phác từ bên trên truyền đến.

Uông Ngữ Mạt sửng sốt, lập tức ngẩng đầu —— đối phương rất to cao, ánh sang chiếu xuống, cô không nhìn được tướng mạo của hắn, nhưng vóc người cao lớn làm cho cô trực giác lui về sau mấy bước, có chút khẩn trương và mất thể diện lau đi nước mắt trên mặt.

Một bọc khăn giấy đưa tới trước mặt cô, Uông Ngữ Mạt sửng sốt, lúc này mới nhìn kỹ người, ánh nắng chiều từ từ xuống, đèn đường ngay sau đó sáng lên, làm cho cô thấy rõ dáng vẻ người đàn ông ấy.

Người đàn ông này rất cao, cô dường như rất cực khổ ngưỡng cao cổ mới có thể thấy rõ mặt của hắn, vừa nhìn thấy, mắt của Uông Ngữ Mạt không khỏi choáng váng, người đàn ông trước mắt đúng là ngoài toan tính rất tuấn tú nha.

Người tuấn tú cô thấy rất nhiều, tất cả sáu anh trai cô cũng là dễ nhìn, ngay cả Thanh Lê Kha cũng là tuấn nhã hơn người, làm cho cô cảm thấy tất cả người đàn ông tốt nhất thế giới này đều ở trong nhà cô, cho nênđối với những người tuấn tú cô đã miễn dịch.

*****

Nhưng người đàn ông này và người bên cạnh cô cảm giác không giống nhau ngũ quan của sáu anh trai cô nhã nhặn, mọi người cũng là phần tử tinh anh, mà người đàn ông ở trước mắt mặc quần jean, dưới chân mang giày đen bóng, trên người mặt một áo T-Shirt đen, quá dài

Tóc vi loạn, thoạt nhìn không phải do chỉnh sửa.

Mà...... lông mày quá đậm, mí mắt đơn độc thật mỏng, sống mũi coi như rất cao, đôi môi hơi rộng, cằm cương nghị có một vết sâu, ngũ quan tách ra nhìn rất bình thường, nhưng mà tổ hợp ở chung một chỗ lại có cảm giác không nói nên lời.

Hắn hơi thô lại cao lớn, lòng ngực to lớn dán lên áo T-Shirt, tay áo nổi lên cuồn cuộn cánh tay bền chắc, ngay cả quần jean cũng thật chặc phục tùng hai chân cao to, thoạt nhìn tuyệt không phải là người có văn hóa, nhưng có một loại mị lực không cách nào nói rõ.

Uông Ngữ Mạt không nhịn được nghĩ đến một câu quảng cáo sô cô la ——"Kim Toa mị lực, người phàm không thể ngăn chặn", đúng, chính là loại cảm giác này!

Hắn giống như sô cô la, mặc dù thiếu bao trang xinh đẹp, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến mị lực của hắn, cặp mắt một mí kia chính trực nhìn cô, thấy cô vẫn không nói chuyện, mày rậm nhẹ nhàng nhíu lạu, động tác đơn giản nhưng mang theo một loại cảm giác thành thục gợi cảm, làm cho cô không nhịn được đỏ mặt.

Thấy cô đột nhiên đỏ mặt, lông mày của Phương Nhĩ Kiệt càng nhướng cao hơn, sớm thói quen thấy phản ứng này, cánh môi khinh bạc khẽ nhếch."Đừng khóc?" A! Vóc người đẹp trai chính là như vậy, không cần phải nói nhiều, vẫn có thể làm cho phụ nữ dừng lại nước mắt.

Mới vừa rồi hắn thấy cô bé này đứng một mình, có chú ý tới cô, đương nhiên là bởi vì cô là em gái.

Mặc dù tuổi thoạt nhìn có vẻ nhỏ, bất quá lớn lên giống búp bê, da tuyết trắng, mặt khéo léo, ánh mắt thật to, lỗ mũi nho nhỏ, cánh môi trắng mịn, tóc dài đen nhánh chạm vai, khí chất thanh thuần, hơn nữa trên người mang quần áo nổi tiếng.

Đứng ở trên đường dễ dàng làm người ta nhìn chăm chú.

Ánh mắt của hắn dĩ nhiên cũng không nhịn được nữa bị hấp dẫn, em gái xinh đẹp, ai không thích ngắm? Hắn còn tưởng em gái nhỏ đang đứng đợi bạn, ai biết cô đang đứng đột nhiên khóc lên, mặc dù cô lập tức cúi đầu, nhưng hắn vừa kịp nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô.

*****

Loại này không làm cho hắn cảm thấy bối rối mà thấy kỳ quái.

Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến hắn, nhưng mà thấy cô cúi đầu càng ngày càng thấp, dáng vẻ thật giống như càng ngày càng khó khăn, Phương Nhĩ Kiệt liền không nhịn được tiến lên.

Không có biện pháp, hắn chính là không thể thấy phụ nữ khổ sở, làm cho phụ nữ khóc lại là một loại khác, thấy một cô bé đang khóc mà làm như không thấy, lại càng giống như phạm phải tội ác không thể tha thứ

Cho nên, hắn chỉ có ý tốt an ủi trước.

"Khăn giấy, còn cần không?" Hắn lung lay giấy trước mặt, khóe môi chứa đựng nụ cười du côn."Mặc dù hơi nhăn nhúm, bất quá tin tưởng anh, nó tuyệt đối rất sạch sẻ."

Trên mặt người đàn ông nở nụ cười làm cho mặt Uông Ngữ Mạt càng đỏ, cô xấu hổ địa nhận lấy khăn giấy, "Cám ơn, cám ơn." Nhận lấy khăn giấy, cô nhìn khớp xương trên bàn tay, móng tay rất sạch sẻ, ngón trỏ có thô dày, bàn tay này đối với ấn tượng người đàn ông cô thấy không giống nhau.

Tay của sáu anh trai của cô cũng rất thon dài sạch sẽ, giống như đồ sứ ưu nhã, mà tay người đàn ông này giống như ẩn chứa sức mạnh, giống như đá cẩm thạch màu đen, chất phác mà cứng rắn.

Tại sao lại ngây người? Thấy tay mình có thể làm cho người ta ngốc sao, Phương Nhĩ Kiệt không khỏi cảm thấy buồn cười."Em gái, tỉnh lại!" Hắn hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn phất tay một cái.

Uông Ngữ Mạt hoàn hồn, thấy trên mặt người đàn ông cười ranh mãnh, vừa mất thể diện vừa thẹn cúi đầu xuống."Đúng, thật xin lỗi." Lão Thiên, rất mất thể diện aaa! Cô thế nhưng nhìn hắn ngẩn người hai lần, còn loạn tưởng chút ít.

Phương Nhĩ Kiệt thưởng thức vết đỏ ửng trên mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng bởi vì hiện hồng nên gương mặt lộ ra vẻ khả ái vô cùng, dáng vẻ xấu hổ thật là khả ái.

Phương Nhĩ Kiệt tấm tắc, đầu năm nay đã rất khó nhìn thấy phụ nữ đỏ mặt, em gái này thật là một đóa hoa tuyệt thế. Khó được gặp được em gái đáng yêu như thế, quan tâm một chút tốt lắm.

"Em gái, làm sao em đứng một mình trên đường khóc, cùng bạn trai chia tay rồi sao?" Nhìn dáng dấp cô hẳn là có một mình, một cô bé ở trên đường khóc, nhất định là thất tình.

Nữ sinh đáng yêu như thế thậm chí có người đàn ông dám buông tay, thật là không biết hàng!

"Không, không phải là." Uông Ngữ Mạt lắc đầu.

*****

"Không phải sao?" Phương Nhĩ Kiệt khiêu mi."Vậy em tại sao khóc?"

"Em, em......", Uông Ngữ Mạt cắn môi không nói ra, chẳng qua là mặt thả thỏng, nắm chặc mặt giấy trên tay và ba trăm hai mươi tám đồng.

Phương Nhĩ Kiệt chú ý tới, chân mày không nhịn được vặn lại."Em gái, em phải bỏ nhà trốn đi chứ?" Không thể nào.... .

Uông Ngữ Mạt không nói chuyện, chẳng qua là đầu cúi thấp hơn.

Đúng là như vậy đấy! Không nghĩ tới cô bé thoạt nhìn giống như rất ngoan ngoãn, cũng sẽ liên quan đến việc rời nhà trốn đi như vậy, hơn nữa quần áo trên người cô bé cũng có khí chất, nhìn ra được nhà cô hẳn là không tệ, nhìn lại phản ứng ngượng ngùng của cô, hẳn là được bảo vệ rất tốt.

Phương Nhĩ Kiệt sờ cằm, ngó chừng đỉnh đầu của Uông Ngữ Mạt rũ xuống, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ."Ngoan, trốn đi khỏi nhà là không tốt, nhanh về nhà đi, nếu không người nhà sẽ thương tâm." Hắn dùng giọng nói dụ dỗ đứa trẻ để nói với cô.

Uông Ngữ Mạt không có lên tiếng, chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu.

Cô cũng biết người nhà có lo lắng, mới vừa rồi vốn chuẩn bị gọi điện thoại về nhà cầu cứu, dù sao, một mình cô cái gì cũng làm không được.

Nghĩ tới đây, lỗ mũi vừa đau, nước mắt lại rơi xuống.

"A, em gái, làm sao em lại khóc nửa rồi?" Phương Nhĩ Kiệt bị hù, lời nói vừa rồi của hắn đả thương người sao?

Uông Ngữ Mạt cắn môi nghẹn ngào hít lỗ mũi.

"A a, đừng khóc a!" Làm sao nước mắt lại rơi càng nhiều?"Bằng không nhà cô bé ở đâu, anh sẽ đưa em về." Được rồi, hắn hảo tâm một chút, như vậy được chưa?

Ai biết người ta không chấp nhận, tiếp tục rơi nước mắt.

"Ai......" Bây giờ là như thế nào?"Em gái......"

"Đúng, thật xin lỗi, tôi không sao." Uông Ngữ Mạt nhỏ giọng mở miệng, dáng vẻ nghẹn ngào rất là đáng thương."Cám ơn anh." Cô lễ phép khom lưng cúi chào đối với hắn, sau đó xoay người đi về phía điện thoại công cộng.

Nàng nhét tiền xu, đang muốn quay số điện thoại, lại có bàn tay to ôn hòa hiền hậu cầm lấy điện thoại, sau đó đem nó bỏ lên trên.

Uông Ngữ Mạt ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn lên."Anh.... ."

Phương Nhĩ Kiệt sờ lỗ mũi, biết mình nhất định sẽ hối hận, nhưng hắn vẫn mở miệng."Em gái, em có muốn làm việc không?"

"Gì cơ?" Uông Ngữ Mạt kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt chưa khô khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, hé mở cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn...... Rất ngon miệng.

*****

Ai! Phương Nhĩ Kiệt lần nữa ở trong lòng than thở, hắn cái gì cũng tốt, khuyết điểm chính là kháng cự không được sắc đẹp và nước mắt.

Mới vừa nhìn thấy cô xoay người chuẩn bị gọi điện thoại, tinh thần sa sút bóng lưng khom lại, mỗi bước ra một bước cũng làm cho vai của cô thấp xuống, thoạt nhìn rất đáng thương, hắn liền không nhịn được đồng tình, Ai ya! Hắn chính là quá thiện lương.

"Công tác của anh vừa lúc thiếu một người làm lặt vặt, không biết em có muốn tới làm hay không? Tiền lương không cao lắm, bất quá bao ăn bao ở." Thịt trấn vừa lúc đến mùa hoa đào, lúc này du khách đang đông, cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất, bất quá dù bận rộn đến đâu hắn còn ứng phó qua được.

Người làm chuyện lặt vặt đương nhiên là không cần thiết.

Nhưng hắn chính là người quá thiện lương, quá mềm lòng, rất có tinh thần trọng nghĩa, mới có thể không muốn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của em gái này nha!

"Như thế nào? Có muốn không?"

Uông Ngữ Mạt trừng mắt nhìn, chưa nghe rõ ý của hắn, kinh ngạc mở to mắt, không chút nghĩ ngợi địa lập tức gật đầu."Được."

Nhanh như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không có? Phương Nhĩ Kiệt không nhịn được lắc đầu."Em gái, em không sợ anh là người xấu, bị anh lừa gạt sao?"

"A?" Uông Ngữ Mạt sửng sốt, ánh mắt mở thật to, dáng vẻ này giống như thật không có nghĩ tới, vẻ mặt không có hoài nghi trôi qua.

Trời ơi! Như vậy còn dám rời nhà trốn đi, người nhà cô bé là làm sao dạy cô bé nha? Một chút hoài nghi cũng không có.

"Nhưng, nhưng mà anh không giống người xấu nha!" Uông Ngữ Mạt nhỏ giọng mở miệng, đối với hắn lộ ra vẻ cười, "Em cảm thấy anh là người tốt." Nói xong còn dùng lực gật đầu, giống như là vô cùng đồng ý lời của mình.

Trời ơi! Phương Nhĩ Kiệt không khỏi bật cười, nha đầu này thật đúng là khả ái, hắn không nhịn được đưa tay xoa đỉnh đầu củacô."Em gái, em tên là gì?"

"Em không phải là em gái." Uông Ngữ Mạt cong lên cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn mở miệng."Em tên là Uông Ngữ Mạt, chú, còn chú thì sao?Chú tên là gì?" Hắn gọi cô là em gái, cô kia không thể làm gì khác phải sửa cách xưng hô gọi hắn là chú.

"Chú?" Phương Nhĩ Kiệt buồn cười nhướng mày, thấy cô nhìn hắn nhăn mặt mũi, khả ái đến làm cho người muốn dùng lực véo lấy cô, cho nên hắn đã hành động.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-11)