Anh không có tư cách khoác lác trước mặt tôi
← Ch.224 | Ch.226 → |
"Vẫn còn sớm lắm!"
Biết thực lực võ đạo của mình không thể làm thương tổn Bạch Hổ, Giang Vũ nhanh chóng kết ấn, thi triển thủ quyết Chưởng Tâm Lôi đánh về phía Bạch Hổ.
"Đây chính là thuật pháp Thanh Long nhắc đến, hay lắm!"
Đối mặt với lôi điện do Giang Vũ triệu hoán, Bạch Hổ nhẹ nhàng vung tay đánh tan lôi điện, thất vọng nói: "Chẳng qua chỉ có thế, một chút lực sát thương cũng không có".
"Tôi liều mạng với anh!"
Giang Vũ giận dữ gầm lên một tiếng, điên cuồng tung chiêu về phía Bạch Hổ.
Bên ngoài thiên cung Vân Đỉnh!
"Năng lượng dao động dữ dội quá, chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy?"
Xe mới vừa dừng lại thì Ngô Khai Sơn đã kinh ngạc nhìn về phía cổng sân đã đóng kín.
"Có người đang đánh nhau".
Ngô Khai Thiên nhíu mày: "Trong đó ngoài khí tức của Giang Vũ thì còn có khí tức của một cường giả đại tông sư!"
"Đại tông sư? Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Sắc mặt Ngô Khai Sơn khẽ biến: "Với thực lực của chúng ta thì không thể nào đối phó được với đại tông sư, chúng ta đừng nhúng tay vào vũng bùn này".
"Chúng ta đúng là không đủ thực lực chiến đấu với đại tông sư, chỉ có điều..."
Ngô Khai Thiên nheo mắt lại, phân tích: "Dù sao trước đây anh cũng đã gặp Giang Vũ, hắn không dễ dàng ngã xuống đâu, chúng ta đi xem tình hình một chút".
"Chuyện này rất mạo hiểm, lỡ như bị phát hiện thì chúng ta sẽ chết... chờ đã!"
Không đợi Ngô Khai Sơn nói xong, Ngô Khai Thiên đã che giấu khí tức, leo lên tường sân phủ đầy cây cỏ.
Khi anh em nhà họ Ngô trèo lên tường và nhìn rõ cảnh tượng trong sân, họ không khỏi há hốc mồm.
Lúc này, toàn thân Giang Vũ trong sân đã đầy vết thương, nhuốm đầy máu tươi.
Thực lực của Giang Vũ cùng Bạch Hổ chênh lệch quá lớn, bất kể độc dược, trận pháp, thuật pháp, huyền thuật đều không thể gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Bạch Hổ.
Mà Bạch Hỗ nãy giờ vẫn bị động phòng thủ, chỉ bằng lực phản chấn cũng đã khiến cho Giang Vũ thương tích đầy mình, nếu như anh ta chủ động ra tay thì Giang Vũ đã sớm mất mạng rồi.
Chỉ có điều cả Kỷ Thường Viễn lẫn Bạch Hổ đều quá xem nhẹ khả năng phục hồi của Giang Vũ, cho dù anh có bị Bạch Hổ đánh bị thương bao nhiêu lần thì Giang Vũ vẫn không gục ngã.
Cho dù bị Bạch Hổ làm bị thương đến mức nào thì mỗi lần Giang Vũ đều sẽ nghiến răng nghiến lợi đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
"Giang Vũ điên rồi sao?"
Trên tường, Ngô Khai Sơn khiếp sợ địa nhìn trận ác chiến trong sân: "Nội kình đại sư muốn tử chiến với đại tông sư, đúng là không biết tự lượng sức!"
"Đúng là tự chuốc lấy khổ đau!"
Ngô Khai Thiên gật đầu đồng ý.
Nếu như bọn họ gặp phải đại tông sư thì tuyệt đối sẽ không tự chuốc lấy đau khổ như Giang Vũ, thà là từ bỏ phản kháng thì còn được chết một cách dễ dàng hơn.
"Nhìn tình huống này thì hôm nay chắc chắn Giang Vũ sẽ phải chết!"
Ngô Khai Sơn nghi hoặc hỏi: "Chúng ta có nên cứu hắn hay không?"
"Em điên rồi sao?"
Ngô Khai Thiên tức giận trợn mắt nhìn Ngô Khai Sơn: "Với thực lực của anh và em thì không thể nào cứu được người ở trong tay đại tông sư".
"Hơn nữa, ở đây cũng không chỉ có một đại tông sư, một khi chúng ta xuất đầu lộ diện thì chắc chắn sẽ bị giết chết".
"Ý của anh là người đàn ông trung niên kia cũng là một đại tông sư sao?"
Ngô Khai Sơn kinh ngạc nhìn Kỷ Thường Viễn đang đứng một bên theo dõi trận chiến.
"Đúng vậy! Người đàn ông trung niên đang đứng xem cuộc chiến kia thoạt nhìn thì bình thường nhưng anh có thể cảm ứng được ông ta cũng là đại tông sư".
Ngô Khai Thiên kiêng kị nói: "Hơn nữa, tu vi cùng thực lực của người này còn mạnh hơn người thanh niên đang chiến đấu với Giang Vũ gấp mấy lần, chỉ có điều ông ta che giấu rất tốt mà thôi".
"Bị hai đại tông sư bao vây, lần này Giang Vũ chết chắc rồi!", Ngô Khai Sơn đồng cảm thở dài.
"Cũng chưa chắc, anh luôn cảm thấy Giang Vũ nhất định còn có biến số nào đó, nếu như lúc này hắn khôi phục trí nhớ thì hai vị đại tông sư này chắc chắn sẽ gặp phiền toái".
Ngô Khai Thiên lắc đầu, là một người từng bị Giang Vũ đánh bại, anh ta đối với Giang Vũ luôn luôn tồn tại một cảm giác kiêng kị cùng sợ hãi.
Trong sân!
Giang Vũ toàn thân đầy máu tươi, thở hồng hộc quỳ xuống mặt đất, mà Bạch Hổ ở trước mặt còn không bị ảnh hưởng đến một cọng tóc, thậm chí ngay cả quần áo cũng không có một vết nhăn.
"Đây là tất cả bản lĩnh của anh hay sao?"
← Ch. 224 | Ch. 226 → |