Đây là dược liệu mua cho em
← Ch.184 | Ch.186 → |
"Mặc dù không thể động phòng hoa chúc, nhưng sờ sờ, hôn hôn thì lúc nào cũng có thể mài!"
Khi Giang Vũ rời đi, Kỷ Tuyết Tình mơ hồ oán trách: "Đúng là một tên ngốc, nhưng mà, em lại thích như vậy!"
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Tuyết Tình chở Giang Vũ đến chợ dược liệu lớn nhất thành phố, hai người cực kì ăn ý, cũng không có ai đề cập tới chuyện tối qua ngủ chung giường.
"Đây là chợ dược liệu lớn nhất ở Ngô Thành. Từ dược liệu thông thường đến linh dược quý hiếm đều có thể tìm thấy ở đây!"
Đứng ở cổng chợ dược liệu, Kỷ Tuyết Tình nghiêm túc giới thiệu nói: "Nhưng mà, những thứ gọi là linh dược trên thị trường về cơ bản đều là hàng giả, còn những thứ thực sự tốt không đợi mang đến chợ thì đã bị các thế lực khác giành nhau mua trước rồi".
"Vậy chúng ta đến đây làm gì?"
Giang Vũ khế cau mày: "Bây giờ anh muốn tăng tu vị, ít nhất cũng phải linh dược năm mươi năm trở lên mới có hiệu quả!"
"Cái này phải xem mắt nhìn và độ may mắn của anh rồi".
Kỷ Tuyết Tình cười giải thích: "Quả thật dược liệu tốt được. thu thập qua kênh chính thống thì khó có thể vào được chợ, nhưng rất nhiều người buôn bán nhỏ lẻ sẽ mang dược liệu do chính mình hái ra đến chợ bán!"
"Những món đồ trong tay những người này đều chưa được đăng ký hoặc chưa được kiểm định qua, thậm chí họ còn không biết chúng là gì?"
"Cho nên, ngay cả các thế lực cũng không thể lập tức nhận được tin tức hữu dụng. Chỉ cần có đủ nhãn lực thì sẽ có thể mua được đồ quý".
"Thì ra là vậy!"
Giang Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngay lập tức hưng phấn trở lại: 'Rất nhiều loại linh dược quý hiếm được qua tay người nông dân ở mấy làng quê dân dã. Dù sao những thứ có thể lấy được thông qua con đường chính quy đã hình thành quy mô, từ đó lại không còn được quý trọng nữa!"
Sau khi vào chợ, Giang Vũ cuối cùng cũng hiểu tại sao Ngô Thành được gọi là thủ đô dược liệu của tỉnh Giang Đông.
Bên trong chợ có diện tích vài ngàn mét vuông, khắp nơi không chỉ có những cửa hàng bán dược liệu mà ngoài đường. cũng tấp nập những người bán hàng dựng sạp bán thuốc.
Tiếng người ồn ào, cực kì náo nhiệt.
"Chúng ta không cần phải đi những cửa hàng treo biển bán hàng, lãng phí thời gian!"
Kỷ Tuyết Tình kéo Giang Vũ tò mò di chuyển trong đám người: "Những người bán hàng này là mục tiêu của chúng ta hôm nay, xem anh có thể tìm được đồ tốt ở trong tay bọn họ hay không!"
Nghe tiếng rao bán hàng của những người bán kia, Giang Vũ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Hình như có chút không đáng tin!"
Trong tiếng rao bán của những người này, cái gì mà Nấm Linh Chi ngàn năm tuổi, nhân sâm trăm năm... các dược liệu quý như kiểu không quý giá, không đáng tiếc ở khắp nơi vậy, đâu đâu cũng có kẻ rao người bán.
Chỉ có điều, đa phần đều là mánh khóe, căn bản không có hàng thật.
Ngay khi Kỷ Tuyết Tình hào hứng hớn hở nghiên cứu dược liệu nào trong tay người bán là đồ tốt, Giang Vũ đột nhiên dừng lại trước một quầy hàng.
"Phát hiện ra bảo bối rồi sao?"
Kỷ Tuyết Tình kích động kiểm tra quầy hàng: "Hình như không có thứ gì tốt!"
"Anh nhìn thấy nhiều loại dược liệu có thể sử dụng được".
Giang Vũ mỉm cười và yêu cầu người bán hàng đóng gói một số dược liệu, mặc dù giá cả hơi cao nhưng anh cũng lười mặc cả.
"Không phải anh muốn tìm linh dược có thể nâng cao tu vi sao?"
Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc nhìn mấy gói dược liệu trong tay Giang Vũ: "Những dược liệu mà anh mua này đều không quý giá lắm!"
"Đây là dược liệu mua cho em!"
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu. Các bạn vào google gõ metruyenhot để vào đọc truyện nhé
Giang Vũ cười cười, giải thích nói: "Tuy rằng ông Đổng nói nhà họ Kỷ sẽ giải quyết sạch sẽ những phần tử xấu của Hắc Vu giáo, nhưng nếu chúng dám tìm đến nhà họ Kỷ báo thù, vậy sẽ không sợ nhà em càn quét, mà kẻ tu luyện cổ thuật rất âm độc, khó lòng phòng bị!"
"Để an toàn, anh chuẩn bị làm cho em mấy cái túi thơm, chỉ cần em luôn đeo bên người, là có thể ngăn cản độc vật cổ trùng xâm nhập vào cơ thể!"
Nghe nói như thế, Kỷ Tuyết Tình cảm động không thôi, hạnh phúc ôm lấy cánh tay Giang vũ lắc läc một hồi.
Đúng lúc này, Giang Vũ khịt khịt chiếc mũi vài cái, hưng phấn nói: "Thật sự có đồ tốt!"
"Cái gì?"
Kỷ Tuyết Tình còn chưa kịp phản ứng, đã bị Giang Vũ lôi kéo đi vào một góc.
Giang Vũ đi đến trước mặt một người bán hàng trung niên, híp mắt lại đánh giá muời mấy gốc dược liệu trên quầy hàng.
Cuối cùng, ánh mắt của Giang Vũ rơi vào một đống vật thể màu đen đen giống như phân trâu.
"Ôi trời ơi! Lại có thể bắt gặp được đồ tốt như thế này ở đây".
← Ch. 184 | Ch. 186 → |