Ra là vậy!
← Ch.167 | Ch.169 → |
"Hắc Vu Giáo đã bị nhà họ Kỷ tiêu diệt cách đây ba mươi năm rồi".
Đối với câu hỏi của Giang Vũ, ông cụ Đổng giới thiệu: "Hắc Vu giáo từng là một thế lực rất tà ác ở khu vực Đông Nam, các môn đồ của chúng chủ yếu luyện thuật độc cổ và thường xuyên dùng người sống luyện công, luyện độc và nuôi dưỡng động vật độc".
"Giáo phái này ỷ vào hang ổ của mình ở nơi cực kỳ nguy hiểm, dễ thủ khó công, tồn tại mấy trăm năm cũng không thể bị người tiêu diệt".
"Ba mươi năm trước, lão Vương gia không thể chịu đựng được việc người dân ở khu vực Đông Nam bị Hắc Vu giáo đầu độc, ông ấy đã huy động quân đội, trả giá rất lớn, mới phá được sào huyệt của Hắc Vu giáo, tiêu diệt chúng hoàn toàn".
"Năm đó ông đã tham gia vào cuộc vây quét Hắc Vu giáo, có lẽ cũng chính vì vậy, mới bị tàn dư của Hắc Vu giáo hạ độc, báo thù".
"Ra là vậy!"
Kỷ Tuyết Tình hiểu ra: "Nhà họ Kỷ chính là kẻ thù diệt môn của Hắc Vu giáo, tàn dư của Hắc Vu giáo muốn báo thù, mới ra tay với con, điều này cũng có thể hiểu được".
"Yên tâm đi! Ông đã báo cáo chuyện này lên lão Vương gia, sau này nhà họ Kỷ sẽ tiến hành quét sạch tàn dư của Hắc Vu giáo".
Ông cụ họ Đổng lo lắng Kỷ Tuyết Tình sợ hãi, an ủi: "Sẽ không cho những kẻ kia có cơ hội quật khởi, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận đề phòng!"
"Ông nội con biết chuyện xảy ra ở đây rồi à?"
Nghe thấy câu này, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình thay đổi, chuyện này mà để ông nội biết, vậy thì sợ rằng cô cũng không thể tiếp tục ở lại Giang Châu, không thể tiếp tục ở bên cạnh Giang Vũ nữa.
"Con là cháu cưng của lão Vương gia, xảy ra chuyện như vậy, ai dám giấu ông ấy chứ!"
Ông cụ họ Đổng gật đầu, kiêng dè nói: "May mà con bình an vô sự, nếu không với tính tình của ông ấy, một khi con có chuyện, cả Giang Châu sẽ bị san bằng".
"Con biết rồi".
Ánh mắt Kỷ Tuyết Tình lóe lên một chút phiền muộn: "Kẻ quái dị đó đã bị bắt thì con và Giang Vũ đã về trước, làm phiền ông Đổng xử lý hậu quả".
"Được! Hiện tại, ngoài những độc vật cần được dọn đẹp thì cũng không có việc gì khác, mấy đứa cứ về đi!"
Ông cụ họ Đổng gật đầu, vẫy tay gọi thuộc hạ mang đến một hộp quà tinh xảo, đưa cho Giang Vũ: "Lăng Phi Dương đưa cho cậu cây thuốc đó, tôi thay cậu nhận, bây giờ trả lại cho chủ nhân".
"Cảm ơn ông Đổng!"
Giang Vũ nhận lấy hộp quà, mặc dù đã biết chuyện này có thể liên quan đến Lăng Vân từ miệng Kỷ Tuyết Tình, nhưng anh sẽ không ngốc nghếch từ chối thuốc của nhà họ Lăng.
"Em muốn được cõng!"
Kỷ Tuyết Tình nhõng nhão lắc cánh tay Giang Vũ: "Người †a bị bắt cóc, sợ lắm, cần anh cõng em về!"
Thấy cảnh này, ông cụ họ Đổng vội vàng quay người lại, trong lòng đổ mồ hôi lạnh:
"Phụ nữ đang yêu quả nhiên không thể nói lý, đường đường là cô cả nhà họ Kỷ lạnh lùng cao ngạo mà giờ lại biến thành bộ dáng này, quá khác thường".
"Được được được".
Giang Vũ bị cô làm cho tê dại cả người, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt Kỷ Tuyết Tình: "Công chúa xinh đẹp, mời lên ngựal"
"Về nhà thôi!"
Kỷ Tuyết Tình năm trên lưng Giang Vũ, reo lên vui mừng: "Gia, gia.."
Có lế họ thực sự là một đôi hạnh phúc.
Nhìn bóng lưng của Giang Vũ và Kỷ Tuyết Tình, ông cụ họ Đổng có chút ngẩn ngơ, sau đó vội vàng lắc đầu: "Mình đang suy nghĩ lung tung gì vậy, hiện giờ lão Vương gia đã biết chuyện này, vậy thì nhà họ Kỷ tuyệt đối sẽ không đồng ý để họ ở bên nhau, chỉ không biết Tuyết Tình có thể chịu đựng được cú sốc này không?"
Kỷ Tuyết Tình năm trên lưng Giang Vũ, lòng tràn đầy hạnh phúc và ngọt ngào.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đắm chìm trong cảm giác được đàn ông chở che, chiều chuộng như vậy, nếu có thể luôn hạnh phúc như thế này thì dù phải từ bỏ thân phận cô chủ nhà họ Kỷ, cô cũng sẵn lòng.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |