Tên lừa gạt cút khỏi đây mau, mày mới gần chết đấy
← Ch.128 | Ch.130 → |
"Sau khi Xảo xáo tính lại, hãy quên hết chuyện mẹ đã qua đời và vụ tai nạn giao thòng đó. Em sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn mới...
Sau khi Bruce thòi nhiên xảo xảo chìm vào giấc ngủ, ông ta vẫn không ngừng đung đưa chiếc đồng hồ quà quýt rồi thì thám những từ này vào tai Trương xáo xảo. Cứ thế, ông ta nhắc lại câu nói này rất nhiều lần.
Cách chữa trị bệnh tám lý này của Bruce rất táo bạo và đơn giản, đầu tiên thôi mién xào Xào chìm vào giấc ngủ đó lại làm cô gái dần quên mất vụ tai nạn và việc mẹ đã qua đời. ông ta muốn giúp xảo xảo thoát khỏi sự tự trách và đau đớn trong lòng...
Tuy nhiên, cách làm này cũng xem là một loại lĩnh vực yêu cầu chuyên nghiệp và kiến thức dày rộng, khó nẳm bầt trong tâm lý học. Cho nên, hành động này đã chứng minh Bruce giỏi thật chứ không phải chỉ lời đõn.
"Ngừng lại ngay!"
"Ông còn thỏi miên cô gái như thế nữa, sẽ giế t chết cô gái đấy!"
Ngay khi những người khác đang vui mừng và nế phục cách chữa bệnh của Bruce, hy vọng bệnh của Trương xảo xảo sẽ chữa khỏi. Đột ngột, Giang Vũ vội bước lên quát: "Cõ Trương không phải bị bệnh tâm lý bình thường, cách làm của ông sẽ khiến căn bệnh của cô gái chuyến biến xấu thêm thôi. Cô gái có thế tự sát bất cứ lúc nào đấy!"
"Chuyên gia tôi đây đang chữa nào cần thâng lừa đảo dạy đời hả!"
Bruce vô cùng ghét cách nói của Giang Vũ, ông ta cảnh cáo: "ông Trương, tốt nhất đuối tên này ra ngoài, chứ không cứ tiếp tục phiền tòi chữa bệnh cho cò Trương thế này, hậu quả ra sao tôi không chịu trách nhiệm".
"Cậu ngậm miệng cho tòi!"
Trương Hiến Minh lạnh lùng nhìn Giang Vũ đe dọa: "Tòi nế mặt Tê Báo Quốc mới không đuối cậu ra khỏi đây, nhưng nếu cậu còn tiếp tục làm phiền chuyên gia, tôi sẽ không khách sáo nữa".
"Tòi không làm phiên õng ta".
Giang Vũ đanh mặt, nghiêm túc nói: "Từ sau khi tôi bước vào căn phòng này, đã cảm giác nơi này có thứ không sạch sẽ rồi".
"Bệnh cúa cô Trương không phái chí là bệnh, mà cò bé đang bị bóng đè hoặc bị ám. Nếu õng không diệt thứ bấn thỉu này, dù dùng bao nhiêu cách chữa trị đi chăng nữa, cũng chỉ khiến cô Trương rơi vào tình trạng nguy hiếm hơn thòi".
"Tòi thấy là Giang Vũ nhận thấy bác sĩ Bruce có khả năng chữa hết bệnh cho cô Trương, cho nên biết hết đường lừa gạt mới nói bậy bạ như thế".
Lăng Phi Dương nhếch môi, chen vào châm biếm: "Mày biết bản thân không thế già vờ làm bác sĩ trước mặt chuyên gia thật nên mới chuyến sang hướng quý thần chứ gì. Thật nực cười!"
"Té Bảo Quốc đúng là có mát như mù, sao ông ta có thế đề cử người thế này đến đây chứ?"
Trương Hiển Minh tức giận chửi đổng, sau đó ông ta lạnh lùng nhìn Giang Vũ: "Tôi nế mặt Tê Bảo Quốc nên không gây khó dè cho cậu, nhưng sự kiên nhần của tôi cũng có giới hạn. Cậu biết điều thì ngậm miệng lại".
"Tòi biết chuyện ân oán giữa cậu và nhà họ Lăng, nhưng cậu lại muốn dựa vào tính mạng của em gái tôi đế gây chuyện thì cậu thật chê cuộc sống này dài quá rồi đấy!"
Trương Hồng Nham nhìn chầm chú vào Giang Vũ với ánh mắt tức giận muốn giết người.
"Tòi không hèn hạ đến mức dùng tính mạng của một người vô tội làm bình phong".
Giang Vũ nhíu mày nói chắc nịch: "Tôi chí có thế nói cho hai bố con biết, nếu hai người cứ tiếp tục đế Bruce muốn chữa trị theo ý thích thì sau khi cô gái này tỉnh dậy thì cũng là lúc cô gái sẽ chết".
"Cậu đang nguyền rủa con gái cúa tòi chết đúng không, Tên lừa đáo khốn kiếp! Cút!"
Trương Hiến Minh nghe vậy lập tức nối trận lôi đình: "Còn không, tôi sẽ gọi người chặt đứt chân chó của cậu".
"Bây giờ tòi sẽ giết anh, xem anh dám nguyền rủa em gái tôi nữa không!", Trương Hồng Nham không nhịn được nữa muốn đánh người.
"Tất cả bình tĩnh lại đi".
Tê Thiên Minh lặp tức chân trước mặt Giang Vũ, xin lồi: "Cháu xin lôi chú Trương, Giang Vũ không cố ý nói thế, mong chú nế mặt bố cháu mà bỏ qua cho anh ta".
← Ch. 128 | Ch. 130 → |