Bám lấy không buông
← Ch.007 | Ch.009 → |
Editor: TiêuKhang
Sau đó, các cấp lãnh đạo đến thị sát khu vực gặp nạn, Úc Tử Duyệt và một đám "Tạp vụ" bị đưa đến Thanh Trường làm người tình nguyện cả ngày, cô sức cùng lực kiệt ngồi ở bên lề đường, các bạn đồng hành khác nói muốn tìm nơi nghỉ lại, cô không đuổi theo.
Có thể do vẫn còn bị vây trong sự hoảng sợ và bi thương của ngày hôm nay, cô cứ mệt mỏi ngồi ở ven đường như thế. Trong đầu vẫn là những gì hôm nay đã thấy, những đứa bé đáng thương kia, những người lớn tuyệt vọng kia......
Rồi sau đó, cô lục trong túi xách ra chiếc điện thoại di động bấm số gọi cho ba mình.
"Baba.... ." Vừa mới mở miệng, giọng gọi khàn khàn suýt tí nữa cô đã òa khóc.
"Duyệt Duyệt, sao vậy? Bị ai bắt nạt rồi hả? Nói cho ba nghe xem nào!" Đầu điện thoại bên kia Úc Trạch Hạo nghe thấy giọng nói khác thường của con gái vội vàng đau lòng hỏi. Thường ngày, con gái bảo bối của ông gọi điện thoại đều là vui mừng.
Nghe được giọng nói hiền lành hòa ái của ba mình, chóp mũi Úc Tử Duyệt cay cay, suýt chút nữa là òa khóc nhưng vẫn cố nén!
"Baba, con không sao, con rất ổn!" Không thể để cho ba mẹ lo lắng, cô nói thầm nói với lòng mình như thế.
"Ồ......"
"Cái đó, baba, tiền mừng tuổi lúc trước ba cho con còn giữ lại, bây giờ con lấy ra dùng được không?" Lúc này, Úc Tử Duyệt mỉm cười hỏi.
"Dĩ nhiên là được rồi! Ba đã nói, chỉ cần con tròn mười tám tuổi, khoản tiền kia tùy con muốn dùng thế nào cũng được!" Úc Trạch Hạo hòa ái nói.
"Vậy ba giúp con gọi người quyên khoản tiền kia cho khu vực ở vùng Tây Tạng xây trường tiểu học Hi Vọng có được không? Còn nữa, tuyệt đối lần đừng để mấy tên cẩu chính quyền kia ăn hối lộ nha! Con muốn mỗi một phòng học đều có phòng chống động đất, có thể ngăn chặn được đất sạt lỡ!" Nhớ tới hôm nay bởi vì công trình bã đậu mà trường học sụp xuống và những đứa bé vô tội kia, trong lòng Úc Tử Duyệt dâng lên một nỗi bi phẫn.
Úc Trạch Hạo ở đầu điện thoại bên kia vui mừng cười cười, con gái bảo bối của ông đã trưởng thành rồi, "Được, được! Ba còn sẽ thành lập một quỹ chuyên nghiệp hạng nhất, đặc biệt trợ giúp cho trẻ em vùng Tây Tạng, có được không?" Tin thời sự hôm nay ông cũng có xem.
"Dạ! Baba thật tốt! Ba là nhà từ thiện vĩ đại!" Úc Tử Duyệt gần như nhảy cẫng lên, mừng rỡ lớn tiếng nói vào loa điện thoại. Cô không để ý thấy một bóng dáng giống như cây tùng đang đi về phía mình.
Những lời vừa rồi của cô, Lăng Bắc Hàn đều nghe được.
Cúp điện thoại, Úc Tử Duyệt xoay người lại thì vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Lăng Bắc Hàn. Nhớ tới hôm nay anh ta hung dữ với mình, ngực cô không hiểu sao cảm thấy vô cùng tủi thân.
"Tên lính xấu xa! Anh tới nói xin lỗi với tôi sao? Tôi sẽ không chấp nhận đâu!" Cô nhanh trí, chặt chẽ bảo vệ balô của mình, nhìn về phía anh thở phì phò quát. Trước mặt nhiều người như vậy, không cho cô chút thể diện nào, coi cô như đứa trẻ ba tuổi mà mắng, cô nhớ kỹ chuyện này!
"Lần trước để cho cô chạy thoát, lần này......." Nói xin lỗi? Lăng Bắc Hàn hừ lạnh trong lòng, ngay sau đó trầm giọng nói, còn chưa nói hết, Úc Tử Duyệt đã nhanh chân chạy mất. Nhưng người nào đó tiến lên hai bước, đưa tay ra, cánh tay dài kẹp lấy thân hình nhỏ bé mảnh khảnh của cô.
"Á...... Anh buông tôi ra!" Úc Tử Duyệt thét to, ngay sau đó cả người đã bị anh ném vào một chiếc xe Jeep quân đội.......
"Này! Tên lính xấu xa kia! Sao anh cứ bám lấy theo tôi thế hả?" Úc Tử Duyệt hét lớn, nhưng thấy Lăng Bắc Hàn đã ngồi vào chỗ tài xế, còn giúp cô thắt dây an toàn, sau đó đạp mạnh chân ga.... .
Vừa nãy anh chống đối lãnh đạo tỉnh ở trong hội nghị, vốn đang muốn tranh chấp cùng những viên chức kia, bị chính trị viên Trương la bảo dừng lại, phạt về quân doanh viết báo cáo tư tưởng!
Bản cáo tư tưởng báo này Lăng Bắc Hàn anh chắc canh không viết, anh cũng chỉ vì những đứa bé vô tội và những sinh mạng đã mất kia nói lên sự thật!
Lăng Bắc Hàn không trả lời Úc Tử Duyệt, mặt không thay đổi lái xe chạy thẳng tới nơi đóng quân!
← Ch. 007 | Ch. 009 → |