Ngoại truyện phần 4: Cuộc chiến người và chó!
← Ch.451 | Ch.453 → |
"Gâu gâu gâu..." Một con chó sắn rất lớn, cao gần bằng người đu người lên cổng, hướng về phía chiếc xe Jeep bên ngoài lớn tiếng kêu. Tôn Đại Phi ngồi trên xe, có chút kinh ngãi nhìn con chó săn to lớn đang đu người trên cổng, con chó lúc này đang há mồm ra, để lộ hàm răng sắc bén, nước miếng chảy ròng ròng, dáng vẻ như muốn ăn thịt người vậy.
Ôn Uyển nhìn biển số xe của Thủ Đô, lòng cô thít chặt lại, phản ứng đầu tiên chính là, Tôn Đại Phi đã tìm tới. Lòng cô đau nhói, không ngờ anh lại tìm được đến đây. Cũng không suy nghĩ nhiều, ôm Tiểu Đồng Đồng vào nhà.
"Đồng Đồng, mẹ sẽ không để ý đến anh ta nữa!" Đặt đứa nhỏ xuống, cô nhìn nó, kiên định nói. Phía ngoài, tiếng chó sủa không ngừng vang lên.
Tiểu Đồng Đồng nhìn cô, chớp chớp đôi mắt to tròn, như đang muốn nói cái gì đó. Ôn Uyển mỉm cười: "Cứ để Đại Hắc đuổi anh ta. Con ngủ đi." Ôn Uyển lại nói, cô không được mềm lòng với anh ta nữa, thất vọng, đau khổ hết lần này tới lần khác cô còn không nhớ đời được sao?
Tôn Đại Phi từ trong xe bước ra, nhìn cánh cửa khóa chặt, con chó săn kia bám hai chân trước lên, lưỡi thè hẳn ra ngoài, nước dãi không ngừng chảy ra, nhìn anh chằm chằm như đang nhìn con mỗi vậy.
"Mày mau cút ra cho tao!" Tôn Đại Phi chỉ vào Đại Hắc, tức giận quát, đồng thời âm thầm đánh giá, đây là chó nghiệp vụ đã giải ngũ, hơn nữa còn thuộc giống chó vàng lớn của Đức, đứng thứ năm trong giới chó săn.
"Gâu gâu gâu" Đại Hắc không những không tránh ra, ngược lại còn nhìn anh sủa lớn, nước dãi vẫn không ngừng chảy ra, như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Ngày trước, khi Tôn Đại Phi còn trong quân đội cũng đã từng gặp chó nghiệp, có điều đây là lần đầu tiên anh bị sủa như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng vẫn cố nén lại, "Này, đồng chí, người anh em, ngoan nào! Nếu không ông đây cắt mày đấy!" Tôn Đại Phi dựng thẳng hai ngón tay lên, làm động tác cái kéo, nhìn Đại Hắc uy hiếp.
"Gâu gâu gâu" Đại Hắc như nghe hiểu lời Tôn Đại Phi nói, không những không biết điều, ngược lại sủa càng lớn tiếng hơn, ánh mắt cũng càng thêm hung ác, dáng vẻ muốn ăn thịt người, cổng bị nó kéo lại kêu vang. Ôn Uyển ở trên tầng, chỉ nghe thấy tiếng Đại Hắc sủa lớn, cũng tiếng cổng bị nó kéo kêu vang.
Cô cau mày, ra ngoài, đứng trên ban công tầng hai, nhìn thấy Tôn Đại Phi toàn thân mặc đồ đen đang đứng phía ngoài cổng, trong lòng thịt chặt lại, hai tay nắm chặt: "Đại Hắc! Đừng sủa nữa!" Cô quát lớn. Cô vừa ra lệnh Đại Hắc liền lập tức ngoan ngoãn, bỏ hai chân trên cổng xuống, đi sang một bên nằm xuống.
Đại Hắc?
Đại Phi?
Tôn Đại Phi thoạt đầu nghe cô gọi, còn tưởng cô gọi Đại Phi. Ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng hai, cô mặc váy dài màu trắng lay động, tóc đen tung bay, trái tim Tôn Đại Phi liền run rẩy. Ánh mắt thâm tình nhìn cô, đang định mở miệng, nhưng cô lại nói trước:
"Anh mau đi đi! Ở đây không chào đón anh!" ôn Uyển lớn tiếng nói, giọng nói vô cùng lạnh lùng, không có chút tình cảm nào. Cô nói xong, liền quay người đi vào. Một thoáng quay người ấy, gió thổi tung mái tóc dài của cô, Tôn Đại Phi thấy vậy liền mất hồn, đến khi hoàn hồn lại thì cô đã vào trong mất rồi.
"Ôn Uyển!" Tôn Đại Phi rồng lên, tiến tới một bước, vừa mới chạm vào cổng, Đại Hắc liền lập tức nhảy lên, víu lên cánh cổng, lưỡi dài thè ra liếm đến tận mặt Tôn Đại Phi làm anh bị dọa vội lui lại, "Shit!" Khuôn mặt dính đầu dãi khiến anh giận dữ mắng, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Đại Hắc.
"Mày đừng có đói bụng ăn quàng! Ông đây là đàn ông! Không gay!"Tôn Đại Phi vừa cầm khăn lau mặt, và tức giận quát.
"Gâu gâu gâu" Đại Hắc lại sủa lớn. Tôn Đại Phi hung dữ trừng mắt nhìn nó, Đại Hắc cũng chẳng thèm sợ anh, đứng đó canh cửa, giống như vệ sĩ trung thành đang bảo vệ chủ nhân.
Tôn Đại Phi đứng ở trước cổng, con ngươi nhìn chăm chú nhìn lên tầng hai, anh biết cô đang ở bên trong. Thái độ lạnh lùng vừa rồi cũng khiến anh vô cùng đau lòng, nhưng vẫn kiên trì đi vòng xung quanh nhà cô để tìm cửa vào. Khiến anh tức giận chính là, dường như anh đi tới đâu, Đại Hắc ở trong sân cũng đều đi theo đến đó.
Anh nghĩ trèo tường vào là chuyện không thể nào!
Hay là đem bả chó tới hạ độc nó?
Không được, chó nghiệp vụ khi ở trong quân đội đẫ phải chịu rất nhiều huấn luyện, chắc chắn sẽ nhận ra được thuốc độc. Hơn nữa, làm như vậy cũng thật không có đạo đức, Tôn Đại Phi nghĩ thầm. Chỉ chốc lát sau đành bất đắc dĩ lên xe, nghênh ngang rời đi.
Nghe tiếng động cơ ô tô, Ôn Uyển đứng ở cửa sổ nhìn xe anh rời đi. Đại Hắc lúc này cũng không còn sủa nữa, xung quanh yên tĩnh hơn rất nhiều. Đứa nhỏ đã ngũ thiếp đi, cô nhìn đồng hồ, rồi xuống lầu nấu cơm.
Lấy thịt tươi từ trong tủ lạnh ra, đi ra ngoài sân. Đại Hắc thấy cô đi ra liền chạy tới, chân trước co lên, chân sau đứng thẳng, như đang chào hỏi cô vậy. Ôn Uyển thấy Đại Hắc đáng yêu như vậy, cười cười: "Đại Hắc giỏi lắm! Ăn cơm thôi." Ôn Uyển không hề sợ Đại Hắc, cầm một miếng thịt đưa tới, Đại Hắc há mồm, đớp lấy miếng thịt, không hề cắn vào tay cô.
Chú chó nghiệp này là do hai ngày trước anh trai đưa tới, nói để giữ cửa cho cô. Vốn còn định thuê cả người giúp việc cho cô nữa, nhưng cô không muốn, cảm thấy một mình cô cũng có thể lo được việc nhà. Cô còn nghe Ôn Trọng Luân nói, Tôn Đại Phi đã tới tìm anh, dò hỏi tung tích của cô, nhưng anh không nói, anh đã đánh cho Tôn Đại Phi một trận.
"Đại Hắc, mày nhớ canh cửa, đừng cho anh ta đi vào, nhưng cũng không được cắn đâu nhé, biết chưa?" Ôn Uyển xoa đầu Đại Hắc, dịu dàng nói. Mặc dù rất hận Tôn Đại Phi, nhưng cô không hề mong anh bị Đại Hắc cắn bị thương, nếu không cô sẽ gặp phải phiền phức.
"Đúng rồi, dù anh ta có dùng cách gì để mua chuộc, mày cũng đừng để mắc mưu nhé! Không được ăn đồ ăn anh ta đưa. Chúng ta phải có khí phách, biết chưa?" Ôn Uyển dặn dò, Đại Hắc vô cùng thông minh, khẽ rên lên một tiếng tỏ ý như đã nghe lời.
Ôn Uyển hài lòng đứng dậy, "Mày ăn từ từ nhé, ăn hết tao cho nữa." Cô cười nói, lúc bình thường nói chuyện với Đại Hắc đã trở thành một thói quen với cô. Sau đó cô đi vào phòng bếp nấu cơm.
Bữa trưa đơn giản với hai món thức ăn, Ôn Uyển ăn trưa với tâm trạng vô cùng tốt. Ăn xong cô liền lên lầu, Tiểu Đồng Đồng đang ngue say tựa như chú heo con vậy. Cô nghỉ trưa một lát rồi mở nhạc, an tĩnh tập yoga.
Chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy tiếng chó sủa, cô nghĩ thầm, Tôn Đại Phi lại tới nữa sao?
Không quan tâm, có Đại Hắc rồi, cô không sợ gì cả.
Tôn Đại Phi lấy từ trong cốp xe Jeep ra một túi thịt tươi lớn, xách tới trước cửa, nhìn Đại Hắc đứng sau cổng, gọi: "Người anh em, đừng cắn, anh đây mang thức ăn ngon tới cho mày đây." Tôn Đại Phi cười nói, mở cái túi trong tay, lấy ra một khối thịt tươi, ném qua cổng, nhưng Đại Hắc vẫn không hề nhúc nhích, cứ thế đu người trên cổng.
"Này! Óc mày chỉ chứa nước thôi hả? Thịt cũng không ăn." Tôn Đại Phi tức giận nói, Đại Hắc nghiêng đầu nhìn anh, miệng chảy đầy nước dãi, con ngươi nhìn thẳng vào miếng thịt trên tay Tôn Đại Phi.
Rõ ràng rất muốn ăn, nhưng lại không chịu ăn! Tôn Đại Phi tức giận nói.
Đúng vậy, quả thật là Đại Hắc rất muốn ăn, nhưng chủ nhân đã lệnh, nó không được ăn!
Tôn Đại Phi lại ném ra một miếng thịt nữa, nhưng Đại Hắc vẫn không chút động đậy, bỏ hai chân trước xuống đất, đi sang một bên nằm sấp xuống, hai mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.
Tôn Đại Phi thấy nó như vậy, vội vàng định trèo qua cổng, ai ngờ, Đại hắc lại chợt nhảy vọt lên, dọa anh sợ, vội lật đật trèo xuống.
"Người anh em, mày là Đại Hắc, tao tên Đại Phi, hai chúng ta chính là anh em đó, mày nên cho tao vào đi chứ." Tôn Đại Phi nhụt chí nói, trời đã nhá nhem tối rồi, mà ăn còn chưa chính thức được gặp mặt cô.
Hơn nữa, khiến người ta càng bực mình hơn chính là, Trình Giảo Kim nhảy ra giữa đường chính là một con chó! Tôn Đại Phi anh không sợ trời, không sợ đất, lại bị một con chó ngáng đường.
"Ôn Uyển! Mở cửa cho anh đi! Anh biết em đã ở bên trong! Em nghe thấy không?"
"Gâu gâu"
Tôn Đại Phi bám lấy cánh cổng rống lớn, lời còn chưa nói hết, Đại Hắc liền nhảy vọt tới, lớn tiếng sủa.
Tôn Đại Phi vội lùi lại mấy bước, buồn bực, sau đó lại lớn tiếng tiếp tục: "Ôn Uyển! Em nghe thấy không? Nếu em không ra, anh sẽ ở đây giữ cửa! Lần này, anh nhất định sẽ bám lấy em!"
"Gâu gâu gâu gâu"
Anh như đang cùng thi tài với con chó vậy, Đại Hắc sủa rất lớn tiếng, tiếng gọi của anh còn lớn hơn, rống xong một câu, hô hấp bình thường cũng không đủ, gương mặt tuấn tú liền đỏ lên. Nhưng người trong nhà lại làm như không nghe thấy gì, cũng không có bất kì phản ứng gì.
Thực ra Ôn Uyển nghe rõ lời anh hét lên, cô đang tập yoga trong phòng, nhưng động tác không bị ảnh hưởng chút nào, trồng cây chuối trên quả bóng tập yoga, thân thể nhìn vô cùng dẻo dai, dễ dàng cuộn tròn người lại.
Uốn dẻo, hô hấp tự nhiên, rồi hóp bụng, cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình.
***
Trởi chiều dần buông xuống, Tôn Đại Phi ngồi trong xe, thất bại hút thuốc lá, thịt tươi lả tả trong sân, thế nhưng Đại Hắc vẫn trung thành canh chừng cổng. Tôn Đại Phi nghĩ, cô nhất định sẽ đi ra ngoài nấu cơm, thay quần áo.
Quả nhiên, cửa lớn màu trắng đột nhiên được mở ra, Ôn Uyển mặc chiếc váy trắng đi ra ngoài. Cô vừa mới tắm rửa xong, mặt trời đã sắp lặn, thấy Tôn Đại Phi còn đứng bên ngoài cửa, cô cũng không tránh mặt, đi ra ngoài sân, thu quần áo phơi bên ngoài, nhìn đám thịt tươi rơi trên sân, cô cũng biết, anh sẽ dùng cách này.
Đại Hắc thấy cô đi ra ngoài, liền đi tới chân cô, ngoắt ngoắt cái đuôi. Ôn Uyển nhìn nó mỉm cười, Tôn Đại Phi từ trong xe đi ra, "Ôn Uyển!" Anh gọi to, Ôn Uyển lại làm như không nghe thấy, tiếp tục thu quần áo.
"Ôn Uyển! Anh sai rồi. Hôm đó anh chỉ vô tình gặp Miki, nên mới cố tình làm trò như vậy." Tôn Đại Phi la lớn, trong lòng đầy hối hận.
Ôn Uyển vẫn như không nghe thấy gì, mang quần áo đi vào, "Ôn Uyển! Uyển Uyển! Em đừng đi!" Tôn Đại Phi thấy cô định đi vào, kích động quát. Lúc này, anh lại nhảy lên cổng, định trèo cổng đi vào, ai ngờ, Đại Hắc lại lập tức chạy nhanh tới, nhìn anh sủa lớn.
Cả người Tôn Đại Phi đã trèo lên cổng, nhảy xuống thì không cam lòng, tiếp tục trèo qua thì sợ bị cắn, đứng lưng chửng trên cổng, dáng vẻ nhìn rất buồn cười.
Ôn Uyển quay lại, nhìn cảnh này thấy vô cùng buồn cười, khóe miệng khẽ cong lên, cũng không quan tâm nhiều, lại quay đi vào nhà bếp, chuẩn bị bữa ăn tối.
Tôn Đại Phi tức giận nhảy xuống, lại như chợt nghĩ ra cái gì, liền đi vòng ra sau phòng bếp của cô. Nhà cửa ở nông thôn khác với trong thành phố, dùng hẳn một gian làm phòng bếp, tách hẳn phòng ở. Tôn Đại Phi đi tới phía sau bếp, vừa đúng lúc cửa sổ nhỏ màu trắng được mở ra. Anh nhìn qua cửa sổ, thấy Ôn Uyển đang đứng bên bàn bếp cắt cà chua.
"Ôn Uyển!" Anh gọi, Ôn Uyển bị anh làm giật mình, không cẩn thận cắt vào tay.
← Ch. 451 | Ch. 453 → |