Ngoại truyện phần 3: Rõ ràng là con sói
← Ch.393 | Ch.395 → |
Cô nhìn thẳng vào anh đang ngồi phía đối diện, khóe miệng giơ lên nụ cười hả hê. Đang cắt bánh ngọt, Cố Diệc Thần phát hiện cô đang nhìn anh, nhíu mày, đem một lát bánh đặt trước mặt cô, "Nhìn tôi làm gì?" - anh lạnh lùng nói.
Lăng Bắc Sam đột nhiên vui vẻ nâng dĩa bánh ngọt lên, rồi đập vào mặt anh, Cố Diệc Thần hoàn toàn không có đề phòng nên bị cô đập vào!
"Ha ha...." Nhìn một khối bánh ngọt rời từ trên mặt anh xuống, rồi vẻ mặt khó chịu của anh, Lăng Bắc Sam láo xược cười to, cũng giống như trở lại trước kia, bộ dáng này rất giống với bộ dạng anh bị cô ném bánh ngọt
Gương mặt Cố Diệc Thần dính đầy kem, nhìn đóa hoa loạn chiến bên cạnh, trong lòng trở nên kích động, giờ phút này cô trái ngược hoàn toàn với cái thiếu nữ bướng bĩnh độc ác của trước kia.
Anh lặng lẽ nâng bánh ngọt lên, giống như cô đã sớm chuẩn bị, vội vàng đứng lên, "Cố Diệc Thần! Anh dám đập phần bánh này vào mặt tôi thử xem?" Lăng Bắc Sam bá đạo nói, như trở lại trước kia, mặt hung ác nhìn chằm chằm anh.
Một khắc kia, thật đúng là Cố Diệc Thần không tự chủ được, không dám đập, giống như trở lại ngày xưa, nhưng anh chỉ sững sốt một chút, lại đứng dậy, đi tới bên cạnh cô. Trên mặt còn rất nhiều kem.
"Anh... anh làm sao, đừng tới đây!" Lăng Bắc Sam thấy anh đến gần, sợ hãi mà quát. Cố Diệc Thần không lên tiếng, chỉ đi đến gần cô, Lăng Bắc Sam lập tức lui về phía sau, thân thể ngã ngồi vào ghế sofa, Cố Diệc Thần nhanh chóng đến gần.
"Anh tránh ra chớ tới gần tôi, kem" gương mặt anh đầy kem, cô mới vừa thay một chiếc váy mới tinh, sợ bị anh làm dơ, cô sợ hãi kêu to, lúc đó Cố Diệc Thần đã cúi xuống, đưa gương mặt mình đến gần gương mặt của cô.
"A" đem tất cả kem sữa trên mặt mình dán lên mặt cô, Lăng Bắc Sam thét chói tai, "Không ưmh" mặt của anh cọ qua cọ lại trên mặt cô, mang toàn bộ bánh ngọt trên mặt trét lên gương mặt tinh xảo của cô, giờ phút này môi của anh dán lên môi cô, hương vị ngọt ngào của kem thấm vào khoang miệng, sau đó, cảm giác kem đi tới trước ngực cô, vai của Cố Diệc Thần trực tiếp mè nheo lên ngực cô, hàm răng cắn rơi nút áo của Lăng Bắc Sam, hai mắt phóng hỏa nhìn tới chiếc cổng sâu mê người phía trước, cọ cọ kem lên nơi đó, rồi anh ngẩng lên, liếm láp nó một cách càn rỡ
"A.... Cố Diệc Thần.... Khốn kiếp.... Anh...." khuôn mặt đầy kem, anh còn chôn mình trước ngực của cô, ăn cô.... Lăng Bắc Sam cúi đầu, nhìn động tác của anh, trong lòng run sợ lên một trận, hai gò má như bị lửa đốt.
Nhớ tới mới vừa rồi, trên giường cô bị anh hành hạ đến chết đi sống lại, cô càng kích động hơn, cảm giác tê tê dại dại vọt lên, hai tay vô lực ôm lấy đầu của anh, "Không quan tâm tôi đói bụng, anh không buông tôi ra à!" tức giận lại bất lực phản kháng, bây giờ Cố Diệc Thần đâu còn là chàng trai năm xưa luôn nghe lời cô, rõ ràng là con sói!
Rốt cuộc Cố Diệc Thần đã ngẩng mặt lên, nhìn vẻ mặt đầy kem của cô, không nhịn được mím môi cười cười, "Tôi cũng đói bụng vậy" anh nhỏ giọng nói xong, gặm vành tai phải của cô, rồi dần lên trán, xuống sống mũi, đến chiếc má đầy kem, nơi nào được anh hôn đến, là chỗ kem trên đó trở nên sạch sẽ....
Hơi thở Lăng Bắc Sam bắt đầu rối loạn, hô hấp nặng nhọc, kìm lòng không được mà phát ra tiếng ngân nga nặng nề. Nụ hôn của anh, giống như có điện, mỗi nụ hôn đều giống như dòng điện đang giật co. Hôn sạch gương mặt của cô, Cố Diệc Thần nhìn sắc mặt cứng đờ của cô, nhếch miệng lên.
"Không phải đói sao? Ăn hết bánh kem trên mặt tôi đi!" Anh nhìn cô, bá đạo nói.
Lăng Bắc Sam kinh ngạc mở mắt ra, bản năng muốn cự tuyệt, nhưng chẳng biết tại sao, hai cánh tay của cô lại vòng qua đầu anh, tiến đến gần mặt anh, môi đỏ mọng hôn lên cằm của anh, há mồm, thật sự đã ăn hết phần kem dính trên cằm anh....
Trong lòng Cố Diệc Thần trở nên kích động, nụ hôn của cô dời lên trên, từng chút, từng chút một, liếm khắp phần kem trên mặt của anh, động tác rất nhẹ nhàng, loại cảm giác đó giống như cô đang nhẹ nhàng hôn anh. Lòng của Cố Diệc Thần, dễ dàng thất thủ....
Những nụ hôn rải rác nho nhỏ lại giống như ngọn lửa lan tỏa trên đồng cỏ, đốt sạch cơ thể anh, Cố Diệc Thần không đè nén nổi nữa, ôm ngực cô, bắt đầu xé rách quần áo trên người cô.
"Không" cô kêu một tiếng, động tác Cố Diệc Thần cũng ngừng, "Tôi thật sự đói bụng" sáng sớm chưa ăn cơm đã chạy về Thủ Đô, mới vừa rồi bị anh giày vò gần chết, vào lúc này anh lại muốn nữa sao. Cố Diệc Thần cũng cảm giác thời gian không còn sớm, buông cô ra.
"Biến thái" Lăng Bắc Sam nhìn quần áo dơ bẩn của mình, tức giận nhỏ giọng mắng, Cố Diệc Thần hung hăng lườm cô một cái, ánh mắt kia giống như đang nói cho cô biết, cô nói nữa, anh sẽ đem cô cho giải quyết tại chỗ.
Lăng Bắc Sam thức thời không nói chuyện nữa, níu lấy váy đứng dậy, đi vào phòng ngủ. Cố Diệc Thần canh chừng bóng lưng cô, hả hê cười cười, cũng đi vào theo.
Sau khi hai người rửa mặt sạch sẽ, trở lại cạnh bàn ăn, đói đến nổi ngực dán vào lưng, Lăng Bắc Sam không để ý đến hình tượng, ăn ngấu ăn nghiến, "Thức ăn lạnh, ăn không ngon, tôi đi hâm nóng lại." Cố Diệc Thần nói.
"Ưmh không, ăn ngon vô cùng!" cô vội vã nói, người luôn luôn kén chọn như cô, lại gắp lên một tô mì to, run lên, ăn. Cố Diệc Thần nhìn cô như vậy, trong lòng có chút phức tạp, đau lòng. Không nói chuyện nữa, anh cũng bắt đầu ăn mì.
Lăng Bắc Sam cảm thấy, Cố Diệc Thần vẫn còn yêu cô, chỉ là không dám, hoặc không muốn biểu đạt ra ngoài như trước đây. Cái này thì phải trách cô, đã không ngừng đả kích anh, để cho anh phải rút lui.
"Tôi đi rửa bát!" Khi anh để chén cơm xuống thì cô đứng dậy, muốn đi rửa bát, điều này thực khiến Cố Diệc Thần kinh ngạc, không muốn tin tưởng lời này là cô nói.
"Làm gì nhìn tôi như vậy!" Lăng Bắc Sam liếc anh một cái, cầm chén anh chồng lên chén mình, dọn dẹp chén đĩa xong cô đi đến phòng bếp. Cố Diệc Thần không có ngăn cản, giúp cô bưng cái mâm vào phòng bếp.
Nhìn đôi bàn tay nhỏ và dài của cô ngâm trong nước, chân tay vụng về tẩy sạch chén dĩa, trực tiếp sử dụng tay để rửa, chân mày Cố Diệc Thần nhíu chặt hơn.
"Rửa chén sẽ làm da tay bị thương, thế là tay lại không được đẹp rồi!" Anh không giúp một tay, cất giọng nói, mang theo ý hù dọa cô, Lăng Bắc Sam nhìn sơn móng tay, cau mày. Cô không cần làm cũng được, anh cũng chưa từng nghĩ tới để cho cô trở thành một người vợ hiền mẹ đãm.
Một mặt khác. Nhìn cô yêu thương bộ móng tay của mình như thế, nếu anh lặng lẽ rời khỏi. Cho là cô sẽ tự động không rửa chén, nhưng Cố Diệc Thần sai lầm rồi, Lăng Bắc Sam không để ý đến phần nước sơn xinh đẹp trên móng tay mình, kiên trì rửa chén. Nhưng bỗng dưng trong phòng bếp truyền đến tiếng vỡ vụn, anh biết có thể là mâm hay chén đã hy sinh một cách vinh quang!
Thấy Cố Diệc Thần lại đi vào, Lăng Bắc Sam ngượng ngùng le lưỡi, "Anh xem này, bản tiểu thư đã rửa chén thật sạch rồi!"
"Phèo phèo" Dùng đầu ngón tay thổi mạnh sơn bóng trên khay, cô học các quảng cáo trên TV tạo dáng bà chủ, hả hê nói.
Cố Diệc Thần từ chối cho ý kiến, trầm mặc đi quét dọn mảnh vụn trên đất.
"Cố Diệc Thần!" Lăng Bắc Sam la lớn, chẳng lẽ anh không cảm thấy cô hoàn thành nhiệm vụ gian nan nhất rồi sao?
"Thế nào? Đây là chuyện tất cả những người phụ nữ đều làm!" Anh không chút để ý mà nói, không có khen cô một câu. Trong lòng Lăng Bắc Sam có một chút thất bại, tức giận liếc anh một cái, đem cái mâm cất vào trong tủ. Không khích lệ cô, anh sẽ chết?
Hai người dọn dẹp xong thì đi đến nhà cũ, Cố Diệc Thần đến chịu tội, cũng sắp tới đại thọ tám mươi của ông cụ rồi, anh làm cháu trai không thể giúp ông cụ mừng thọ. Ông cụ chính là trưởng thành trong quân đội, dĩ nhiên sẽ thông cảm cho đứa cháu trai cũng đang làm lính rồi.
"Nên làm gì thì cứ làm!" Sau khi Cố Diệc Thần nhận lỗi với ông, ông cụ liền khoát khoát tay, lớn tiếng nói. Lăng Bắc Sam cười cười, "Ông nội, ông có muốn nghe kinh kịch hay không? Ngày mừng thọ ông nội ấy con sẽ mời đoàn hát nổi tiếng đến hát cho ông nội nghe có được không ạ?".
"Quỷ nha đầu này thật sự hiểu lòng ta! Sẽ nghe kinh kịch, những thứ khác không cần quá phô trương!" Ông cụ lớn tiếng nói, Lăng Bắc Sam mừng rỡ, liếc nhìn Cố Diệc Thần, thế nhưng anh lại không có nhìn cô, trong lòng cô lại cảm thấy thất bại.
"Bây giờ đi đâu?" Ra khỏi nhà cũ, Lăng Bắc Sam ôm cánh tay của anh, hỏi.
Cố Diệc Thần đưa tay, tháo cánh tay của cô ra, Lăng Bắc Sam bi thương nhìn tới trước mặt, "Mặc quân trang thì đi đâu" Anh nghiêm túc nói, lúc này cô mới phản ứng được, liếc anh một cái!
"Mặc quân trang rất giỏi sao!" cô khẽ nguyền rủa, lên xe.
"Tôi muốn trở về bộ đội" Cố Diệc Thần nói với cô. Lòng của Lăng Bắc Sam bởi vì lời nói của anh mà kinh ngạc, xoay người đưa ánh mắt phức tạp nhìn anh, trong lòng rút ra chút đau đớn, một cỗ uất ức và luyến tiếc xông lên.
Trong lòng Cố Diệc Thần cũng sinh ra một cỗ áy náy, nhìn thấy rất rõ vẻ uất ức và lưu luyến trên mặt cô, "Vốn là không có ngày nghỉ, tôi chỉ xin nghỉ phép tạm thời, cô không thể bỏ được công việc trong doanh. Tôi đã gọi cậu Lưu đưa tôi đi rồi" Anh tiến lên, nhỏ giọng nói với cô.
"Tôi đưa anh đi!" Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói.
"Không cần, cô bận việc cứ đi đi. Mặc kệ cô có thích nghe hay không, tôi cũng phải nói lại câu kia, cẩn thận với Âu Dương Trạch." Cố Diệc Thần trầm giọng nói, Tiểu Lưu đã mở cửa xe chờ anh đến, Cố Diệc Thần bước chân đến, muốn rời đi.
"Cố Diệc Thần! Thái độ của anh đối với tôi hiện tại là sao hả?" Cái loại cảm xúc như gần lại như xa để cho cô không yên tâm, cô muốn hỏi rõ ràng, cô còn có cơ hội hay không!
Cố Diệc Thần xoay người nhìn cô, cong cong khóe miệng lên, "Cô là vợ của tôi." lạnh nhạt nói xong, xoay người, nhảy lên chiếc Wrangler màu đen. Khi Lăng Bắc Sam kịp phản ứng, xe anh đã nghênh ngang rời đi....
Lăng Bắc Sam sững sờ ở nơi đó, trong lòng nói không ra là đang có cảm giác gì, cũng không cách nào suy tư rõ ràng, đến tột cùng anh có thái độ gì.
Là vợ của anh, cô vốn chính là vợ của anh, cô quan tâm anh, anh vẫn không thương cô, có muốn hay không muốn cũng thế thôi, hoặc là một ngày nào đó hai người sẽ ly hôn....
Sau khi Cố Diệc Thần trở về bộ đội, quan hệ của hai người bọn họ lại bắt đầu lạnh nhạt, cô cố gắng gọi điện thoại cho anh, nhưng một là không có người bắt máy hai là không gọi được, nhớ tới có thể anh đang diễn tập, cũng không dám gọi lại. Ngày mừng thọ của ông cụ, cô đã mời một nhóm hát đến diễn cho ông xem, người nhà họ Cố cùng nhau ăn một bữa cơm thân mật.
Mẹ Cố vô cùng hài lòng với biểu hiện lần này của Lăng Bắc Sam, cũng rất vui mừng vì cô đã từ từ đi vào nhà họ Cố
"Mẹ, không phải A Thần phải diễn tập rồi sao ạ? Anh ấy có gọi điện thoại về cho nội không!" Lần này không phải bà chủ động nói mà cô chủ động hỏi.
"Đúng vậy, ba con cũng đi rồi, lúc này con trai chỉ huy đôi đỏ còn ông chỉ huy đội xanh, hai người đối đầu, Cũng xem như lần nay A Thần đã đánh với bộ tư lệnh rồi." Vẻ mặt mẹ Cố đầy tự hào mà lên tiếng, Lăng Bắc Sam cũng cười cười, "Con nhìn cũng thấy, chỉ là gừng càng già càng cay, khẳng định ba vô cùng lợi hại!".
"Đó là diễn tập, không có việc gì, con đừng lo lắng. Sam Sam à, con có suy nghĩ đến chuyện sinh em bé chưa? Nếu hiện tại con vẫn chưa muốn thì mọi người cũng không miễn cưỡng!" Mẹ Cố rèn sắt khi còn nóng, vội vàng hỏi.
Vấn đề của mẹ Cố hỏi làm cho cõi lòng của Lăng Bắc Sam nhói lên, dâng thêm một chút xấu hổ, hai lần trước đó cô đều dùng biện pháp tránh thai, lần sinh nhật trước mặc dù không tránh nhưng cũng là kỳ an toàn....
"Con muốn...." Đỏ mặt nói.
"Được, tốt! Vậy cũng nên bảo A Thần có gắng thêm một chút nữa rồi!" Mẹ Cố cười nói, mặt của Lăng Bắc Sam càng đỏ hơn.
Cô căn bản không biết Cố Diệc Thần đang diễn tập gì, đến khi nào thì kết thúc, chẳng hề có một tin tức nào của anh, chỉ là công ty vẫn bận rộn như cũ, cô cũng không có nhiều thời gian để quan tâm đến anh. Gần đây có rất nhiều chuyện làm cô nhức đầu, đối với những chuyện đang xảy ra ở công ty dường như cô lực bất tòng tâm, không giống trước kia, mỗi lần gặp phải khó khăn đều có người nhảy ra giúp đỡ, cũng may Âu Dương Trạch vẫn còn đứng đằng sau giúp đỡ cô.
Đối với Âu Dương Trạch, cô có cảm kích, cũng phát hiện anh không chỉ giúp cô một lần hay hai lần, mà đã lâu rồi. Nhưng tất cả chỉ dừng lại cảm kích thôi, cô có thể giúp được anh, cũng sẽ cố gắng giúp. Đối mặt với sự tốt bụng của Âu Dương Trạch, cô đã sớm quên lời nhắc nhỡ của Cố Diệc Thần.
"Ui da" vừa mới lên giường, bụng dưới không ngừng đau nhức, Lăng Bắc Sam ảo não nhỏ giọng rên rỉ, đi vào toilet.
Chứng kiến tới đáy quần có một mảng máu màu đỏ tươi, cô thất vọng mà thở dài, không có mang thai....
Ngồi ở trên bồn cầu, cô sững sờ, cô bắt đầu có lòng trung thành với anh từ khi nào vậy? Bắt đầu muốn đứa bé, khát vọng cuộc sống gia đình, mà không phải bận rộn mỗi ngày. Chẳng phải trước kia cô rất khinh thường những cô gái muốn sống như thế sao, cảm thấy những cô gái phải biết coi trọng sự nghiệp, chứ không phải mọi người vo gạo nấu cơm phục vụ chồng con.
Thở dài, nhịn đau đớn đang đến, đứng dậy, sau khi dọn dẹp xong, ôm bụng trở lại phòng ngủ, đau bụng rất khó chịu, co rúc ở giường, giờ phút này thật hy vọng Cố Diệc Thần ở bên cạnh, chăm sóc cô giống như trước kia...
Nhưng anh vẫn còn ở bộ đội, không thể nào trở về
Ôm điện thoại di động, lòng chua xót gọi số của anh, vẫn không có người nghe máy như cũ.
"Cố Diệc Thần, bụng của tôi rất đau" cô nói với ống nghe điện thoại, mặc dù điện thoại vẫn không thông, thế nhưng cô vẫn muốn làm nũng như trước kia.
"Hai tháng đã qua diễn tập còn chưa có kết thúc sao? Khốn kiếp.... Anh chính là không muốn trở về gặp tôi có phải không.... Anh chính là muốn đi biền biệt, chán ghét tôi rồi chứ gì." Lăng Bắc Sam tức giận lại nói, giọng nói bá đạo mà dã man.
"Cố Diệc Thần! Anh tạo phản, bây giờ anh tạo phản thật rồi"
"Người nào tạo phản?"
"À?"
Cô nghe lầm sao? Sao lại nghe được giọng nói của anh trong đây vậy? Lăng Bắc Sam kinh ngạc hô.
"Trễ như thế rồi mà không ngủ còn làm gì nữa?" Cố Diệc Thần dạy dỗ, mới vừa lái xe qua Lễ Chúc Mừng, cùng với Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Triệt uống rượu rồi về ký túc xá, đang cầm điện thoại di động lên suy nghĩ, anh bắt máy, đã nghe cô liên tục mắng chửi mình.
"Thật sự là anh?" Lăng Bắc Sam kinh ngạc hỏi, cau mày, cõi lòng dâng lên một trận chua xót.
"Vậy cô nói xem là ai?" anh cong môi, hỏi ngược lại.
"Anh... anh" không sai, thật sự là anh đang nghe điện thoại, nghe giọng nói của anh, Lăng Bắc Sam có chút kích động, buồn cười, bụng một hồi đau đớn, cô cũng hít hà một hơi. Cố Diệc Thần nghe được âm thanh của cô, trong lòng lo lắng, "Cô làm sao vậy?" anh quan tâm hỏi.
"Tôi không sao, diễn tập kết thúc rồi chứ?" thiếu chút nữa Lăng Bắc Sam đã lộ vẻ làm nũng rồi, nhưng may mắn cô ngừng lại kịp, quan hệ của hai người vẫn chưa tốt đến độ cô phải làm nũng trước mặt anh. Lăng Bắc Sam vội vàng đổi lời nói, nhịn đau, hỏi.
"Kết thúc, có phải cô đau bụng kinh nguyệt hay không?" Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, ở bên cạnh cô lâu như thế rồi làm sao lại không biết cơ chứ? Trực tiếp hỏi.
Lăng Bắc Sam sửng sốt một chút, chóp mũi bỗng chốc chua chua, một cỗ cảm động như dòng nước ấm xông lên, người đàn ông kia còn hiểu cô hơn cả chính bản thân cô.
"Đúng vậy, tôi mới tới...." lạnh nhạt nói, cổ họng nghẹn ngào.
"Mở gương nhỏ nằm ở ngăn tủ phía tây trong phòng ngủ, nơi đó có túi chườm nóng, bỏ nước nóng vào, trùm lên khăn lông đặt lên bụng." anh bình tĩnh nói, cô gái này sống lâu như thế cũng không biết tự chăm sóc mình. Vẫn còn nhớ lúc cô đi du học, mỗi lần đau bụng kinh nguyệt vẫn gọi điện về kể lể với anh....
"Không muốn động, tôi đã uống thuốc giảm đau." Lăng Bắc Sam chịu đựng đau đớn trong lòng, nghẹn ngào nói.
"Không được! Đừng uống thuốc giảm đau tổn hại cơ thể!" Cố Diệc Thần vội vàng dạy dỗ, giọng nói rất lớn, giống như là dạy dỗ đứa bé.
"Cố Diệc Thần! Anh có thể đừng lớn tiếng như thế hay không! Coi như chán ghét tôi thì cũng đừng nên hô to gọi nhỏ trách cứ tôi như thế chứ!" không nghe thấy lời nói dịu dàng của anh, ngược lại còn là lời tức giận lớn tiếng mắng cô, Lăng Bắc Sam tức giận phản bác, càng quát, bụng càng đau, vô cùng khó chịu.
Bị cô mắng, anh cười chua xót, chẳng lẽ cô nghe không ra trong giọng nói của anh vẫn có sự quan tâm hay sao?
Không phải lời ngon tiếng ngọt là biểu hiện của tình yêu, bây giờ anh không còn cái kiểu bảo ban dịu dàng của trước kia, nhưng hô to gọi nhỏ không có nghĩa là anh không quan tâm cô.
"Tùy cô vậy, thân thể là cô, chết rồi đừng oán tôi!" Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói.
"Tôi có chết rồi cũng không cần anh trông nom!" Lương Bắc Sam quật cường quát, gào xong, dùng sức cúp điện thoại. Lòng ê ẩm không dứt, đau bụng kinh làm cho cô càng khổ sở hơn, thân thể không ngừng co rút, đắp chăn kín người khóc nứt nở....
Dù khóc cũng không mất bản tính, càng không ngừng mắng Cố Diệc Thần, quở trách anh vô tình.
"Tại sao không cho tôi cơ hội?"
"Tôi cũng là vợ của anh rồi, làm sao lại chẳng thèm quan tâm hay đối xử với tôi như trước kia!"
"Nói trắng ra là hiện tại anh đã không còn yêu thương tôi nữa rồi."
Càng mắng lòng càng đau, càng đau lòng thì nước mắt càng ra nhiều, không uống thuốc, không cần túi chườm nóng, cô sẽ để đau đớn hành hạ mình....
Nhớ đến quá khứ anh đối xử cô ra sau, hiện tại lạnh nhạt với cô như thế này, cô càng khó chịu hơn, nếu như hiện tại anh ở trước mặt cô, nhất định cô sẽ quất anh chết! Nhưng anh lại không có ở đây!
Không biết cô đã ngủ như thế nào, tỉnh lại lần nữa, đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.
"Đáng chết!" lượng máu chảy ra khá nhiều, ga giường cũng bị cô làm dơ, Lăng Bắc Sam tức giận khẽ nguyền rủa một tiếng, chán ghét đi xuống giường, vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ, tâm tình càng thêm phiền não. Tự mình dọn dẹp mọi thứ xong, đem ga giường ném vào sọt quần áo bẩn, chốc lát nữa sẽ có người tới quét dọn.
Nhìn lịch ngày, ngày mai là sinh nhật Cố Diệc Thần.
Cô cong môi, cười cười. So ra anh vẫn nhỏ hơn cô hai tháng tuổi....
Đây có lẽ lý do vì sao bắt đầu mới, cứ đem nguyên nhân này trực tiếp loại Cố Diệc Thần ra ngoài. Cô cố thuyết phục mình, anh chỉ thích hợp làm em trai của cô mà thôi, cũng không suy tính việc anh có nên làm ứng cử viên cho chức bạn trai hay không. Cũng hùng hổ khi đối mặt với Cố Diệc Thần, dẫu biết rất rõ anh thích cô.
← Ch. 393 | Ch. 395 → |