Ngoại truyện phần 2: Giả say
← Ch.368 | Ch.370 → |
Nhiệt độ trong phòng ngủ từ từ lên cao, mập mờ ngả lên giường lớn, cả người đàn ông trần trụi khỏe mạnh đè ép người phụ nữ nhỏ nhắn dưới thân. Bàn tay tà tứ đã dò vào trong vạt áo, phủ lên hai luồng mềm mại làm người ta yêu thích không muốn buông tay....
Lục Khải Lâm mê man nhìn anh, tim đập rộn ràng, cảm nhận 'yêu thương ` của anh. Lăng Bắc Diệp cũng đè nén không được nữa, đưa tay kéo quần của cô xuống, mảnh vải mỏng manh trong nháy mắt bị xé nát....
"Anh A Diệp...." Cô thở hổn hển, trong lòng thấy hơi sợ, nghiêm túc nhìn mặt anh, lúc này sợ hãi lập tức biến mất chỉ muốn giao thân thể của mình cho anh mà thôi. Đây cũng là lần đầu tiên Lục Khải Lâm cảm nhận được chân thực nhất, thì ra là một người phụ nữ cũng có thể nảy sinh ham muốn đối với người đàn ông, mà không chỉ dừng lại ở mức độ nghênh hợp.
Không phải là người này đòi hỏi còn người kia cho mà là cùng nhau đòi hỏi cùng nhau dâng hiến.
Cô thì thầm gọi tên anh làm cho lòng của anh thấy mềm xuống, nhìn người con gái dưới thân mặt đầy mơ hồ, hai gò má hồng rực lên, bộ ngực phập phồng lên xuống không nhịn được muốn hung hăng đoạt lấy! Nghĩ xong liền lập tức hành động, tay nắm chặt mắt cá chân của cô, động thân một cái muốn cho mình đến gần cô thêm chút nữa.
"Ah...." Anh khẽ rên lên, đang muốn động thân, ai ngờ đúng lúc này chuông điện thoại di động lại vang lên, ở trên tủ đầu giường không ngừng rung rung phát ra nhạc chuông thánh thót. Anh ảo não dừng động tác lại, tiếng chuông này cũng làm cho anh trở về với hiện thực.
Cảm giác được anh rời đi, cô liền mở mắt ra, thấy anh đi tới bên tủ đầu giường cầm điện thoại di động lên ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt rất nghiêm túc làm cho cô phải cau mày lại.
Ngồi dậy nhìn dấu vết đỏ thẫm in hằn trên ngực, mặt liền hồng rực lên. Mới vừa rồi thiếu chút nữa đã cùng với anh.... . Nghĩ như vậy trái tim hung hăng nhảy lên kịch liệt. Lặng lẽ xuống giường, đi dép vào ra khỏi phòng ngủ.
"Hiểu rồi." Chỉ nghe Lăng Bắc Diệp lạnh nhạt nói vậy sau đó liền cúp điện thoại. Cô nhanh chóng tiến lên, từ phía sau ôm lấy anh. Bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng mỏng manh, bởi vì cô chạm vào, ** vừa mới cố gắng dập tắt hình như lại vọt lên lần nữa.
Nhưng mà cuộc điện thoại với phía cảnh sát vừa rồi đã khiến anh trở nên tỉnh táo hơn.
"Anh A Diệp...." Ôm lấy lưng của anh, mặt cũng áp vào lưng anh làm nũng, bắp thịt rắn chắc này làm cho cô say mê, cánh tay nhỏ bé càng thêm lớn mật sờ sờ lên trên ngực của anh, mân mê hai hạt đậu tí hon khiến chúng trở nên cứng rắn.
Người phụ nữ nhỏ bé này! Lại dám lớn mật như thế! Lăng Bắc Diệp nhẫn nại cố gắng dập tắt ham muốn trong người, ảo não nghĩ, cầm lấy cổ tay trắng mịn mảnh khảnh của cô nhỏ giọng ra lệnh: "Tránh ra!" Rồi thả tay của cô ra.
Thái độ lạnh nhạt này khiến cho cô cảm thấy tổn thương, cau mày lại, uất ức nói: "Anh rõ ràng rất muốn...." Lăng Bắc Diệp lúc này đã đứng cách xa cô hai bước, nhìn cô nhón chân lên đứng ở đó, mặt đầy ủy khuất cũng đau lòng không thôi.
"Chúng ta đã ly hôn! Em phải biết tự trọng chứ!" Nắm thật chặt điện thoại trong tay, nhìn thẳng vào cô cứng rắn nói. Mới vừa rồi cảnh sát gọi điện thoại tới đây muốn xác minh xem anh có định trốn chạy hay không, một khắc kia anh cũng từ trầm luân tỉnh táo lại, cũng biết mình là một người nghi can phạm tội, quan toà ngày nào còn chưa phán quyết tội danh thì anh vẫn có nguy cơ phải ngồi tù.
Mặc dù Lục Khải Chính vẫn đang cố gắng hết sức giúp anh.
Hai chữ "ly hôn" kia làm lòng cô đau nhói "Tại sao lại cự tuyệt em?! Không phải đã đồng ý cùng nhau đối mặt rồi sao? Lăng Bắc Diệp! Anh có xem em là người mình yêu hay không?! Mặc kệ là anh có ngồi tù hay không, mặc kệ anh như thế nào thì anh vẫn là người đàn ông của em! Anh cũng vẫn là cha của Thiên Thiên và Đóa Đóa! Làm sao anh lại không hiểu lòng của em như vậy chứ?!" Nhìn theo bóng lưng của ạnh, cô quát lên, muốn xông lên phía trước, nhưng anh đã đi trước cô một bước nhanh chân đi vào phòng ngủ, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Lúc cô lao tới thì cửa phòng đã bị anh khóa trái!
"Lăng Bắc diệp! Cái con rùa đen rúc đầu này! Anh mau ra ngoài! Mở cửa! Ra ngoài! Khốn kiếp!" Đập cửa la hét, trong lòng lại chua xót không thôi, lại cộng thêm cả tức giận nữa. Cô biết, bây giờ anh cảm thấy rất tự ti sa ngã, nên không muốn liên lụy đến cô.
Cô tức giận vì anh cứ cứng đầu như vậy, chẳng lẽ trong lòng anh những thứ này so với tình yêu của bọn họ còn quan trọng hơn?!
"Đừng tưởng rằng làm như vậy là không liên lụy đến em! Lăng Bắc Diệp! Đối với em mà nói chỉ cần anh yêu em, đã là tốt nhất cho em rồi!" Cô lại đập cửa hét lớn, hi vọng anh có thể hiểu được. Gào thét mệt mỏi mới chịu rời đi, cố gắng chịu đựng đau đớn dưới lòng bàn chân, đi xuống dưới lầu nấu cơm.
Anh cũng không thể nào luôn trốn ở bên trong được, nhất định sẽ phải ra ngoài. Cô tỉnh táo suy nghĩ, hít hít mũi nặng nề thở dài, thu lại đau đớn xuống đáy lòng.
Lời của cô anh hoàn toàn nghe thấy được, nằm im ở trên giường không nhúc nhích cho đến lúc mệt mỏi liền ngủ mất. Ngủ một giấc mà kéo dài cả một ngày, sau khi tỉnh lại, cả phòng đã trở nên tối đen. Lắc đầu nhớ tới Lục Khải Lâm, trong lòng luống cuống sợ hãi, không biết cô ra sao rồi.
Mặc quần áo tử tế vào đi ra khỏi phòng ngủ, ở phòng khách lầu hai không phát hiện thấy bóng dáng của cô, tìm cả phòng khách cũng không có, lầu hai căn bản không có tăm hơi cô đâu cả. Trong lòng của Lăng Bắc Diệp càng luống cuống hơn, chẳng lẽ cô đã bỏ đi?
Đi xuống lầu nhìn căn phòng chìm trong u ám, nội tâm cũng hoàn toàn mất mát, cô đã đi thật rồi....
Lăng Bắc Diệp, chẳng lẽ mày lại muốn cô ấy ở lại?!
Mất hồn đi tới bên tường bật đèn lên, thấy ai kia đang ngồi trên sofa liền kinh ngạc không thôi. Cô, cô thật sự không bỏ đi?
Lục Khải Lâm quay đầu lại, thấy anh mặc áo phông bó sát người, bên dưới là quần thể thao đứng ở đó, không khỏi cười rộ lên: "Rốt cuộc anh cũng xuống, em đi hâm cơm lại cho anh!" Vừa đặt chân xuống đất, lòng bàn chân lại đau nhói, cả người liền chao đảo nhưng rất may được anh vững vàng giữ lại.
Cô nhân tiện ôm chặt lấy anh: "Anh bế em đến phòng ăn đi, chân em không thể chạm đất được!" Nhìn gương mặt không có biểu tình gì của anh cô liền cười nói.
"Rốt cuộc như thế nào em mới bằng lòng rời khỏi đây?" Anh nhìn cô hỏi.
"Như thế nào cũng đều không rời đi, trừ phi anh cũng cùng đi với em!" Cô nhìn anh kiên định trả lời, hai chân liền vòng lên ngang hông anh, chặt chẽ quấn lấy. Hành động như vậy thật ra với người thoạt nhìn rất lạnh nhạt như Lục Khải Lâm căn bản sẽ không làm, nhưng bây giờ cô giống như là cô gái nhỏ hết sức nghịch ngợm vậy.
Thấy cô cố chấp như vậy, Lăng Bắc Diệp đành phải bế cô đi đến phòng ăn, đặt cô xuống ghế."Trong bếp đã có sẵn thức ăn, anh chỉ cần đun nóng lại là được!" Cô cũng thấy rất đói bụng, cả một ngày không ăn gì chờ anh xuống lầu để cùng nhau ăn cơm.
Lăng Bắc Diệp nhìn những món ăn thơm nức mũi của cô nhếch miệng lên, sau khi đun nóng liền bưng ra để lên bàn.
"Những nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ở đâu ra vậy?" Nơi này cách đường chính rất xa, cô tò mò hỏi anh nhưng Lăng Bắc Diệp vẫn lạnh lùng không nói cho cô biết, tiếp tục mang thức ăn ra.
Chỉ chốc lát sau thức ăn, canh, toàn bộ đều đầy đủ, hai người ngồi đối diện với nhau, cũng đã cực kỳ lâu không ngồi chung một chỗ ăn cơm rồi, nhìn anh ăn như hổ đói, cũng học theo lẳng lặng ăn cơm, nhưng vẫn không quên gắp rau cải mà anh không thích ăn nhất.
"Rau này là em hái được ở bên ngoài, không muốn ăn cũng phải ăn!" Trong tủ một cọng rau xanh cũng không có, cô nhìn anh bá đạo ra lệnh.
← Ch. 368 | Ch. 370 → |