Ngoại truyện phần 2: Uống thuốc ngủ
← Ch.318 | Ch.320 → |
Nghe Lăng Bắc Diệp nói, trong lòng Lục Khải Lâm đau nhức khó nhịn, đúng vậy a, bọn họ làm sao lại biến thành như vậy? Anh là anh A Diệp cô thích từ nhỏ đến lớn, hiện tại, cô đã được thỏa mãn ước nguyện gả cho anh, vậy mà, phương thức chung sống với anh lại giống như là người xa lạ.
Đối mặt với anh, cô vẫn phải đè nén tình cảm của mình, không để cho anh phát hiện nỗi khổ tâm của cô. Cô cũng cảm thấy mình rất ích kỷ, biết mình có bệnh còn không nói cho anh biết, còn để cho anh cưới cô, để cho người chồng là anh phải trải qua cuộc sống hôn nhân không có tình dục.
Nhưng, cảnh ngộ như vậy đối với cô mà nói, chính là một vết nhơ lớn nhất trong sinh mệnh của cô, cô làm sao nói ra khỏi miệng được! Có lúc, cô thậm chí lừa mình dối người cho rằng chuyện kia chưa từng xảy ra.
Ánh mắt rừng rực của Lăng Bắc Diệp khóa chặt cô, chẳng lẽ, mối tình đầu của cô thật sự có sức ảnh hưởng với cô lớn như vậy? Lớn đến nỗi có thể xem anh là kẻ thù?
"Lâm Lâm" Anh không nhịn được đưa tay muốn cầm tay của cô, Lục Khải Lâm phản ứng nhanh chóng né tránh, động tác nho nhỏ này lần nữa thương tổn tới tự tôn đàn ông của anh, "Anh A Diệp, em đã không còn là Lục Khải Lâm trước kia rồi, nhiều năm như vậy, có rất nhiều thứ cũng đã thay đổi...." Cô nhìn anh, lạnh nhạt nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười thản nhiên.
Gương mặt trắng nõn thuần khiết, dưới sự chiếu rọi của ánh nến, nụ cười lạnh nhạt xa cách đó, là dành cho anh một người xa lạ.
Đúng, đã nhiều năm trôi qua, bọn họ xa nhau lâu như vậy, cô từng có bạn trai cũ, nếu như không phải người nhà phản đối, khẳng định đã kết hôn với người đàn ông kia. Còn anh? Chỉ là một người anh trai tri âm tri kỷ trong thời thiếu nữ của cô......
"Nhưng bây giờ em là vợ của anh!" Lăng Bắc Diệp vẫn không nhịn được gầm nhẹ ra tiếng, trừng mắt nhìn cô, giọng nói mang theo lên án, hô hấp của anh rất nặng, thổi tắt cây nến trên bánh ga-tô. Lời của anh, cũng làm trong lòng Lục Khải Lâm cả kinh, khổ sở nhìn anh.
Lăng Bắc Diệp vừa nói ra khỏi miệng, trong lòng liền hối hận, cảm giác mình thật sự là không có tự trọng, mới có thể hỏi cô vấn đề này, mới có thể rống với cô như vậy. Cô vốn không muốn gả cho anh, không phải sao?
"Coi như anh chưa hỏi, ăn cơm!" Đang lúc Lục Khải Lâm muốn mở miệng, Lăng Bắc Diệp lại gầm nhẹ nói. Cô cũng không nói thêm gì nữa, khôi phục lại trạng thái cực kỳ tỉnh táo, mặt không chút thay đổi. Bữa tối này, Lăng Bắc Diệp ăn mà trong lòng vô cùng buồn bực, nhìn người đối diện nhai kỹ nuốt chậm, đắm chìm trong thế giới của mình, cô hoàn toàn không đếm xỉa đến anh, anh lại cảm thấy mình thật sự không phải là một người đàn ông!
Những năm này, cô cũng sớm có thói quen thái độ cư xử như thế, có lúc có thể xem nhẹ tất cả xung quanh, gặp biến không sợ hãi.
Ăn xong bữa tối, cô đi rửa chén, Lăng Bắc Diệp ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, trong bản tin thời sự đang đưa tin hành động càn quét ma túy và tẩy trừ văn hóa phẩm đồi trụy gần đây, gần đây, mấy ngày liên tiếp anh làm thêm giờ, đuổi theo vụ án này, cũng may tối nay không có hành động gì, có thể ở nhà nghỉ ngơi một đêm.
Sau khi Lục Khải Lâm thu dọn phòng bếp xong, Lăng Bắc Diệp cũng vừa vặn tắt TV, "Đi chuẩn bị nước nước tắm giúp anh, tối nay anh muốn tắm!" Anh trầm giọng, cơ hồ là ra lệnh, ngay sau đó đi tới phòng ngủ. Anh cố ý ra lệnh với cô như vậy, muốn để cho cô nhìn giống như một người vợ quan tâm chồng, vì chồng làm việc.
Cô lại rất ghét anh ra lệnh như vậy, nhưng vì nhân nhượng cho khỏi phiền, vẫn đi đổ nước, thật ra thì anh không hầm hừ bảo cô đi làm chuyện như vậy, cô cũng sẽ chủ động đi làm.
Lăng Bắc Diệp đứng ở cửa phòng tắm, an tĩnh nhìn cô đang đứng ở bên bồn tắm thử nước ấm, cô mặc một bộ quần áo ở nhà hưu nhàn, áo dệt kim màu trắng, quần bằng bông màu trắng, mái tóc quăn mềm mại buộc lỏng ở sau ót......
Cô bây giờ đã sớm không phải là cô gái nhỏ hoạt bát đáng yêu, mà đã lột xác thành một người phụ nữ thành thục. Cô nhã nhặn lịch sự, không ham danh lợi, phong cách ưu nhã, giống như một bông sen trắng. Cho dù cô có thái độ lạnh nhạt xa cách với anh, nhưng ở trong mắt của anh, cô vẫn tốt đẹp, làm anh cũng chỉ dám lẳng lặng nhìn cô từ xa.
Lục Khải Lâm đứng dậy, quay đầu thì vừa hay nhìn thấy anh, anh để trần nửa người trên, lộ ra cơ ngực to lớn màu lúa mạch, hạ thân chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng. Vóc người của anh cao lớn, rắn rỏi. Mặt mũi thon gầy, đường nét rõ ràng, sống mũi cao thẳng, con ngươi sâu thẳm, mái tóc ngắn lộn xộn càng làm anh trông gợi cảm mê người.
Cảm giác tim đập thình thịch, làm trái tim cô ấm áp.
Đối lập với tầm mắt của cô, Lăng Bắc Diệp di chuyển bước chân, đi tới phía cô, cô vội hồi hồn, xoay tầm mắt, "Nước đổ xong ròi, không nóng không lạnh" Cô lạnh nhạt nói, di chuyển bước chân.
"Giúp anh chà lưng!" Lúc cô đi qua bên người anh thì Lăng Bắc Diệp đưa tay bắt được cổ tay trắng nõn của cô, nhỏ giọng nói, trong âm thanh mang theo bá đạo cùng cường thế, cũng giống như là ra lệnh. Bởi vì anh đụng vào, cơ thể cô âm thầm ngẩn ra, muốn tránh thoát khỏi anh, lại không đành lòng.
Hết sức ẩn nhẫn cảm giác chán ghét trong lòng, "Em còn có chuyện phải làm" Lạnh nhạt nói, uyển chuyển cự tuyệt. Lăng Bắc Diệp nhắm mắt, ngấm ngầm chịu đựng phẫn nộ trong lòng, buông tay cô ra, cô vội vã bước nhanh ra ngoài.
Ra khỏi phòng tắm, cô nặng nề thở dốc, quay đầu, buồn bã liếc nhìn: anh A Diệp, thật xin lỗi......
Khi Lăng Bắc Diệp trở lại phòng ngủ thì cô vẫn còn đang bận rộn ở thư phòng, anh trở lại phòng ngủ, phát hiện trên tủ đầu giường có một ly sữa ấm, trong lòng ấm áp, bưng lên, có thể là cô chuẩn bị cho anh. Anh cảm động uống xong, nằm lên giường, chờ cô.
Qua một lúc lâu, Lục Khải Lâm mới dám trở về phòng ngủ, đầu tiên là liếc nhìn tủ đầu giường, khi thấy cái ly trên tủ đầu giường trống không thì cô mới an tâm, nhưng cũng áy náy. Vì tránh né đòi hỏi của anh, cô đã cho anh uống thuốc ngủ....
Nhìn Lăng Bắc Diệp ngủ thật say trên giường, cô áy náy, đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của anh, "Thật xin lỗi", thì thào nói xong, nhanh chóng chạy đi, đi tắm, lúc trở lại phòng ngủ thì anh vẫn ngủ như chết, cô lên giường, an tâm gối vào trong khuỷu tay của anh, cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy hông anh....
Một đêm này, nằm trong ngực anh, cô ngủ rất an ổn, vừa ngủ đã đến sáng.
Lăng Bắc Diệp mơ màng tỉnh lại, nhìn cô nằm trong khuỷu tay, giống như là nằm mơ, nhìn cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, còn lười biếng ngáp một cái, bộ dáng kia xem ra rất đáng yêu, vậy mà, đợi khi cô hoàn toàn tỉnh táo nhìn thấy anh thì cô vội vã khôi phục lạnh nhạt, ý đồ tránh thoát khỏi ngực anh, cánh tay dài của anh xiết chặt, lại đem cô kéo vào trong ngực, quay đầu, ngăn chặn môi của cô.
Toàn thân Lục Khải Lâm bỗng chốc căng thẳng, thừa nhận nụ hôn của anh, tim đập lợi hại.
Đang lúc cô muốn giãy giụa thì điện thoại di động để ở trên bàn của anh vang lên, anh vội vã buông lỏng cô ra, khi Lăng Bắc Diệp nghe điện thoại, mới phát hiện mình thậm chí có rất nhiều cuộc gọi nhỡ!
Tối hôm qua sao anh có thể ngủ như chết vậy chứ?
Anh thầm nghĩ, vừa nhận điện thoại của đồng nghiệp, vừa xuống giường, đi tới bên tủ treo quần áo, nhanh chóng mặc quần áo.
Lăng Bắc Diệp vội vã mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong, "Anh có hành động!", thấy Lục Khải Lâm, anh nhanh chóng nói.
"Anh chú ý an toàn!", Lục Khải Lâm hướng về phía anh lớn tiếng kêu một câu, lời quan tâm này Lăng Bắc Diệp nghe thấy, hết sức hưởng thụ. Khóe miệng mang theo nụ cười, quay đầu, "Không có việc gì!", anh cười nói với cô.
Cái anh muốn không nhiều lắm, chỉ một câu quan tâm của cô như vậy, cũng đủ để làm anh mở cờ trong bụng rồi.
Nụ cười của anh cũng làm cô ấm áp, nhớ tới tối hôm qua cùng giường chung gối với anh cả đêm, trong lòng không khỏi dâng lên hạnh phúc....
***
"Học trưởng, cám ơn đề nghị của anh, em trở về sửa đổi tiếp!", trong quán cà phê hoàn cảnh u nhã, Lục Khải Lâm thu hồi kẹp tài liệu, hướng về phía người đàn ông lịch sự nho nhã ở đối diện cười nói. Người đàn ông này chính là "mối tình đầu" của cô, Hách Đồng.
Hai người thật ra thì chưa từng chân chính yêu nhau, chỉ là bạn bè hợp tác rất tốt.
Hách Đồng uống một ngụm cà phê, cười nho nhã, "Khách sáo với anh cái gì, có vấn đề cứ hỏi anh!".
Cô thật lòng cảm kích mà cười, "Nhất định nhất định, hoan nghênh đến văn phòng kinh doanh của chúng em tham quan!", văn phòng kinh doanh của cô mới thành lập, còn có rất nhiều vấn đề cấp bách chờ giải quyết, có lúc Lục Khải Lâm thật sự muốn kéo Hách Đồng vào trong văn phòng kinh doanh, nhưng cô cũng biết, với quan hệ của cô và anh trước đây, nếu như cha mẹ biết, nhất định sẽ mất hứng.
Lăng Bắc Diệp ngồi trong xe cảnh sát, nhìn một nam một nữ đi ra từ quán cà phê, bóng dáng của người phụ nữ làm con ngươi anh tĩnh mịch, "Lão Đại, đó không phải là chị dâu sao?", đồng nghiệp bên cạnh chỉ vào nói với Lăng Bắc Diệp mặt lạnh quay đầu, trợn mắt nhìn cấp dưới một cái, "Tiểu Thiệu, đèn xanh rồi!". Lăng Bác Diệp lại quát lên với tài xế, tài xế phản ứng kịp, vội vàng xuất phát, "Còn tưởng rằng ngài muốn xuống xe" tài xế sâu kín mở miệng
"Xuống xe làm gì? không cần làm việc nữa? Bà xã của tôi đang cùng khách hàng nói chuyện!" Lăng Bác Diệp dạy dỗ, trái tim lại rất chua xót! Lời này quả thật chính là lừa mình dối người, người đàn ông kia, sao anh có thể không biết, chính là mối tình đầu của cô, Hách Đồng!
Làm sao cũng không ngờ được, bọn họ bây giờ vẫn còn liên lạc! Lăng Bác Diệp đặt tay trên đầu gối. dùng sức nắm chặt...
Buổi tối, anh vẫn chịu đựng ghen tuông trong lòng trở về nhà, cô cũng có chút nhiệt tình khác thường, chủ động lấy nước tắm cho anh, điều này làm anh có chút thụ sủng nhược kinh. Bởi vì buổi sáng anh cười với cô như vậy, làm cô vui vẻ cả ngày, cũng mong đợi cùng giường chung gối với anh lần nữa.
cô thích cái loại cảm giác thân mật ôm anh cùng anh ngủ đó, biết anh uống thuốc, ngủ rất an ổn, cho nên cô có thể hoàn toàn an tâm ôm anh ngủ chung...
Len lén từ trong ngăn tủ lấy ra viên thuốc màu trắng, tay có chút run rẩy đem viên thuốc bỏ vào trong sữa, "Em ở đây làm gì?!" âm thanh trầm thấp từ phía sau lưng vang lên."Đoàng", ly thủy tinh trong tay cô rơi xuống, sữa màu trắng bắn tung tóe đầy đất, còn chưa hòa tan viên thuốc ngâm trong sữa.
Lăng Bác Diệp bước nhanh đến phái trước, nhìn viên thuốc trên mặt đất, nhớ tới tối hôm qua mình ngủ một đêm rất say, lại không nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, anh chợt như đã hiểu ra điều gì!
Lục Khải Lâm ngơ ngác ngẩng đầu lên, mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng trong lòng run rẩy, suy cho cùng vẫn có chút sợ.
"cô bỏ thuốc ngủ cho tôi?!" Lăng Bác Diệp trừng mắt nhìn cô tức giận quát, trái tim bị xé nát thành từng mảnh! Chóp mũi Lục Khải Lâm chua xót, ức chế tâm tình của mình, mặt không thay đổi nhìn anh, sau đó, thản nhiên gật đầu.
Cái bộ dạng này của cô, làm Lăng Bác Diệp tức giận vung tay lên, muốn tát lên trên mặt của cô, nhưng, vẫn nhịn được!
"Tại sao?!" Anh rống to, gân xanh trên trán nổi lên, vẻ mặt bi thương.
cô kinh ngạc nhìn anh, chậm rãi mở miệng, "Em không muốn xảy ra quan hệ với anh", lạnh nhạt nói, lòng tràn đầy áy náy.
"Ha ha..." lời của cô, làm anh giống như là nghe được cái gì đó cực kỳ buồn cười, chuyện cười vô cùng châm chọc, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, anh muốn rời đi, nhưng lại không cam lòng, trong lòng hạ quyết tâm, dùng sức kéo, đem cô ném lên giường.
"A", cô kêu lên, thân thể nảy lên, anh lập tức đè lên cô!
"không muốn xảy ra quan hệ với tôi, tôi con mẹ nó càng muốn! Lục Khải Lâm! cô là vợ của tôi! cô có nghĩa vụ thỏa mãn nhu cầu của chồng!" Lăng Bác Diệp rống to, bàn tay càn rỡ chà xát đường cong trên người cô, anh rất dùng sức, làm cho trên da thịt trắng nọn hiện ra từng cái ấn ký màu hồng nhạt.
Lục Khải Lâm toàn thân căng thẳng, không có giãy giạu, cũng không phản kháng, chẳng qua là cố gắng để cho mình đắm chìm vào trong thế giới bảo vệ bản thân, cô như người đầu gỗ, dùng lạnh nhạt đáp lại anh.
Anh hôn cô, từ dưới cổ của cô dời xuống, lướt qua xương qua xanh, ngực, cô vẫn không nhúc nhích, giống như một xác chết. Mới đầu anh không có để ý những thứ này, bá đạo hôn cô, bàn tay không buông tha từng tấc da thịt của cô, cho đến khi tiến vào trong cô...
Khô khốc không chút ẩm ướt, Lăng Bác Diệp ngẩng đầu lên, nhìn cô dưới thân hai mắt khép chặt, chân mày nhíu chặt, môi mỏng như mím chặt, toàn thân căng thẳng."A", anh thất bại gào thét, nhiệt tình nhiều hơn nữa cũng bị lạnh nhạt của cô đánh tan, anh lật người, xuống giường!
"Chúng ta ly hôn đi", Lục Khải Lâm khôi phục thần trí, ngồi dậy, nắm chăn bao lấy thân thể, nhìn anh đang nhanh chóng mặc quần áo, thì thào nói.
Động tác mặ quần áo của Lăng Bác Diệp dừng lại một chút, xoay người, lạnh lùng nhìn cô, "Muốn ly hôn? Ở chung một chỗ với cái tên Hách Đồng kia?" anh lạnh giọng giễu cợt.
Hách Đồng?
Lục Khải Lâm đau khổ trong lòng, rất luốn trả lời anh, cô và Hách Đồng căn bản chưa từng nói chuyện yêu đương!
"không có cửa đâu! Lục Khải Lâm! Tôi nói cho cô biết! không có cửa đâu! Ly hôn với cô, trừ phi tôi chết!", anh hướng về phía cô, quát to, giờ phút này, hận cô, hận thấu xương! Gào thét xong, anh xông ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Sau khi anh rời đi, cô ôm thân thể của mình, đau xót rơi lệ."thật xin lỗi...", chỉ có thể áy náy nói ra ba chữ này, mặc dù biết anh có thể không thích cô như vậy, nhưng anh là chồng của cô, giống như anh nói, cô có nghĩa vụ cùng anh...
Nhưng cô không làm được a! cô có bệnh! cô từng bị người làm bẩn! cô rất dơ, ghét đàn ông đụng vào!
← Ch. 318 | Ch. 320 → |