Cậu yêu anh ta rồi sao
← Ch.086 | Ch.088 → |
Bệnh suyễn của Hạ Tĩnh Sơ là bẩm sinh, điều này trước đây anh đã biết. Khi thấy Hạ Tĩnh Sơ được đưa vào phòng cấp cứu rồi anh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay lại mới phát hiện hai bàn tay đã sớm ướt đẫm.
Mạng người quan trọng, căng thẳng là chuyện bình thường, trong lòng anh thầm nghĩ vậy.
Trở lại thì vừa hay thấy Úc Tử Duyệt đang đi về phía này, bóng dáng nhỏ xinh kia đang chậm rãi bước tới, bởi vì ngược chiều ánh sáng anh thấy không rõ mặt cô.
Nhớ lại bản thân vừa rồi lo lắng Hạ Tĩnh Sơ mà hung dữ với cô, Lăng Bắc Hàn lúc này mới nhận ra có phải hành động ban nãy của mình đã quá mức không bình thường hay không, có phải đã không bận tâm đến cảm giác của cô không?
"Duyệt Duyệt."
"Chị Hạ sao rồi? Chị ấy có sao không?" Úc Tử Duyệt ra vẻ rất hào phóng, đi tới vội vàng hỏi thăm Lăng Bắc Hàn, nhưng trong lòng vẫn còn đang âm ỉ trong sự hờn ghen mới vừa rồi.
Cô cảm thấy lúc này đây mà biểu hiện thực để ý và tức giận, Lăng Bắc Hàn nhất định sẽ xem thường mình.
Không phát hiện ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút sự ghen tỵ nào, trong lòng Lăng Bắc Hàn cảm thấy thất vọng không rõ nguyên do! Cô vốn không hề quan tâm tới thái độ của anh đối với Hạ Tĩnh Sơ!
Cũng đúng, chẳng phải ngày hôm qua còn muốn đẩy mình cho Hạ Tĩnh Sơ sao?
Ngay lúc này anh thật sự rất giận sự hào phóng đó của cô, không thèm quan tâm cô, thậm chí tầm mắt cũng chuyển sang hướng khác.
Thái độ đó của anh đã làm tổn thương cô, đầu Úc Tử Duyệt ong ong, mặt bị chiếc chìa khóa đập vào hiện vẫn còn đau rát như bị lửa đốt, càng đau hơn chính trái tim của cô.
Tối hôm qua, cô còn muốn tác hợp cho Hạ Tĩnh Sơ và Lăng Bắc Hàn, bây giờ tận mắt thấy anh căng thẳng lo lắng cho Hạ Tĩnh Sơ như vậy, trong lòng không thể nào chịu nổi!
Úc Tử Duyệt! Rốt cuộc mày muốn thế nào?
Thất thần một lúc, thì thấy Hạ Tĩnh Sơ nằm trên giường bệnh, đã cấp cứu xong được đẩy ra, trên mũi còn đặt bình dưỡng khí, bình dưỡng khí được y tá cầm trên tay, Hạ Tĩnh Sơ mở to mắt, sắc mặt trắng bệch, như trông rất yếu ớt.
"Tình trạng của cô ấy thế nào?" Lăng Bắc Hàn tiến lên hỏi bác sĩ.
"Đã cấp cứu kịp thời, không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần phải nằm lại viện quan sát một đêm, người nhà của bện nhân nên đi làm thủ tục nhập viện đi!"
"Chị Hạ." Úc Tử Duyệt tiến lên, nhìn sắc mặt Hạ Tĩnh Sơ trắng bệch, quan tâm gọi, đối với Hạ Tĩnh Sơ cô vẫn thật lòng đồng tình.
"Duyệt Duyệt, chị, không sao.... . khụ.... . Cám ơn hai người.... ." Hạ Tĩnh Sơ nhìn Úc Tử Duyệt khóe miệng nở một nụ cười không có sức sống đáp lại, nhìn qua rất yếu ớt đáng thương.
Lăng Bắc Hàn không tiếng, đi thẳng xuống lầu nộp viện phí. Úc Tử Duyệt đi theo vào phòng bệnh, thấy Hạ Tĩnh Sơ đã khôi phục bình thường, dưỡng khí cũng lấy ra.
"Duyệt Duyệt, em đừng để ý đến thái độ khi nãy A Hàn đối với chị, anh ấy chỉ muốn cứu người thôi." Hạ Tĩnh Sơ dựa vào đầu giường, nắm lấy tay Úc Tử Duyệt yếu ớt nói.
Câu nói của Hạ Tĩnh Sơ nghe qua như vô ý, lại dễ dàng đụng trúng chỗ đau của Tử Duyệt, chỉ cứu người thôi ư?
Tiếng gọi "Tỉnh Sơ" đầy lo lắng kia vẫn đang văng vẳng trong lòng cô.
"Không, chị Hạ, sao em lại để ý chứ! Chị nghĩ nhiều rồi!" Cô gượng cười phóng khoáng nói, đúng lúc đó tiếng bước chân bình tĩnh mạnh mẽ vang lên, Lăng Bắc Hàn không biết đã đứng trước cửa từ lúc nào.
Lời Úc Tử Duyệt nói khiến anh có cảm giác rất khó diễn tả! Vô cùng buồn bực. Thật muốn bóp chết cô gái không có lương tâm này!
"A Hàn, hôm nay thật sự cám ơn anh." Ánh mắt Hạ Tĩnh Sơ chuyển sang gương mặt u ám của Lăng Bắc Hàn, nói với anh mà trên môi lại thoáng nở nụ cười chua sót.
Nhớ tới sự lo lắng và khẩn trương vừa rồi của Lăng Bắc Hàn đối với mình, trong lòng rốt cục cũng cân bằng lại một chút, tựa như quay về rất nhiều năm trước, khi đó anh cũng lo lắng như thế.
Đôi mắt đượm vẻ u buồn nhìn Lăng Bắc Hàn, có vẻ như muốn thổ lộ tình cảm nhưng lại giống như đang cố gắng che dấu. Lăng Bắc Hàn cũng nhìn thấy được sự chịu đựng đó của Hạ Tĩnh Sơ, tâm trạng có chút phức tạp khó nói nên lời.
Điều Hạ Tĩnh Sơ muốn chính là loại cảm giác "vô thanh thắng hữu thanh" lúc này. Để Lăng Bắc Hàn nhớ lại anh đã từng yêu cô như thế nào, lo lắng quan tâm che chở cho cô đến mức nào. Cô tin rằng, anh là một người trọng tình trọng nghĩa!
Úc Tử Duyệt cảm thấy như đang có một loại sóng tình chuyển động giữa Lăng Bắc Hàn và Hạ Tĩnh Sơ. Anh nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn lại anh, còn mình dường như chỉ là một người ngoài cuộc, nhìn hai người sau khi chia tay gặp lại nhau.
Một cặp tình nhân vì hiểu lầm mà chia tay, cô gái vẫn còn yêu chàng trai, chàng trai đã cưới một người mình không thương.
Cô xấu hổ vô cùng đứng im tại chỗ, toàn thân cứng ngắc, trái tim chua xót như sắp lên men, càng lúc càng lan rộng khiến cô cực kỳ khó chịu!
"Sao không mang theo thuốc bên người?" Cuối cùng Lăng Bắc Hàn cũng mở miệng thản nhiên hỏi.
"Có một nhân chứng quan trọng vừa mới hẹn em ra tòa, do sốt ruột quá nên đã quên mang theo.... . May mà gặp hai người!" Giọng điệu Hạ Tĩnh Sơ từ chua sót dần chuyển thành nụ cười tự trách, "Hiện giờ em không sao rồi, hai người về trước đi! Dù sao cũng quen rồi. Bệnh cũng thôi mà, em chịu được!"
Cố ý nói như vậy, mặt ngoài thể hiện sẽ không dây dưa với anh. Biết rõ Lăng Bắc Hàn là một người cực kỳ có nguyên tắc, cô càng bám dính sẽ khiến anh càng chán ghét.
"Không được, chị Hạ, sao chị có thể ở lại đây một mình được chứ?" Úc Tử Duyệt đơn thuần chỉ cảm thấy Hạ Tĩnh Sơ thực đáng thương, vội vàng nói, "Em ở lại chăm sóc chị!" Cứ coi như cô ích kỷ đi, thật sự cô không muốn để Lăng Bắc Hàn ở lại chăm sóc cho chị ta.
Lăng Bắc Hàn lẳng lặng quan sát Úc Tử Duyệt, không biết cô là thật sự tốt bụng hay là trong lòng cô anh không hề có chút vị trí nào.
Bất kỳ người phụ nào đối với người yêu cũ của chồng mình nhất định sẽ cảm thấy đây là cái gai trong mắt, cho dù có tốt bụng tới đâu đi nữa. Nhưngô chẳng những quan tâm, ngược lại còn muốn ở lại chăm sóc Hạ Tĩnh Sơ.
"Không, Duyệt duyệt, chị không sao, trước kia cũng thường hay như vậy! Không sao đâu. A Hàn, anh đưa Duyệt Duyệt về nhà đi, cũng không còn sớm nữa!" Hạ Tĩnh Sơ vội vàng nói, trên mặt lộ vẻ tự nhiên, mà lời lại khiến người khác đau lòng thay.
Thường xuyên nằm viện?
Lúc này, Lăng Bắc Hàn rốt cục mở miệng: "Anh ở lại, em lái xe về nhà đi." Lăng Bắc Hàn nhìn Úc Tử Duyệt, lạnh lùng nói.
Chỉ một câu nói thản nhiên như thế, nhưng lại là một đao đâm nát trái tim cô, sau đó máu tươi từ từ rỉ ra.... .
Máu toàn thân như bị rút cạn, không cung cấp đủ dưỡng khí.
Anh với Hạ Tĩnh Sơ thật sự nhen nhóm tình cũ?
Hạ Tĩnh Sơ nghe thấy lời của Lăng Bắc Hàn thì nhất thời trong lòng nở hoa, cảm thấy tiền cược hôm nay thật sự đủ lấy lại vốn! Muốn làm cho bệnh suyễn phát tác cũng rất đơn giản, chỉ cần phấn hoa cộng với chút mùi sơn kích thích.... .
Cô cũng nhận thấy, Lăng Bắc Hàn đối với mình cũng không phải là hoàn toàn dứt bỏ!
Một người đàn ông từng vì cô buông tha tất cả, sao có thể không cần mình nữa? Nghĩ như vậy, tự tin vốn có đều khôi phục. Nhưng vẫn giả vờ nói, "A Hàn! Em thật sự không sao mà, anh cũng trở về đi! Ở lại đây sao được." Hạ Tĩnh Sơ lớn tiếng trách cứ, nhưng trong ánh mắt lại đong đầy cảm tình.
"Chị Hạ, hãy để anh ấy ở lại đi, chị cần phải có người chăm sóc." Úc Tử Duyệt chịu đựng nỗi đau như dày xéo cõi lòng, không ngờ khi tận mắt nhìn thấy anh và Hạ Tĩnh Sơ ở bên nhau, trong lòng lại để ý như vậy, lại còn đau như thế!
Chẳng lẽ, mình thật sự yêu Lăng Bắc Hàn rồi sao? Chỉ hai tháng ngắn ngủi, ở chung chưa đến một tuần, đã dễ dàng thích một người rồi ư? Sao mình có thể là người đa tình đến thế!
Còn Lệ Mộ Phàm thì sao? Có dễ dàng không còn yêu cậu ta như thế sao?
Úc Tử Duyệt thực xem thường bản thân, ăn trong miệng lại còn để ý trong nồi, thật sự không biết xấu hổ! Hạ quyết tâm, cất bước đi về phía cửa phòng bệnh.
"Duyệt Duyệt."
Hạ Tĩnh Sơ thấy cô rời đi, vội vàng lo lắng gọi theo.
"A Hàn! Anh mau trở về cùng em ấy đi! Đứng thất thần ở đó làm gì?" Hạ Tĩnh Sơ thấy Lăng Bắc Hàn vẫn thất thần không nhúc nhích lên tiếng quở trách.
Hai tay Lăng Bắc Hàn đút hai bên túi quần siết chặt thành nắm đấm, như đang cực lực ẩn nhẫn sự khó chịu trong lòng, "Em có muốn ăn gì không? Anh đi mua." Anh rốt cục mở miệng, giọng nói xuyên qua không khí truyền thẳng vào tai Úc Tử Duyệt vừa ra khỏi phòng bệnh.
Nước mắt cứ thế lại lẳng lặng rơi xuống.
Sống mũi cay cay, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt lúc này không ngừng đua nhau tuôn chảy. Trông thấy mấy ánh mắt khó hiểu của y tá khi đi ngang qua cô mới nhanh chân chạy trốn, nhanh chóng rời đi nơi khiến cô sắp chết vì không thở nổi này.
Lúc Lăng Bắc Hàn đi ra hành lang bệnh viện đã không còn thấy bóng dáng Úc Tử Duyệt, trong lòng thất vọng não nề. Lời ban nãy nói, anh thừa nhận là cố tình trả thù cô cho hả giận.
Nhưng chết tiệt là sự trả thù này căn bản không thể kích thích được Úc Tử Duyệt. Cô vẫn bỏ đi, hơn nữa còn biến mất nhanh như vậy!
Buổi sáng cô vì anh mà nấu cơm, anh còn tưởng cô có chút tình cảm với mình.... .
***
Không khóc, không được khóc, mình không thể khóc, không được để ý! Úc Tử Duyệt! Mày không thể nào yêu người khác nhanh như thế được! Mày chỉ tham muốn giữ lấy mà thôi, đây chính là sự ích kỷ của việc không được nên muốn tham lam giữ lấy!
Cô chạy đến bên cạnh hồ nước nhân tạo, cúi đầu vốc nước lên mặt.
Nước mắt vẫn nặng nề rơi xuống không ngừng, giữa mặt nước phẳng lặng, cô nhìn được vẻ mặt đầy nước mắt của chính mình!
"Tên lính xấu xa! Anh là đồ khốn! Tôi mới là vợ anh đấy!" Cô tức giận hét lên với hồ nước, nước mắt rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, bập bềnh nổi lên gợn sóng lăn tăn.
Những lời này, chính cô cũng cảm thấy quá buồn cười!
Có lẽ là báo ứng, tối hôm qua cô còn muốn đẩy anh vào lòng người khác, hôm nay anh đã thật sự cùng Hạ Tĩnh Sơ nhen nhóm tình cũ rồi!
Một bóng dáng cao ráo lặng lẽ đi đến gần, chỉ lát sau trên mặt hồ phẳng lặng xuất hiên thêm một bóng người!
Một chiếc khăn tay trắng tinh xuất hiện trước mắt cô, hương thơm bạc hà thoang thoảng trong không khí, Úc Tử Duyệt bối rối lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy nước mắt của cô đối diện với khuôn mặt đẹp trai chết người không đền mạng của Lệ Mộ Phàm!
"Cút ngay!" Úc Tử Duyệt quay về phía anh gào lên, hất chiếc khăn tay ra. Cảm thấy bản thân bây giờ thật sự nhếch nhác chẳng ra sao! Lại còn làm trò cười xuất hiện ở trước mặt Lệ Mộ Phàm!
Sự chán ghét và bài xích của cô khiến trái tim Lệ Mộ Phàm co rút đau đớn, nhắm chặt mắt lại hít thở thật sâu mới kềm chế được sự đau đớn trong lòng!
"Cậu yêu anh ta rồi sao?" Mộ Lệ Phạm lên tiếng, dưới vẻ ngoài bình tĩnh ấy là một trái tim đang rướm máu còn kịch liệt co rút.... .
← Ch. 086 | Ch. 088 → |