Chọc giận đêm tân hôn (1)
← Ch.051 | Ch.053 → |
Edit: Gà
Xe hơi dừng lại ở trước một khu chung cư, Lăng Bắc Hàn bế Úc Tử Duyệt xuống xe, cô vẫn còn say nói năng lung tung.
Tài xế ném cho Lăng Bắc Hàn một xâu chìa khóa, nói đôi lời chúc phúc liền mở cốp xe xách valy ra. Lăng Bắc Hàn ôm cô say túy lúy đi vào chung cư, vừa đi vào trong anh mới chợt nghĩ ra, còn chưa biết nhà bọn họ ở lầu mấy.
"Đứng vững đó!" Thả nhẹ người đang say khướt xuống, để cô dựa vào mình, anh lấy điện thoại di động ra bấm dãy số gọi tài xế họ ở hỏi lầu mấy.
"Uống rượu...... Tôi muốn uống rượu...... Đừng cản tôi...... Ai cũng đừng cản tôi! Uống.... Uố... ng!" Đôi tay Úc Tử Duyệt nắm lấy vạt áo của anh, vừa đánh vừa nấc cục vừa nói, Lăng Bắc Hàn cũng thật bó tay dĩ lắc đầu một cái.
"Đúng là nhóc con phiền phức." Vừa bế cô lên vừa than phiền như thế nhưng trong lời nói lại mang theo sự cưng chiều.
Anh là quân nhân, nên tìm một cô gái hiền hậu săn sóc dịu dàng mới đúng? Vì sao lại chọn cô?
Bế cô lên lầu năm, mở cửa đi thẳng tới phòng ngủ.
"Ưmh.... ." Cô được anh đặt lên giường lớn mềm mại, cái miệng nhỏ nhắc của Úc Tử Duyệt lầm bầm ú ớ, cả người nóng bỏng, bàn tay nhỏ bé cố cởi bỏ sườn xám. Lăng Bắc Hàn ra khỏi phòng ngủ, đi phòng bếp tìm trà giải rượu.
Đèn treo thủy tinh sáng chói, trên giường lớn màu trắng, một thân thể nhỏ nhắn như ngọn lửa đang vặn vẹo, một cái tay nhỏ đang không ngừng xé rách sườn xám, mấy nút cài áo buông ra, lộ ra làn da mịn màn phiếm hồng mê người.
Lăng Bắc Hàn bưng trà giải rượu đi vào, thấy chính là hình ảnh chọc giận mình như vậy. Con mắt sắc trở nên tĩnh mịch, cảm giác cổ họng đang rụt rịch, đưa tay kéo cà vạt ở trên cổ ra ném nó qua một bên.
"Úc Tử Duyệt" Trà giải rượu được để ở bên trên đầu giường, anh cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên thân thể cô, nhìn vẻ mặt phiếm hồng mê người của cô, khàn khàn nói.
"Uhm......" Hình như cô hơi tỉnh táo được đôi chút, Úc Tử Duyệt mở đôi mắt ngu ngơ của mình ra, nhìn gương mặt tuấn tú của anh, cái miệng nhỏ lầu bầu: "Lăng Bắc Hàn! Tôi nói cho anh biết.... . Mặc dù chúng ta...... Chúng ta kết hôn...... Nhưng mà! Khụ.... . Chưa được sự cho phép của tôi thì anh không được tự ý động đến tôi" Một cái tay nhỏ cố cởi bỏ sườn xám, một cái tay khác đưa ra, chỉ vào gương mặt tuấn tú đang mơ hồ không rõ, lầu bầu nói.
"Không đến lượt em lên tiếng quyết định" Nhếch miệng lên cười tà mị bá đạo nói, đầu ngón tay linh hoạt bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của mình, làn da màu đồng khỏe mạnh sáng bóng từng chút lộ ra, gương mặt tuấn tú tàn khốc nhưng nhuốm đầy tình cảm.
"Uhm...... Nóng...... Nóng quá......" Người trên giường không ngừng uốn éo, lại đang cố gắng cởi bỏ sườn xám, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng càng không ngừng lầu bầu, chân mày nhíu lại.
Tác dụng của cồn làm cho cô cảm giác toàn thân nóng bỏng, nóng đến miệng đắng lưỡi khô, "Khát.... . Tôi muốn uống rượu......" Miệng nhỏ lại lầu bầu nói.
Lăng Bắc Hàn bất đắc dĩ cười cười, cúi người xuống, một tay chống trên giường đệm, một tay nhẹ nhàng mở từng nút áo trên sườn xám của cô, da thịt bóng loáng mịn màng phiếm hồng từng chút lộ ra ngoài.......
Hương thơm của thiếu nữ hòa lẫn với mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt làm say lòng người, bụng dưới từng trận bành trướng càng dữ dội, như muốn bộc phát ngay lập tức.
"Ưmh...... Nóng......" Người nào đó đang say mơ hồ, đôi tay vòng chắc cổ của anh, dùng sức xé áo ra, kéo anh xuống thấp, giống như là gọi mời, càng thêm giày vò dụ hoặc.
Lăng Bắc Hàn không thể kiềm chế được nữa, anh cúi xuống hôn cô, thân thể to lớn của anh nằm đè lên người cô, một bàn tay to đặt lên khuôn ngực khéo léo đầy đặn tròn trịa của cô, cái tay khác nhấc xốc lên vạt áo sườn xám, cảm giác da thịt non mềm bóng loáng dưới bàn tay anh thật tuyệt......
← Ch. 051 | Ch. 053 → |