Tiến hành kết hôn (6)
← Ch.043 | Ch.045 → |
Editor: Gà
Nhà họ Úc quan hệ rất rộng, nhưng bởi vì toàn bộ khách mời đều ở khách sạn, cho nên, trừ những người có quan hệ rất gần, phần lớn khách mời cũng không biết tin cô dâu mất tích.
Lăng Bắc Hàn cùng Úc Tử Duyệt trở lại thành phố A thì đã là hơn năm giờ chiều, bọn họ phải đi suốt đêm trở lại Kinh Thành, cho nên căn bản không có thời gian căn dặn họ hàng nhà họ Úc.
Xa xa, đoàn xe rước dâu đang chờ bọn họ. Úc Tử Duyệt bị Lăng Bắc Hàn nắm tay đi đến bên cạnh ba mẹ, bọn họ vừa đi tới gần, thì thấy Úc Trạch Hạo tiến lên, vung tay lên hướng mặt của Úc Tử Duyệt giáng xuống.
"Úc Trạch Hạo"
"Ba"
Mọi người thấy Úc Trạch Hạo muốn tát Úc Tử Duyệt, vội hô to, nhưng lại bị Lăng Bắc Hàn kịp thời ngăn lại.
Mặt của Úc Trạch Hạo giận đến đỏ lên, một cái tát kia ông có thể bỏ qua, nhưng ở trước mặt nhà họ Lăng, ông muốn cho người ta một lời giải thích.
"Duyệt Duyệt! Nếu sau này còn để chuyện quá quắt này xảy ra một lần nữa, ba đây sẽ không nhìn nhận có đứa con gái này", Úc Trạch Hạo trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt núp ở sau lưng Lăng Bắc Hàn, tức giận hét lên.
Úc Tử Duyệt sững sờ nhìn người cha luôn luôn cưng chiều, yêu thương mình, lúc này lại với "Vô tình" với mình, tim hung hăng quặn đau, hiện lên chút chua xót, vẻ mặt lại bi thương.
"Úc Trạch Hạo...... sao anh có thể đối xử với con gái như vậy?", Tô Mạt Hề thấy chồng tức giận như vậy, càng đau lòng hơn con gái bảo bối của bà, hôm nay là ngày con gái bà vu quy.
"Ba", Úc Tử Mạc tiến lên, kéo ba mẹ ra, hoà giải, Lệ Huyên Huyên cũng phụ một tay lôi kéo Tô Mạt Hề ra.
Được Lăng Bắc Hàn bảo vệ Úc Tử Duyệt vòng ra ngoài, nhìn ba mẹ, "Ba, mẹ, hai người yên tâm, con gái sẽ không để cho hai người mất thể diện lần nữa", cô nói xong, lòng chua xót khóc lên.
Đây tuyệt đối là khoảnh khắc tồi tệ nhất của cô, ngày bi ai nhất! Cũng là ngày cô thực sự trưởng thành nhất!
"Duyệt Duyệt......", thấy con gái khóc, hơn nữa còn hiểu chuyện như vậy, thật làm động lòng người, Tô Mạt Hề cũng khóc lên, Lệ Huyên Huyên cũng đau lòng theo, họ đều hiểu Úc Tử Duyệt thật là oan ức.
Nhưng, con đường này cũng là chính cô giận dỗi chọn không phải sao?
"Lăng Bắc Hàn, chúng ta đi thôi......", Úc Tử Duyệt thật sâu liếc nhìn mẹ cùng Lệ Huyên Huyên. Ngay sau đó xoay người, nhìn Lăng Bắc Hàn nói.
Thật mất thể diện! Làm trò cười cho Lăng Bắc Hàn.
Úc Tử Duyệt gạt nước mắt, phấn trang điểm trên mặt cũng phai rồi, cúi thấp đầu.
"Ba...... mẹ...... con mang Duyệt Duyệt đi đây", Lăng Bắc Hàn hướng vợ chồng nhà họ Úc lễ phép cáo biệt, rồi hướng Úc Tử Mạc gật đầu, phất tay.
"Bắc Hàn! Duyệt Duyệt giao cho con", Tô Mạt Hề cơ hồ là ngẹn ngào nói, con gái bảo bối của bà mới mười chín tuổi, mà đã vu quy...... sau này sẽ là người của người khác rồi......
Càng nghĩ trong lòng càng chua xót, lại càng giận chồng mình, tại sao lại đồng ý kết thân, tại sao lúc ấy không khuyên nhủ Duyệt Duyệt trong lúc nó hồ đồ.
Lăng Bắc Hàn trịnh trọng gật đầu.
Cô không quay đầu lại liếc mắt nhìn ba mẹ, người nhà, cơ hồ là bị Lăng Bắc Hàn ôm lên chiếc hoa Hummer trong đội xe rước dâu, chỉ chốc lát sau, đoàn xe khởi động cùng lúc chậm rãi rời đi kèm theo tiếng pháo nổ ầm ầm......
"Còn khóc?", trên xe Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ mặt khóc lóc lem hết phấn son của Úc Tử Duyệt, trầm giọng dạy dỗ, trong lòng lại có chút đau, lấy ra chiếc khăn tay màu xanh nhạt chậm rãi đưa trước mặt cô.
Anh biết, cô bởi vì không thể cùng người trong lòng ở chung một chỗ mà đau lòng chua xót, cũng bởi vì lời dạy dỗ của cha mà uất ức, hơn nữa bởi vì cuộc hôn nhân này không phải cô muốn mà cảm thấy khổ sở......
"Ngày vu quy cô dâu nào mà không khóc. Nếu không tương lai sanh đứa trẻ sẽ bị câm", không muốn mất hết thể diện trước mặt Lăng Bắc Hàn, Úc Tử Duyệt tìm lý do phản bác, cô nhận lấy khăn tay, động tác võ thuật đẹp mắt gương mặt nhìn anh chằm chằm.
Có chuyện này sao? Lăng Bắc Hàn nghĩ ngợi, chỉ là chợt hiểu, cô là vịt chết còn cứng mỏ. Rõ ràng trong lòng uất ức, cũng không muốn thể hiện trước mặt anh.
Thì ra với cô, anh cũng chỉ là người không quen biết.
Úc Tử Duyệt dùng sức lau nước mắt, cũng lau sạch hết mascara, phấn trên mặt cũng mất, khăn tay của anh bị cô làm ô nhiễm không còn hình dáng,
Đêm đó, bọn họ ngủ lại khách sạn cách Kinh Thành trăm dặm.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |