Cuối cùng cũng thông suốt
← Ch.030 | Ch.032 → |
Editor: Gamapdethuong
Lăng Chí Tiêu sau khi nhận được điện thoại của Lăng Bắc Hàn thì vô cùng sững sờ, ông hoàn toàn không dự tính đến tình huống con trai sẽ chủ động gọi điện thoại về hồi báo tình hình ình.
Con ngươi Lăng Chí Tiêu nhìn về phía bàcụ cùng vợ Tiếu Dĩnh, trực giác cho ông biết Lăng Bắc Hàn có quỷ kế gì, với cá tính của anh sẽ không chủ động gọi điện thoại về.
"Ừ, thế nào, thấy con bé đó có hài lòng không?" Địch không động ta không động, địch muốn động ta động trước, Lăng Chí Tiêu cùng con trai sử dụng đối sách, hỏi han như không có việc gì.
Tiếu Dĩnh và bà cụ cũng đang chờ động tĩnh ở bên kia.
"Tạm được." Lăng Bắc Hàn đơn giản trả lời làm cho Lăng Chí Tiêu, vợ, cùng bà cụ vô cùng kinh ngạc, có thể làm cho đứa con trai này nói được, mặc kệ là người hay là chuyện, vậy cũng xem như đã nắm chắc phần thắng rồi.
Tiếu Dĩnh cùng bà cụ đều hiểu ý tứ của anh, chỉ là, người một nhà đều hiểu tính cách của nhau nên cũng không vội manh động.
Nhất là Lăng Chí Tiêu, mặc dù nội tâm đã kích động muốn nổ súng ăn mừng, nhưng mặt ngoài còn làm bộ điềm tĩnh như không có việc gì, hai cha con nguyên tắc như hai người máy nhưng lại giống nhau đến không chê vào đâu được!
"Vậy bố cùng mẹ con ngày mai sẽ đến thành phố A một chuyến, con cũng đi chung đi, cho người ta còn chọn ngày lành tháng tốt nữa chứ?" ông hỏi dò, không phải ông gấp gáp, chỉ là sợ con trai lại đổi ý.
Kể từ sau khi Lăng Bắc Hàn trở mặt cùng gia đình, nhiều năm như vậy nhưng số lần trở về nhà cũng chỉ có mấy lần, thăng chức lập công tất cả đều là thông qua người khác mới biết được, chính ông muốn gặp anh, còn phải lấy cớ đi tuần tra mới dò xét được. Hai năm gần đây tình hình cũng có chút tiến triển, thỉnh thoảng anh cũng sẽ gọi điện thoại về nhà hỏi thăm.
Lăng Chí Tiêu làm như không biết, Lăng Bắc Hàn đã cùng Úc Tử Duyệt nói rồi, ngày mai đi ra mắt nhà gái.
"Mọi người sắp xếp đi." Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói xong, liền cúp điện thoại.
"Được rồi hả?" Thấy chồng cúp điện thoại, Tiếu Dĩnh liền vội vàng hỏi.
Ông kích động gật đầu, bà cụ rốt cuộc cũng thở phào một cái, "Thằng cháu hư này, rốt cuộc cũng thông suốt! Năm đó nếu cùng nhóc con kia bỏ trốn, không biết bây giờ sẽ như thế nào!"
"Hầy.... . Mẹ à! Chuyện đã qua, hãy để cho nó qua đi!" Tiếu Dĩnh vội vàng mở miệng, trấn an bà cụ.
Tuổi trẻ ai cũng nông nỗi, suy nghĩ nông cạn, nhất thời làm những chuyện xúc động là bình thường. Cũng may, Lăng Bắc Hàn còn có quân đội để anh có thể tự sửa lỗi của mình! Tiếu Dĩnh âm thầm nghĩ, đang suy nghĩ đến chuyện con trai coi trọng Úc Tử Duyệt thì thật vui, trong lòng Tiếu Dĩnh càng thêm khẽ hài lòng, ánh mắt của bà quả nhiên không kém.
***
Ngày hôm sau, vợ chồng họ Lăng sáng sớm đã đến bên ngoài thành phố A ba trăm dặm, đến nơi hẹn với Lăng Bắc Hàn, sau đó một nhà ba người đi về hướng ngoại ô thành phố, nơi khu nhà cao cấp của gia đình họ Úc.
Sáng sớm, Úc Tử Duyệt liền kích động canh giữ ở cửa chờ đợi chồng tương lai cùng cha mẹ chồng, Lăng Bắc Hàn coi như cũng quen thuộc, về phần cha mẹ chồng, hôm trước không gặp được, hy vọng bọn họ cũng hiền lành giống như cha mẹ mình.
Chỉ là Úc Tử Duyệt tự nhận mình là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, cô gái tốt ở thế kỷ 21 này, Lăng Bắc Hàn cùng ba mẹ anh nhất định sẽ thích mình!
"Đến rồi! Ba, mẹ, họ tới rồi!" Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại trước cửa, thấy Lăng Bắc Hàn mặc quân trang bước xuống, Úc Tử Duyệt vội vàng kích động vào cửa, hét to.
"Duyệt Duyệt! Nhỏ giọng một chút!" Tô Mạt Hề vội vàng tiến lên, giúp con gái vuốt lại mái tóc, dạy dỗ cô, Lúc này Úc Tử Duyệt lại chạy ra ngoài.
Hôm nay Lăng Bắc Hàn cùng Lăng Chí Tiêu đều mặc quân trang, chứng tỏ họ vô cùng lễ phép và coi trọng buổi gặp mặt này, thay thế vẻ ngoài bình thường là một quân nhân rất vinh dự.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |