Thiệt thòi
← Ch.0762 | Ch.0764 → |
Thấy mọi người căng thẳng nhìn hắn, như đối mặt với quân thù lại không có phản ứng gì, Dương Thần nhíu mày, có phần không kiên nhẫn nói:
- Hình như đây không phải lúc ngẩn người, hay là tiếng Anh của tôi phát âm không chuẩn, các người nghe không hiểu?
Cuối cùng lúc này Robert cũng bình tĩnh trở lại, cố gắng không để ý tới hai bóng người còn đang mấp máy trên vô số màn hình đó, trầm giọng nói:
- Minh Vương Các Hạ, có thể rộng lượng tha thứ cho sự mạo phạm của chúng tôi không? Trên cương vị cao như ngài đây, cần phải có tấm lòng mênh mông như biển rộng. Nếu những người được cử đi mạo phạm ngài đã chết hết, vậy có thể bỏ qua cho tất cả những người có mặt ở đây không?
Dương Thần mỉm cười.
- Những lời ông nói nghe thật là đơn giản. Các người muốn bắt tôi, hại tôi, có thể nghĩ trăm phương ngàn cách để giết tôi. Còn lúc tôi đến đòi nợ thì lại muốn tôi bỏ qua tất cả mọi chuyện. Các người không cảm thấy còn nực cười hơn cả mấy đứa con nít diễn truyện nhi đồng thông thường sao?
- Các Hạ, hẳn ngài hiểu rõ, chỗ này là Cục điều tra liên bang, một nơi nồng cốt nhất của liên bang Mỹ hùng mạnh, nếu như ngài thật sự ở đây giết người một cách ngang tàng như vậy, hoặc là hoàn toàn không nể mặt chúng tôi, tôi nghĩ cho dù ngài có mạnh hơn nữa, cũng không có lợi gì...
Một viên sĩ quan cao giọng nghiêm nghị nói.
Dương Thần không hề ngó ngàng đến hắn ta, tay trái hướng về phía sau người mà vung......
"Thình thịch thình thịch thình thịch!!..."
Chỉ nghe thấy vô số tiếng nổ, luồng điện cao thế tàn phá bừa bãi, hơn trăm chiếc máy vi tính lớn, bị bóp méo, rạn nứt, vỡ tan tành trong một sức mạnh kỳ lạ!
Tia lửa bắn ra bốn phía, ngọn lửa xanh dấy lên cao, làm cho số sản phẩm khoa học kỹ thuật mũi nhọn này biến thành một đống xác sắt vụn!
Ánh lửa mà vụ nổ gây ra, làm cho cả căn cứ nhuộm một màu hồng quang, ánh sáng màu trắng chớp mắt bị nuốt hết, không khí bao phủ toàn mùi khét sinh ra từ sự thiêu đốt kim loại và nhựa!
Toàn bộ bề mặt căn cứ, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vì số lượng lớn thiết bị bị phá nát, đột nhiên mở ra một con đường lửa than dài!
Dương Thần thu tay lại, đút vào túi quần, thản nhiên nói:
- Nếu như còn cho tôi nghe thấy những lời nói nhảm này, lần sau người mà ta nhắm chính là đám người các ngươi, mà không còn là máy móc nữa.
Một số kỹ thuật viên đơn thuần có mặt ở đó, sớm đã bị dọa đến sợ cho chết khiếp, thậm chí còn có người sợ tè ra quần cũng không biết.
Còn số đặc công và sĩ quan này, đều bị sức mạnh lợi hại đó làm cho kinh sợ, tiến không phải, lui cũng không phải, chỉ còn cách đứng im tại chỗ, toàn thân run rẩy.
Robert thân là Cục trưởng, lúc này đây lại hoàn toàn mất đi chủ kiến, mối căm thù của ông ấy đối với Dương Thần đã lên tới đỉnh điểm, nhưng lại không có sức phản kháng, trong lòng lại sợ bị giết, nhất thời vẻ mặt đầy bất lực.
Yên lặng chừng nửa phút, mới có một tên quan chỉ huy trẻ tuổi người da đen thân hình cao lớn mặc đồ tây, bước lên phí trước, nét mặt trang nghiêm nói:
- Các Hạ, do chúng tôi thất lễ, chỉ muốn hỏi Các Hạ, phải làm sao mới có thể xoa dịu cơn thịnh nộ của ngài......Nếu như thật sự muốn gọi hết toàn bộ người của Blue Storm ra để cho ngài giết, đó là điều chúng tôi không thể chấp nhận được, bởi vì nếu làm như thế chúng tôi sẽ bị mất đi lực lượng chiến đấu quan trọng trên thế giới.
Thật sự chúng tôi không có cách nào chống chọi với sức mạnh của ngài, nhưng theo tôi được biết, các vị thần cũng không thể tùy ý phá vỡ bố cục của thế giới. Nếu đã như vậy, xin ngài hãy đề ra một phương án mà cả đôi bên đều có thể chấp nhận, chúng tôi bằng lòng bồi thường cho ngài những gì có đủ thành ý.
Nét mặt Dương Thần không lộ vẻ gì hết, hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Tổng chỉ huy tổ hành động đặc biệt chống khủng bố FBI, Mario Balotelli.
-, Người đàn ông da đen mặt đầy kiêu hãnh trả lời.
Dương Thần khá hứng thú vừa cười vừa nói:
- Ngươi không sợ người đầu tiên nói chuyện với ta sẽ chết rất thê thảm sao?
- Sợ, nhưng nếu không nói, chỉ sợ toàn bộ đều phải chết.
Ballot vẻ mặt trang nghiêm.
Dương Thần trầm ngâm một chút:
- Được rồi, thế thì ta cho ngươi một cơ hội cứu vãn. Thật ra lần này điều khiến ta đến đây, nhân vật quan trọng nhất cũng chính là Cục trưởng Robert của các ngươi thôi. Những người bị chết khác, cũng đơn thuần là mai táng theo ông ấy. Nếu ngươi đã dũng cảm như thế, thì ta phải cho lòng dũng cảm của ngươi sự tôn trọng xứng đáng......
Dương Thần vừa nói, mắt vừa nhìn vào bao đựng súng bên hông người cua Ballot, trong chớp mắt, cây chim ưng trong sa mạc màu bạc từ trong bao da rút ra bay vào tay của Ballot!
Chiêu thức ấy không khiến nhiều người cảm thấy có gì đặc biệt, dẫu sao Blue Storm của quân đội Mỹ vốn chiếm phần lớn là các kỳ năng dị sĩ, các loại đặc dị công năng đa số mọi người đều đã thấy qua.
Ballot cầm lấy cây súng nặng trình trịch, nghi ngờ hỏi:
- Minh Vương Các Hạ, đây nghĩa là gì?
- Giết hắn ta đi.
, Dương Thần sảng khoái nói.
Ballot ngẩn ra, còn những nhân viên khác có mặt tại đó đều bỗng nhiên hiểu ra vấn đề.
Dụng ý của Dương Thần cũng khá đơn giản, hắn không động thủ, để cho thuộc hạ của Robert ra tay, chuyện này so với việc chết trong tay hắn, khiến Robert còn đau khổ hơn gấp trăm lần!
Ballot ngoảnh đầu lại một cách khó khăn, nhìn về phía ánh mắt có chút bàng hoàng và sợ hại của Robert, hiển nhiên đang do dự.
Dương Thần nói:
- Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là nổ súng bắn hắn ta, thì tất cả các ngươi đều vô sự, dù sao người khiến ta phải đau đầu suy nghĩ lại không phải các ngươi. Hai là, ngươi không nổ súng, thế thì ta sẽ ra tay, chỉ có điều......Đã đoàn kết như thế thì ta sẽ tiễn tất cả các ngươi và Robert lên thiên đàng cùng lúc vậy.
Nghe thấy những lời này, một tên sĩ quan sớm bị hù đến sắc mặt nhợt nhạt vội vàng tiến lên phía trước, giơ tay qua muốn giành lấy súng của Ballot!
- Đưa cho ta! Cái tên ngu xuẩn này!! Còn không nổ súng chúng ta đều phải chết!!
Ballot liều chết nắm chặt lấy súng, cắn chặt răng, kiên quyết không đưa.
Một số sĩ quan chỉ huy và nhân viên kỹ thuật khác ở bên cạnh đều sốt ruột, tuy rằng có chút sợ hãi Robert, nhưng lúc này không bằng tính mạng của bản thân quan trọng. Hơn nữa, khó có thể vì một người mà khiến cả căn cứ bị hủy diệt!
Robert kinh sợ lẫn lộn, rít lên giận dữ:
- Khốn khiếp!! Không ngờ các ngươi nghe lời hắn muốn giết ta! Rốt cuộc trong mắt các ngươi có còn người Cục trưởng này không? Ballot! Nhắm súng vào tên kia! Chẳng lẽ ở căn cứ của chúng ta, chúng ta còn phải sợ hắn sao? Toàn thế giới lại không phải chỉ có mình hắn là Chủ Thần! Nếu như hắn làm lớn chuyện, ắt có người đến trừng trị hắn!!
Chưa được nói xong, Ballot vốn đứng yên như chết ở đó, trong mắt đột nhiên lộ vẻ nhẫn tâm, bất thình lình giơ súng lên, hướng về phía ngực Robert, kéo cò súng!
"Phịch!!"
Sau một hồi khói thuốc súng, chỗ lòng ngực của Robert, một lỗ thủng máu chảy đầm đìa!
Robert kinh ngạc nhìn thuộc hạ của mình, giơ một bàn tay run rẩy lên như muốn nói điều gì, nhưng lại theo tốc độ trôi qua nhanh chóng của sinh mạng, yếu ớt quỳ gối xuống đất, sao cũng không mở được miệng, cuối cùng, chỉ có thể hé mắt dục nứt ra mà mất đi tia hy vọng sống sót cuối cùng.
Máu hồng lan tràn trên mặt đất, không khí tại hiện trường lúc này có vẻ đọng lại, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của một số người.
Lúc này, Ballot chậm rãi bước đến trước mặt xác chết, một chân giẫm lên đầu của Robert, trong mắt bốc lên ánh lửa, trầm giọng nói:
- Chúng tôi là thuộc hạ của ông, nhưng không phải nô lệ của ông, đồ khốn? Từ đầu đều do ông.....
Không ít bọn quan viên ở bên cạnh nghe thấy câu nói này, đều có phần cảm xúc mà sắc mặt phức tạp, nhiều ít phát ra tiếng thở dài.
Có lẽ trong lòng nhiều người, dưới áp bức tàn bạo, đã chất chứa quá nhiều điều phải cam chịu.
Dương Thần vỗ tay, mặt tươi cười bước lên phía trước, với điệu bộ thân thuộc vỗ vỗ vai Ballot:
- Lần này là ngươi đã cứu mỗi một con người ở đây, cũng là ngươi đã cứu Tổng bộ của FBI, ngươi thật là trở thành anh hùng rồi. Nếu như thăng chức làm Cục trưởng, cũng đừng giống như Robert, khi không nhàn rỗi thì lại kiếm chuyện với ta.
Ballot ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn nét mặt mang đầy nghĩa sâu xa cua Dương Thần, mới bừng tỉnh lại, đúng là Dương Thần đã cho hắn một ân tình lớn......chỉ có điều, ân tình này lại quá kỳ lạ.
Nhưng mà thực sự, xung quanh không ít người, đặc biệt là các nhân viên kỹ thuật bình thường, đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn mình, nếu không phải mình chủ động bước ra thương lượng, và giết chết Robert, có thể họ đều phải vô tội đưa tang ở chỗ này.
Dương Thần không mấy để ý đến thần sắc quái dị của người da đen to lớn đó, bỗng nhiên ngay trước mặt mọi người, ngồi chồm hổm xuống, đưa tay lật xác Robert lại.
Trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, Dương Thần đưa một tay vào túi áo bên trong của Robert, giống như đang sờ cái gì.
Lúc rút tay ra, trong tay Dương Thần nắm lấy một chiếc đồng hồ quả quýt hình tròn màu đồng!
Nhiều người thân cận của Robert đều biết, đây là vật Robert quý nhất, chỉ là không ngờ sau khi chết lại còn bị người khác lấy đi!
Dương Thần thấy mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, nụ cười hơi ngượng ngùng mà nói.
- Nhìn ánh mắt của các ngươi không hay lắm. Ta không tham lam vậy đâu, nhìn ta giống lọai người ngay cả đồ của người chết cũng không bỏ qua sao? Mọi người đều là nhân vật có máu mặt, sao ta có thể hành động vô văn hóa vậy chứ? Đặc biệt là ngay trước mặt các bạn bè hữu nghị trong Cục điều tra liên bang Mỹ.
Quan trọng là chiếc xe Porsche GT ta mượn của cô Christine bị hai tên trong Blue Storm làm mất rồi. Ta cũng phải kiếm lại chút đỉnh. Bằng không thì quá bất nhân bất nghĩa rồi. Chiếc đồng hồ quả quýt này...... tuy có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng dù sao cũng là đồng hồ cơ học, hẳn là đáng chút tiền, hì hì...
Mọi người xung quanh đều lộ ra nụ cười gượng gạo cứng ngắc, ánh mắt có vẻ đã hiểu.
Dương Thần sờ sờ chiếc đồng hồ, vẫn chưa đứng lên, lại giơ tay vào bên trong túi áo kia của Robert sờ một hồi, móc ra một vật, đó là gói thuốc thơm Marlboro!
- Khốn thiệt!
Dương Thần phun ra một câu nói tục, ném bao thuốc xuống đất, một mình ngồi xổm ở chỗ đó lẩm bẩm suốt.
- Đường đường là Cục trưởng FBI, thuốc hút cũng chẳng hơn gì loại thuốc thơm hai đồng của các anh cấp dưới, thật keo kiệt, một cái bóp tiền cũng không để trong túi áo......lỗ rồi lỗ rồi...
← Ch. 0762 | Ch. 0764 → |