Bảo vệ sân khấu
← Ch.0628 | Ch.0630 → |
Sáng sớm, thành phố Yến Kinh vẫn giống như một con sư tử ngủ say, bầu trời còn mờ mịt, đèn đường nhiều nơi còn sáng, những tòa nhà cao chọc trời nối tiếp san sát nhau, cái vẻ tang thương cổ xưa, oai hùng vẫn còn phảng phất đâu đó trong thành phố, trở thành nét đẹp độc đáo của thành phố này.
Ở thành phố Yến Kinh ở tầng cao nhất của một khách sạn năm sao cao cấp, trong phòng tổng thống(phòng VIP hạng nhất), ngọn đèn tối mờ, nhưng cả đêm lại có người không được nghỉ ngơi....
Tiếng thở dốc của người phụ nữ, chốc chốc lại bất chợt hét lên một tiếng đau đớn, nhưng phần nhiều lại là một cái gì đó giống như gắng sức, gần như ngất đi không còn hét lên được tiếng nào nữa.
Cả căn phòng, tràn ngập mùi hormone giới tính, cùng với mùi nước hoa hương hoa hồng tỏa ra từ cơ thể người phụ nữ đó.
Đột nhiên người phụ nữ phát ra một tiếng rít, rồi lập tức trở lại bình thường, âm thanh từ từ chìm xuống.
Trên chiếc giường rộng thênh thang, trên chiếc chăn màu trắng là những dấu vết điên cuồng, toàn thân người phụ nữ lộ ra một vẻ dịu dàng nữ tính, dựa vào bộ ngực thon dài cường tráng của người đàn ông nằm bên cạnh.
Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú mê hoặc, không một tì vết, một tay mân mê cơ thể người phụ nữ như đang mân mê một con rối, một tay từ từ với lấy cốc rượu mùi nồng nồng để trên chiếc bàn cạnh đầu giường.
Cái vì nồng đậm của rượu, xộc thẳng lên, khiến cho người phụ nữ hơi nhíu mày, nhưng cũng không dám mở mồm phàn nàn gì.
- Chuyện, như thế nào rồi?
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu cay, sắc mặt không chút thay đổi hỏi.
Người phụ nữ vốn hơi buồn ngủ ngẩng đầu lên, bị giày vò cả đêm, cô cực kỳ mệt mỏi, nhưng nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, lập tức lấy lại tinh thần.
Khuôn mặt thanh tú hình trái xoan nhìn về phía người đàn ông, rõ ràng đây là cô con gái thứ ba nhà Đường gia, em họ của Đường Uyển, Đường Tâm.
- Sau khi Đường Uyển bị trúng độc, vẫn luôn bị cách ly trong bệnh viện, ông thì ở nhà tĩnh dưỡng, dường như đã bị đả kích, mọi chuyện đều giao cho Đường Hoàng làm, mọi chuyện trong nhà đang rối tung hết cả lên.
Đường Tâm cười đầy mê hoặc.
Trên nét mặt người đàn ông lộ một nụ cười nhạt,
- Bây giờ, đối tượng mà bọn họ đang nghi ngờ là ai?
Đường Tâm cười đầy giảo hoạt nói:
- Ha ha, đám người ngu xuẩn đó, vẫn cho rằng là Đường Hoàng hạ độc, nhưng đám người ủng hộ Đường Hoàng căn bản là chẳng nói được gì, còn đám người ủng hộc Đường Uyển, bây giờ nhìn thấy Đường Uyển như vậy, cũng không dám tùy tiện hành động, cứ như thế này, chẳng mấy mà Đường gia sẽ chia năm sẻ bảy thôi.
- Hừ
Người đàn ông không nói năng gì mà chỉ "hừ" một tiếng.
Trong ánh mắt Đường Tâm hiện lên sự phân vân, nhưng cuối cùng vẫn hỏi:
- Bất Vấn, đợi sau khi mọi chuyện có kết quả rồi, anh sẽ giết người của Đường gia sao?
Người đàn ông này, rõ ràng là Nghiêm Bất Vấn.
- Giết? Vì sao lại phải giết?
Nghiêm Bất Vấn hỏi lại.
Đường Tâm lắc đầu,
- Em chỉ hỏi thôi, không cần biết anh muốn làm cái gì, em sẽ đều ủng hộ anh.
Khi nói chuyện, trong đôi mắt của Đường Tâm, tràn đầy sự si mê cuồng say, dường như người đàn ông trước mắt, chính là tất cả niềm tin của cô.
Nghiêm Bất Vấn cũng không để ý đến người phụ nữ với ánh mắt cháy bỏng mà mình đang ôm vào lòng này, ném cốc rượu xuống thảm, giơ tay đánh "bốp" một cái vào cái mông mỡ màng của Đường Tâm.
- Em đừng có ngủ nữa, mau trở về Đường gia, lập tức chú ý đến tất cả tình huống.
Nghiêm Bất Vấn lạnh lùng nói.
Đường Tâm oán thán đứng dậy:
- Anh giày vò em cả một đêm, không để cho em nghỉ ngơi trong lòng anh một chút sao...
- Sao nào, trách anh đối xử với em không tốt à?
Nghiêm Bất Vấn cười nhạt nói.
Đường Tâm sắc mặt trắng nhợt, vội lắc đầu,
- Không phải, em... em không có ý đó, em về ngay đây.
Nói xong, Đường Tâm vất vả bò dậy, kiềm chế sự đau đớn của cơ thể, nhặt quần áo ở dưới đất lên, từ từ mặc vào, vừa mặc vừa nhìn người đàn ông đang nằm nhắm mắt ở trên giường.
Mặc xong quần áo rồi, Đường Tâm mấp máy môi, hỏi:
- Bất Vấn, đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, anh sẽ lấy em làm vợ đúng không?
Nghiêm Bất Vấn mở mắt ra, liếc nhìn người phụ nữ này một cái, rồi "ừ" một tiếng.
Như này vừa như là đồng ý lại vừa như là không đồng ý, lại khiến ánh mắt của Đường Tâm trở nên vô cùng nóng bỏng, cắn môi, tiến lên phía trước, vồ lấy Nghiêm Bất Vấn, hôn anh ta một cái, không nỡ rời khỏi căn phòng tổng thống.
Đợi sau khi cửa được đóng, Nghiêm Bất Vấn ở trên giường mới cất tiếng cười nhạo, trong ánh mắt hiện lên một tia điên cuồng...
- Bảo tôi lấy một con chó cái về làm vợ, hừ... người phụ nữ của tôi, thì chỉ là nữ thần của tôi mà thôi.
...
Yến Kinh, trong hậu hoa viên ở khu nhà của Dương gia.
Trên chiếc bàn đá xanh, bên trên cái chặn giấy, mùi mực mới vẫn còn vương lại.
Dương Công Minh mặc một chiếc áo ba lỗ, mới sáng sớm đã đứng trước cái bàn, tay cầm một chiếc bút lông sói, luyện thư pháp.
Không bao lâu sau, Yến Tam Nương tươi cười bưng điểm tâm sáng vào trong sân, đặt lên chiếc bàn gỗ bên cạnh, cũng không quấy rầy Dương Công Minh, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.
Dương Công Minh tập trung tinh thần, viết được mười mấy phút, mới từ từ hạ bút xuống.
Quay đầu lại, cười với Yến Tam Nương nói:
- Tam Nương, gần đây chữ của tôi có chút thụt lùi rồi.
- Lão nương nhìn không ra.
Yến Tam Nương mỉm cười nói.
- Ha ha già rồi, tay bắt đầu run, năm đó cầm khẩu súng máy nặng cũng không thấy run, hôm nay cầm có chiếc bút lông cũng không chịu được rồi, cũng trải qua ít nhiều sương gió rồi.
Dương Công Minh than thở.
Ánh mắt Yến Tam nương hiện lên vẻ đượm buồn, nhưng rất nhanh lại cười nói:
- Mặc dù bút có hơi run, nhưng chữ này, xem ra là tinh khí thần sở mà kết thành đấy chứ, chữ của lão gia, chẳng mấy mà đạt tới cảnh giới rồi.
Dương Công Minh khoát tay, cũng không nói gì thêm, đi đến chiếc bàn bên cạnh, cầm lấy điểm tâm ăn, ăn được vài miếng, mới hỏi:
- Tên tiểu tử Dương Thần, đến rồi đúng không?
Yến Tam nương gật đầu nói:
- Nhận được tin, sáng sớm hôm nay đã vội vã tới Yến Kinh, chắc rằng chẳng bao lâu nữa sẽ tới thôi.
- Chuyện của nhà Đường gia, có chút kỳ quái, bất luận là như thế nào, Đường gia cũng là nằm trong bốn đại gia tộc lớn, là gia tộc mấu chốt nhất, chuyện này khẩn cấp, chúng ta cũng không thể ngổi yên mà nhìn được, ta tin rằng Lý gia và Ninh gia cũng bắt đầu quan tâm đến rồi,
Dương Công Minh thản nhiên nói:
- Nếu như Dương Thần có thể cứu người, như vậy là tốt nhất, nếu như không được, thì bà cũng nên đi xem xem, có lẽ bà có thể xoay chuyển được tình thế cũng nên.
Yến Tam Nương vuốt cằm,
- Lão gia yên tâm, trước mắt Đường tiểu thư kia không gặp nguy hiểm.
- Cháu gái của Đường Triết Sâm, chẳng phải là có một đứa con gái rồi sao, cũng là một đứa bé không tồi, mặc dù vai vế có chút lộn xộn, đúng là đáng tiếc,
Dương Công Minh thở dài.
Yến Tam Nương mỉm cười nói:
- Phụ nữ bên cạnh Thần thiếu gia, đã không ít rồi, nếu như không phải vì bây giờ không thể so sánh với trước đây, thì lão thân đã không coi ra gì rồi.
Dương Công Minh bật cười ha hả, cười một trận, rồi mới nói:
- Thôi thì kệ nó, tôi cũng lớn tuổi rồi, chỉ là một lão hồ đồ mà thôi, chuyện của con trẻ, nó thích thế nào thì để cho nó làm như thế, có phụ nữ đi theo nó, thì đấy là chuyện của nó thôi, sau này mà có bước vào cửa nhà Dương gia, thì cũng không phải là mấy cô đó.
- Dường như lão gia, tin tưởng vào sự nhận thức về nguồn cuội của Thần thiếu gia,
Yến Tam Nương tò mò nói.
Dương Công Minh lắc đâu,
- Tôi cũng không tin, chỉ là làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý khi nó trở về thôi.
Nói xong Dương Công Minh chỉ vào bức tranh mà mình đã viết xong, nói:
- Tam Nương, những hoạt động của Dương Thần ở Yến Kinh, bà chịu khó để ý một chút, người biết nó đến Yến Kinh, không phải là ít, ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì, kịp thời báo cho tôi. Bức tranh chữ này của tôi, đợi cơ có hội, thì đưa cho nó.
Yến Tam Nương nhìn nhìn bức tranh vừa khô mực, hiểu ý gật gật đầu.
Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Yến Kinh, Dương Thần cùng với Thiên Long và Diệp Tử đi ra khỏi chạm nội địa, cảm thấy ngứa ngứa mũi, thiếu chút nữa thì hắt xì.
- Mẹ kiếp, xem ra rất nhiều người nhắc tới tôi,
Dương Thần làu bàu mấy câu, nhìn xung quanh, rồi hỏi Thiên Long,
- Này, Thiên Long, người đón chúng ta đâu? Thời gian của tôi là vàng là bạc a.
Thiên Long buồn bực thở dài, chỉ tới cách đó không xa có một chiếc Infiniti QX56 màu đen hiệu SUV đang đỗ ở đó, nói:
- Ở đằng kia, ai dám làm cậu chậm trễ hả ông Phật sống.
Dương Thần hài lòng gật đầu, vỗ vỗ vào bả vai Thiên Long,
- Phục vụ không tồi, hôm nào tôi sẽ nói với Thái tướng quân, thưởng thêm cho các cậu tiền.
Diệp Tử bĩu môi,
- Dương đại ca, chúng tôi không lĩnh lương.
- Cái gì?
Dương Thần kinh ngạc,
- Viêm Hoàng Thiết Lữ của các cậu sao đáng thương như vâỵ, bán mạng rồi còn không đưa tiền? Chậc chậc, thôi được, hôm nào các cậu tìm cơ hội rút khỏi Viêm Hoàng Thiết Lữ, đi theo tôi là được rồi. Công ty giải trí của tôi còn thiếu chân bảo vệ sân khấu, các cậu đến thì vừa hay.
Nói xong, Dương Thần cũng chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Thiên Long và Diệp Tử, tức đến tái xanh mặt, cười ha hả rồi bước đến chiếc xe SUV, mở cửa xe ngồi vào.
← Ch. 0628 | Ch. 0630 → |