Tiểu biệt thắng tân hôn
← Ch.0568 | Ch.0570 → |
Lâm Nhược Khê càng độc hơn, bất chợt tóm lấy tử huyệt của mình.
Người phụ nữ này biết là mình sẽ không dùng sức mạnh với cô ấy, cũng không nỡ hủy hoại sự nghiệp của cô ấy, cho nên mới khiến mình không còn lựa chọn nào khác.
Hơn nữa không còn cách nào khác, mình đã không chỉ một lần thể hiện tình yêu với cô ấy.
Có câu nói rất hay, trong quan hệ nam nữ, ai mà thổ lộ trước thì người đó mất đi quyền chủ động.
Hiển nhiên, bản thân mình không thể từ bỏ, phải chạy theo sau vỗ mông người ta, chính mình cũng không nỡ.
Kết quả là, Dương Thần cảm thấy mình giống như con cún bị xích vậy, làm sao có thể bay nhảy được, bây giờ khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Nhược Khê, bởi đầu của sợi dây thừng kia, bị người ta giữ quá chặt rồi.
- Ngày hôm nay, không còn gì để nói nữa rồi,
Dương Thần cả một bụng mật vàng, nhưng cũng không nôn ra được, xem thời gian, đã tới trưa rồi, nhưng hắn cũng chả có tâm trạng đâu mà quay lại tìm Lâm Nhược Khê để cùng đi ăn cơm, hơn nữa Lâm Nhược Khê đang xem bản thiết kế với đầy tham vọng, triển khai kế hoạch khuếch trương làng du lịch của mình, bộ dạng xui xẻo của mình, sẽ bị Lâm Nhược Khê chế giễu mất thôi.
Nghĩ đến đây, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào để phá hỏng ý định của Lâm Nhược Khê, trong lòng Dương Thần cảm thấy bực bội, cái con đường tu hành thiên phú của mình, còn hơn cả khả năng quan hệ nam nữ thiên phú của mình được rồi đấy. Nếu như có thể chia ra mỗi thứ một nửa, thì không chừng cái cô Lâm Nhược Khê kia đã bị mình chinh phục rồi.
Lắc đầu thở dài, Dương Thần đi về phía cửa thang máy, hắn không muốn về nhà, mà lại chọn đi xuống tầng một.
Ở tòa nhà Ngọc Lôi trong tầng của văn phòng chủ tịch này, không chỉ có vài văn phòng, trong đó, còn có phòng của hai phó chủ tịch, văn phòng của Mạc Thiện Ny và Lý Minh Hòa.
Dương Thần đương nhiên là sẽ không đi tìm đàn ông rồi, hắn đi muốn đi tìm người phụ nữ của hắn.
Lúc ở Paris nhận được điện thoại của mẹ vợ Mã Quế Phương, Dương Thần về nước thì lại có nhiều chuyện hơn, cũng không có thời gian bận tâm đến Mã Quế Phương, không khỏi thấp thỏm nhớ mong, phải sớm đi gặp mới được, mời mẹ vợ ăn cơm, rồi lại nói đến chuyện, tại sao mình đụng đến con nhà người ta rồi, mà còn chưa cho người ta danh phận gì, nếu không tôn trọng người già, thì cũng có phần hơi thiếu đạo đức.
Hơn nữa đã hơn một tuần nay rồi cũng chưa gặp Mạc Thiện Ny, trong lòng cũng cảm thấy nhớ nhớ, so với cô vợ lạnh lùng của mình, thì người tình quyến rũ này, khiến cho Dương Thần có chút tự tin của đàn ông.
Đến cửa phòng của Mạc Thiện Ny, gõ gõ cửa, Dương Thần nghĩ không biết là có phải đi ra ngoài ăn cơm rồi không.
May thay, chẳng mấy chốc đã truyền đến âm thanh quen thuộc của Mạc Thiện Ny:
- Mời vào.
Dương Thần vui vẻ, mở cửa, lách mình đi vào, rồi lập tức quay người lại khóa trái cửa.
Mạc Thiện Ny đang ngồi ở bàn làm việc xem một bản kế hoạch gì đó, đột nhiên thấy một bóng người bước vào khóa trái cửa, trong lòng hoảng sợ, còn tưởng là có người đột nhập vào phòng cướp của, nhìn kỹ, hóa ra là Dương Thần, nhất thời ngây người ra.
Đôi mắt sáng ngời biểu lộ vài phần nghi hoặc, rồi sau đó thể hiện niềm vui bất ngờ.
- Sao anh lại đến đây?
Mạc Thiện Ny đứng dậy, vui mừng hỏi,
- Không phải nói phải ngày kia mới về sao?
Dương Thần không nói năng gì, nhìn Mạc Thiện Ny từ trên xuống dưới, rồi nở một nụ cười xấu xa, mấy ngày dễ chịu này, cô gái đủ nữ tính này giống như quả vải tươi, càng ngày càng phát sáng khiến người ta mê muội.
Vài sợi tóc đen dính trên mặt, tô điểm thêm cho làn da trắng nõn nà, trắng mịn như da trẻ sơ sinh vậy, so với lúc đầu mới đến công ty nhìn thấy bà vợ ghê gớm của mình, đúng là quyến rũ và có sinh khí hơn nhiều.
Mặc một chiếc áo sơ mi kiểu tây màu vàng nhàn nhã, một bộ đồ lót có hình nụ hoa màu trắng bằng tơ lụa, bộ ngực như bị trói buộc, phía dưới là đôi tất đen ngắn, đi một đôi giày cao gót gót nhọn, lộ cặp đùi trắng như tuyết, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Dương Thần "chậc chậc" cảm thán, đi vòng quanh Mạc Thiện Ny một vòng.
Mạc Thiện Ny bị ánh mắt quái dị của Dương Thần nhìn cho đến đỏ mặt, tim đập chân run, hờn dỗi bĩu môi nói:
- Nhìn cái gì vậy, có chỗ nào không đúng sao?
- Tiểu Thiện Thiện, sau này đi làm, ăn mặc đơn giản thôi nhé
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny nhìn lại mình đầy hồ nghi,
- Như này không phải là rất đơn giản rồi sao? Em mặc những bộ dễ phối mà.
- Không phải nói cái này đơn giản, là... anh nói em, ăn mặc hút hồn người như vậy, để người khác nhìn thấy, anh sẽ ghen đấy.
Dương Thần lắc đầu, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Mạc Thiện Ny cười khanh khách, cắn cắn môi:
- Anh đã nói như thế, đã thế em sẽ cố tình mặc như thế này, nếu như anh không muốn người khác nhìn, thì phải trông coi em cho cẩn thận.
Dương Thần liếc nhìn người phụ nữ này một cái, tiến lên ôm lấy ngang người cô, kề sát thân mình, nghiêm túc nói:
- Mạc Thiện Ny, em càng ngày càng đẹp.
Nghe người đàn ông này trực tiếp khen, Mạc Thiện Ny xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào:
- Anh nói chuyện không biết phải nịnh nọt sao, có rất nhiều cách để dụ dỗ phụ nữ, anh như thế này chẳng có chút nào lãng mạn cả.
- Anh không rảnh để lãng mạn.
Dương Thần buồn rầu nói.
Mạc Thiện Ny vừa nghe, lập tức có chút không thoải mái, giận dỗi lườm hắn một cái:
- Lúc này cũng không có chút thời gian dành cho em, anh vội làm cái gì chứ?
Dương Thần cười hì hì hôn trộm lên môi Mạc Thiện Ny một cái, môi Mạc Thiên Ny mềm mịn như quả anh đào.
- Anh vội thân thiết với Tiểu Thiện Thiện mà, hơn một tuần nay không làm rồi, em lại ăn mặc dụ dỗ người ta như vậy, anh không chịu nổi nữa rồi.
Dương Thần nói xong, cũng không để ý đến Mạc Thiện Ny phản kháng, một tay luồn vào trong ngực áo sơ mi của Mạc Thiện Ny, chộp được một thứ dính dính, tay kia luồn ra đằng sau váy của Mạc Thiện Ny, bắt lấy cái nơi mềm mềm, bóp một cái đầy hưởng thụ.
Mạc Thiện Ny giống như cây đào mận bị vắt nước, hai mắt rưng rưng nhìn Dương Thần, thở hổn hển, lấy hai cánh tay trắng như phấn đập vào ngực Dương Thần.
- Anh đi chết đi, cứ một lúc lại như thế này, nói chưa đầy hai câu đã... anh buông em ra... á đừng miết ở chỗ đấy.
Dương Thần làm gì có chuyện nghe lời người phụ nữ làm nũng, trực tiếp hôn một cái bịt miệng Mạc Thiện Ny, hai người lại hôn nhau một cách cuồng nhiệt hơn.
Mạc Thiện Ny sắp bị hôn cho đến ngạt thở đến nơi rồi, Dương Thần mới buông cô ra, đem Mạc Thiện Ny toàn thân đã mềm nhũn đặt lên trên chiếc bàn làm việc lớn, chuẩn bị làm động tác tiếp theo.
Mạc Thiện Ny nhìn Dương Thần bằng ánh mắt cầu xin, dịu dàng nói:
- Đừng ở đây được không... đây... là công ty mà...
Chính vì bởi đây là công ty nên mới kích thích, Dương Thần cười ha hả, nói:
- Tiểu Thiện Thiện, lúc đó em cũng tận mắt nhìn thấy Minh Ngọc cũng ngoan ngoãn cùng anh chơi với cô ta trong phòng làm việc đến gần một tiếng, lẽ nào cô ta có thể, mà em lại không làm được?
Mạc Thiện Ny nhớ lại lần làm tình mãnh liệt của người đàn ông xấu xa của mình với Lưu Minh Ngọc trong phòng làm việc, lần đó xấu hổ muốn chết, cuối cùng Dương Thần còn đem mối quan hệ đó công khai trong công ty, làm sao cô có thể quên được.
- Anh... sao anh lại như vậy...
Mạc Thiện Ny rõ ràng biết người đàn ông này đang khích bác mình, nếu như mình không đồng ý, chẳng phải là mình thua Lưu Minh Ngọc rồi sao?
Ả hồ ly lẳng lơ đó, sao lại có thể làm tình với đàn ông ngay trong công ty được chứ? Còn tận một tiếng đồng hồ, Mạc Thiện Ny sắp phát điên rồi, nhưng phòng tuyến tận trong đáy lòng mình cũng dần dần sụp đổ rồi.
- Vậy... vậy... anh kiềm chế một chút..
Mạc Thiện Ny trong lòng oán thán buông tiếng thở dài, thôi dù sao thì cái gì cũng đều đã cho hắn rồi, hắn hoang đường thì mình cũng sẽ hoang đường với hắn, không phải là mình không biết xấu hổ, mà là tại Lưu Minh Ngọc trước.
Dương Thần mừng rỡ, về phần có phải "kiềm chế" hay không chỉ là thứ yếu, bây giờ không liên quan, xoay người Mạc Thiện Ny lại, nhấc chiếc váy ngắn màu đen kia lên, cả người đè lên đấy.
Tiểu biệt thắng tân hôn(xa nhau vài ngày còn mặn nồng hơn đêm tân hôn), mặc dù ở Paris có Catherine và Lilith luân phiên hiến dâng cho Dương Thần, về đến Trung Hải lại có hai lần hoan hảo với An Tâm, nhưng vốn dĩ ở phương diện này thì sức chiến đấu của mình là vô hạn, sao có thể thấy đủ được chứ.
Huống hồ, phụ nữ bên cạnh mình, không cô nào giống cô nào, Mạc Thiện Ny nữ tính quyến rũ, An Tâm xinh đẹp phong tình, đều mang lại sự hưởng thụ và kích thích, chỉ có khả năng của mình mới có thể lĩnh hội được hết những điều đó.
Sau một trận mây mưa, Dương Thần ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Mạc Thiện Ny, còn Mạc Thiện Ny quần áo sộc sệch nằm trong lòng Dương Thần, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mơ màng, thân hình còn run rẩy, hiển nhiên là dư vị còn chưa tiêu tan hết.
Dương Thần một tay vỗ nhè nhẹ tấm lưng bóng loáng của cô, hôn Mạc Thiện Ny một cái, ôn tồn nói:
- Đợi thu xếp xong, rồi đi thăm mẹ, bữa tối hôm nay anh mời, người lớn từ xa đến không có thời gian đi đón, có phần không đúng, nên mời đi ăn cái gì đó ngon ngon một chút.
Mạc Thiện Ny đương nhiên biết Dương Thần nhắc đến mẹ mình, mặc dù biết giữa hai người rất khó có thể trở thành vợ chồng, nhưng Dương Thần đã đồng ý gọi mẹ mình là "mẹ", như vậy cô cũng thấy mãn nguyện rồi.
- Cơm tối lúc này thì vẫn còn sớm
Mạc Thiện Ny ngẩng đầu lên, hỏi:
Ông xã, anh vẫn chưa nói tại sao lại về sớm hơn dự định, chuyện ở Châu Âu đã giải quyết xong xuôi rồi sao?
- Anh thì có thể làm gì, quay về để giúp An Tâm giải quyết một chút rắc rối, bây giờ đã xử lý xong rắc rối, nên chạy đến chỗ em.
Dương Thần nói.
Mạc Thiện Ny biết An Tâm, lúc trước được biết An Tâm là thư ký của Dương Thần, còn đi riêng với Lưu Minh Ngọc vào phòng làm việc của Dương Thần chào hỏi với An Tâm mà, so với Lưu Minh Ngọc, thì An Tâm không thân thiết bằng, nhưng Mạc Thiện Ny biết chắc chắn An Tâm ở trong lòng Dương Thần cũng có ít nhiều chỗ đứng, dù sao đó cũng là người phụ nữ mà phải sang tận Nhật mới cướp về được.
Mạc Thiện Ny ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- An Tâm không sao chứ?
Cô ấy cũng không hỏi là có rắc rối gì.
Dương Thần gật đầu.
- Không sao, cho dù sau này có rắc rối gì, thì có anh ở đây, không phải sợ.
- Vâng... em biết anh rất lợi hại, cho nên em cũng không hỏi nhiều, chỉ cần không sao là tốt rồi.
Mạc Thiện Ny mỉm cười, đôi mắt nhỏ ánh lên vài tia tia tự hào, rồi sau đó như nghĩ ra điều gì, lại hỏi:
- Vậy Lâm Nhược Khê thì sao? Có cùng về với anh không?
Dương Thần bây giờ nghe đến cái tên Lâm Nhược Khê lại cảm thấy đau đầu, cười khổ sở nói:
- Lấy đâu ra, về muộn hơn anh một đêm, nhưng cô ấy cũng về rồi, vừa lúc nãy còn đến đi làm mà.
Mạc Thiện Ny nhìn sắc mặt Dương Thần có chút cổ quái, khẽ mỉm cười:
- Vẻ mặt của anh là sao? Em cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là có một số kế hoạch nghiệp vụ của công ty năm nay cần bàn bạc với cô ấy thôi mà, cho nên mới hỏi, nhưng hình như không muốn nghe những tin tức liên quan đến Lâm Nhược Khê? Hay là... hai người cãi nhau rồi?
Dương Thần trừng mắt nhìn cô, người phụ nữ đó quỷ kế đa đoan đang hừng hực lên như thế, nếu mà cãi nhau thì đã tốt, giả vờ như không có gì là xong, nhưng vấn đề hiện tại là rất nghiêm túc.
Ngay sau đó, Dương Thần hỏi ngược lại:
- Tiểu Thiện Thiện, vừa lúc nãy em nói, có kế hoạch mở rộng nghiệp vụ cần phải đi thương lượng với Lâm Nhược Khê, đại khái kế hoạch là như thế nào?
Mạc Thiện Ny tò mò sao Dương Thần lại có hứng thú với những thứ này, hắn có tiếng là làm việc không đàng hoàng, nhưng vẫn trả lời:
- Trước khi Nhược Khê đi Paris, đã giao cho em đi tìm hiểu một số khu du lịch, khu giải trí ở Trung Hải và một số tỉnh lân cận, tìm những nơi có tiềm lực, cô ấy nói muốn thu mua để kinh doanh.
- Hiện tại trên tay em đã có danh sách những làng du lịch sắp phá sản, muốn tìm cô ấy để cùng xem, khứu giác buôn bán của cô ấy tốt hơn em nhiều, cô ấy nói được là được, chúng ta có thể bỏ tiền ra mua, tiền mặt của công ty lúc này, sắp nhiều đến mức không chứa được nữa rồi.
Những lời Mạc Thiện Ny nói lúc này, tràn đầy tự hào, dù sao thì sự phồn thịnh của Quốc Tế Ngọc Lôi ngày hôm nay, cũng không thể tách rời được sự đóng góp của cô ấy.
Nhưng những lời này đến tai Dương Thần, lại khiến khuôn mặt Dương Thần nhăn nhó, không ngờ trước khi đến Paris Lâm Nhược Khê đã sắp xếp hết mọi chuyện ngày hôm nay rồi, hết thảy đều nằm trong tay cô ấy, không quản xem lựa chọn của bản thân mình là gì, tất cả đều không ảnh hưởng gì đến kế hoạch lớn của cô ấy.
Nhìn sắc mặt Dương Thần càng ngày càng u ám, Mạc Thiện Ny cũng không biết có phải là mình nói sai cái gì không, ngoan ngoãn chờ Dương Thần mở miệng.
Dương Thần rốt cuộc cũng thờ dài, nói như hết hơi:
- Tiểu Thiện Thiện, anh sắp không ổn rồi, em cứu anh đi, rốt cuộc anh nên làm thế nào...
← Ch. 0568 | Ch. 0570 → |