Vay nóng Tima

Truyện:Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 0552

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Trọn bộ 1665 chương
Chương 0552
Ném xuống lầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1665)

Siêu sale Lazada


- Vừa mới đi không bao lâu, đã có người muốn cướp người phụ nữ của tôi, phá công ty của tôi, Trung Hải này xem ra càng ngày càng khó làm ăn rồi.

Dương Thần vò mái tóc có chút rối, sau đó xỏ hai tay túi quần, đi đến trước mặt Lỗ Dân, lại giơ tay vẫy vẫy An Tâm.

An Tâm còn không hiểu ý tứ người đàn ông của mình sao, vui vẻ chạy lên, ôm chặt lấy cổ Dương Thần, hôn lên mặt một cái.

- Chụt——.

Âm thanh này còn bị cố ý kéo dài ra.

An Tâm vừa mới còn bàng hoàng bất lực, mặc dù không biết Dương Thần tại sao đột nhiên lại quay về Trung Hải, nhưng người đàn ông của mình đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả gánh nặng của cô đều trút bỏ hết rồi.

Con chim nhỏ ép người rúc vào lòng Dương Thần, ngửi thấy hơi thở đàn ông quen thuộc, bình tĩnh lại, cũng căn bản không sợ Lỗ Dân trước mặt.

Lỗ Dân biết biểu hiện của đôi nam nữ này, là cố ý để cho mình xem, có thể nói trắng ra là uy thế phủ đầu, nhưng hắn ta cũng không phải người tính khí nóng nảy, bằng không cũng sẽ không trẻ như vậy mà ngồi lên được vị trí cán bộ cấp sở, bối cảnh gia tộc đương nhiên quan trọng, nhưng bản thân quá kém cỏi, những người trong gia tộc cũng sẽ không đề cử hắn ta ra để làm mất mặt dòng họ.

- Anh chính là Dương Thần, tại sao nhìn có vẻ giống tên ăn mày vậy, hay là những người đàn ông không có cái gì là như vậy, phải dựa vào phong cách xấu xí này để hấp dẫn phụ nữ sao?

Lỗ Dân trào phúng nói.

Dương Thần nhìn quần áo trên người, cười ha hả nói:

- Tôi hiểu anh, anh là đang ghen tị.

- Tôi ghen tị? Ha ha, hình như anh căn bản không biết đang nói chuyện với ai?

Lỗ Dân hãnh diện nói.

Dương Thần không để ý đến hắn, trái lại đặt tay lên mông An Tâm sờ sờ, làm cho An Tâm hờn dỗi.

Lỗ Dân chỉ lạnh lùng cười, có chút thú vị nhìn Dương Thần.

- Một người đàn ông có chồng, một hồ ly tinh làm kẻ thứ ba, hai người cho rằng làm ra bộ dạng thế này, có thể khiến tôi khó chịu sao? Hai người không phải cũng quá trẻ con rồi không.

- Anh khó chịu hay không, tôi không có hứng thú biết, chẳng qua đây là phòng làm việc của tôi, mà tôi cũng chưa từng nói để anh vào, anh lại không đi, tôi cũng không ngại ném anh xuống cửa sổ.

Dương Thần cười tủm tỉm nhìn ra cửa sổ phía sau bĩu bĩu môi, hắn cũng không có hứng thú nói chuyện cùng người này.

Ở đây là tòa nhà mấy chục tầng, ném xuống sao? Không bằng nói là muốn giết người đi.

Lỗ Dân đâu có cho là thật, trong mắt hắn, Dương Thần chỉ là hoàn toàn không biết bối cảnh của hắn ta, chỉ là nhân vật nhỏ cố làm ra vẻ dựa vào phụ nữ trèo lên mà thôi.

Kết quả là khinh thường cười.

- Họ Dương kia, anh cho rằng nằm lên được đùi của Lâm Nhược Khê, liền thật sự giỏi sao, nếu như anh thức thời, ngoan ngoãn cút sang một bên, để An Tâm ngoan ngoãn đi theo tôi, cùng tôi chơi vui vẻ vài giờ, đến lúc tôi chơi chán rồi sẽ trả lại...

Không đợi Lỗ Dân nói xong, hắn ta đột nhiên cảm thấy cổ mình bị một cánh tay giống như sắt thép bóp chặt.

Cơ thể không tự chủ được bị nhấc bổng lên, hai chân không ngừng đong đưa, quả thật không thể giãy giụa, sắc mặt đỏ lên, không thở nổi.

Bên tai vọng đến giọng nói không chút tình cảm của Dương Thần.

- Tôi nói rồi, nếu vẫn không đi sẽ ném anh xuống lầu, anh thật đúng là nói năng thừa thãi hết bài này đến bài khác...

Lỗ Dân vốn dĩ không biết mình làm sao lại bị Dương Thần tóm lại, hắn ta chỉ là trước mắt hoa lên một chút, tình hình liền biến thành thế này, quả thực là như nằm mơ.

Lúc nghe thấy lời nói của Dương Thần, một hơi thở lạnh như băng ở cổ từ trong xương chui ra, Lỗ Dân nhận thức được một chút, người đàn ông này có vẻ muốn ném mình ra ngoài cửa sổ thật.

Trong khi đó lúc này Dương Thần căn bản không để ý tới phản ứng kịch liệt của Lỗ Dân, bản thân thấy người đàn ông trong tay, đã không có gì phải sống tiếp nữa, quan tâm đến bối cảnh của hắn ta làm gì, cho dù là con trai của Chủ tịch nước Hoa Hạ, hôm nay trước mắt mình cướp người phụ nữ của mình, vậy đã tìm đến chỗ chết rồi, mình cũng phải tác thành cho hắn ta.

An Tâm há mồm, trên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, cô cũng không ngờ Dương Thần nói là làm, muốn ném Lỗ Dân xuống thật.

Đây là ban ngày, nếu như một người đang sống đột nhiên rơi từ trên tầng thứ mười mấy xuống, sẽ làm hốt hoảng những người đi đường bên ngoài không nói, không chỉ Dương Thần, Quốc Tế Ngọc Lôi cũng sẽ gặp phải không ít phiền phức, huống hồ An Tâm biết bối cảnh của Lỗ Dân tuyêt đối không phải quan lại gia tộc tầm thường, chẳng may động vào tổ ong vò vẽ, cho dù bối cảnh Dương Thần không tầm thường, đoán chừng cũng phải nếm đủ.

- Ông xã, đừng.

An Tâm lo lắng, chạy lên kéo cánh tay Dương Thần lại, cầu xin nói:

- Đừng như vậy, nếu như anh ném hắn ta xuống lầu như vậy, sẽ khiến công ty cũng chịu áp lực xã hội, bối cảnh của hắn ta không đơn giản, cho dù không nghĩ cho mình, cũng vì người của Quốc Tế Ngọc Lôi suy nghĩ một chút.

Dương Thần sửng sốt, dừng bước chân lại, hắn cũng không nghĩ cẩn thận như vậy, vì bảo vệ người phụ nữ của mình giết một con chó vô lại, vốn dĩ không sao cả, nhưng nhất thời quên mất mình đang ở công ty, làm như vậy sẽ liên lụy đến người khác.

Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thần thở dài, đây chính là quay trở về những ràng buộc của xã hội thế tục phải chịu đựng, lòng người là miếng thịt dài, bản thân phải suy xét người khác.

Lỗ Dân trên tay sắp nghẹt thở liền bị ném vào một góc tường, đụng phải vách tường, đập thẳng vào khiến hắn ta chảy hết máu mũi.

- Cút, đừng có làm gì khiến tôi muốn giết anh.

Dương Thần thản nhiên nói, lạnh lùng nhìn hắn ta.

Lỗ Dân thật sự bị hù dọa rồi, không ngờ có thằng điên không cần mạng thật, muốn giết mình, từ bé đến lớn ai dám đối xử với hắn ta như thế, nói động thủ liền động thủ, trong mắt tràn đầy thù hận nhìn Dương Thần và An Tâm một cái, sờ sờ đám máu chảy trên mũi, cũng bất chấp bộ dạng thảm hại trên mặt, vội vàng nhanh chân chạy ra khỏi phòng làm việc.

- Phù, xem ra hắn vẫn không chịu từ bỏ ý định.

An Tâm tinh tường, đương nhiên nhìn ra sự không cam tâm của Lỗ Dân, buồn bã thở dài.

Dương Thần giơ tay sờ sờ khuôn mặt trắng mịn của An Tâm, véo nhẹ một cái.

- Người đàn ông của em vì một cuộc điện thoại của em, lập tức ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ chạy về Trung Hải, đừng cho anh nhìn bộ mặt nhăn nhó ủ rũ nữa.

An Tâm lúc này mới hiểu, chẳng trách tối qua mới nói chuyện điện thoại với Dương Thần, sáng nay liền nhìn thấy Dương Thần rồi, hơn nữa một thân phong trần, không ngờ nhận xong cuộc điện thoại của mình liền lập tức từ Paris quay về Trung Hải, vừa xuống sân bay liền chạy đến.

Trong lòng lập tức trần đầy cảm động ngọt ngào, giống như làm đổ hộp mật, đôi mắt quyến rũ như tơ, khuôn mặt kiều diễm nhìn Dương Thần, đi lên phía trước ôm chặt lấy Dương Thần, đầu vùi vào ngực Dương Thần.

Nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, Dương Thần vẫn như chàng kỵ sĩ bảo vệ mình, mỗi khi gặp phải nguy hiểm, luôn có thể kịp thời xuất hiện ở bên cạnh mình, mặc kệ vấn đề khó thế nào, dường như chỉ cần hắn xuất hiện, đều dễ dàng giải quyết.

Có một vài nữ nhân muốn nghĩ biện pháp thoát khỏi sự dựa dẫm vào đàn ông, bọn họ đến cuối cùng thường sẽ đau khổ cô đơn trong lòng, không phải trong lòng bọn họ không muốn có một bến cảng để neo đậu, chỉ là gặp phải người không xứng.

An Tâm vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ ở An gia, có người cha như vậy, nhất định giống như lục bình lênh đênh, không có chỗ dựa, trở thành vật hy sinh cho quan hệ thông gia, nhưng người đàn ông bên cạnh xuất hiện, lại khiến cô từ thế giới không có ánh sáng cứu ra.

- Cảm ơn anh, ông xã.

An Tâm nỉ non, nói:

- Mặc dù nói ra nghe không hay, nhưng em cảm thấy làm tình nhân của anh cũng là một hạnh phúc.

Dương Thần một tay nắm cả vòng eo nhỏ nhắn của tiểu hồ ly tinh này, nghe thấy người phụ nữa của mình nói "hạnh phúc", ngược lại khiến hắn rất có cảm giác thành công, chỉ là giả vờ giận thôi:

- Vì sao không sớm nói cho anh biết, chuyện Lỗ Dân giằng co với em cũng không phải chuyện một hai ngày.

An Tâm uất ức bĩu môi.

- Em cho rằng có thể tự mình giải quyết, hơn nữa hắn ta cũng không làm gì quá đáng quá, chính là luôn kề cận em, em không muốn vì chuyện của em mang đến phiền phức cho anh.

Dương Thần liền tát thẳng vào mông An Tâm, một tiếng giòn vang "tét", làm cho người phụ nữ một trận làm nũng.

- Sợ mang phiền phức cho anh? Nếu không phải anh kịp thời đến, thì đây không phải là phiền phức, mà là 'sự cố'.

Nhìn sắc mặt Dương Thần không tốt, mặc dù biết một phần là giả vờ, nhưng An Tâm vẫn có chút lo lắng, cầu xin nói:

- Ông xã anh đừng giận nữa, em...em cũng là nghe ba em nói, bối cảnh Lỗ Dân rất tầm thường, cho nên sợ mang đến nhiều áp lực cho anh, em mới do dự, em cũng không phải cố ý muốn giấu anh, ông xã bớt giận được không, lần sau nhất định xảy ra chuyện gì em liền lập tức báo cho anh đâu tiên...

Dương Thần cũng biết An Tâm nhất định phần lớn suy nghĩ cho chính mình, cho dù mình bày ra một phần thực lực của mình cho cô xem, nhưng dù sao đó là nước ngoài, ai cũng đều biết, Hoa Hạ là sẽ có hàng rào ngăn cách nhất định với xã hội quốc tế cho nên hắn cần phải làm bộ, khiến phụ nữ sau này đừng sợ đầu sợ đuôi không nói cho mình biết.

Nếu nói ngày xưa cướp An Tâm làm người phụ nữ của mình, có một phần là do lòng tự trọng của mình và ham muốn dục vọng, những ngày đó tới nay, ở chung với nhau trong công việc, hiện giờ tiểu hồ ly tinh này đã chiếm một phần không nhỏ trong trái tim mình, thật sự không đành để cô chịu bất cứ tổn thương gì.

An Tâm nói xong, sợ Dương Thần còn không hài lòng, nhấp nhấp môi, nâng lên cao, hôn vào chỗ gần môi Dương Thần.

Má lúm đồng tiền kiều diễm ửng đỏ, đôi mắt trong như nước, An Tâm cố gắng bày tỏ hết những bứt rứt và tình yêu của mình, luôn luôn dùng cái lưỡi đinh hương kia liếm láp, kiểu mờ ám ướt át này, khiến cho đàn ông khó kháng cự hơn hôn rất nhiều.

Rõ là yêu tinh, ánh mắt Dương Thần lập tức nóng lên, may là hưởng thụ xong hai báu vật Lilith và Catherine ở Paris, quay về Trung Hải, phát hiện An Tâm luôn bên cạnh mình vẫn mê người như vậy.

- Ông xã, em muốn.

Lời nói của An Tâm mang theo chút làm nũng, hô hấp cũng dồn dập lên, bộ ngực căng tròn nằm trong ngực Dương Thần, nháp nhô nhấp nhô.

Dương Thần một tay véo cái mông trắng nõn của An Tâm, hưởng thụ cảm giác đẫy đà kia, cười gian tà nói:

- Anh ngồi mười mấy tiếng đồng hồ trên máy bay, cả ngày không tắm rửa, trên người toàn bụi bẩn, tiểu yêu tinh đây vẫn muốn sao?

- Em không quan tâm, yêu tinh không sợ bẩn.

An Tâm cười duyên nói xong, đầu lưỡi trắng mịn theo hai má Dương Thần, liếm một đường dài tới cổ Dương Thần.

Dương Thần toàn thân giật mình, đâu còn quan tâm bẩn hay không bẩn, một phen đem An Tâm mềm nhũn, đè ngã thân thể mềm mại sắp hóa thành một vũng nước lên bàn làm việc rộng lớn ở bên, tiếp tục "chiến đấu".


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1665)