Ra tay
← Ch.0289 | Ch.0291 → |
Chú ơi....
Vừa nghe máy, đầu bên kia là tiếng của Đường Đường, có vẻ bi thương:
Giờ chú có bận gì không?
Dương Thần sửng sốt:
Có, làm sao thế?
Cháu đang ở phố buôn bán, đường Trung Hoàn phía ngã tư.
Đường Đường nói.
Dương Thần dở khóc dở cười:
Cháu vừa ở đâu ra thế? Lại bỏ nhà đi phải không?
Cháu cũng không muốn mà.... Chú ơi, cháu lạnh quá, trên người lại không có tiền, chú cứu cháu với.
Bỏ nhà đi là phải nghĩ kỹ lắm, tại sao lại không mang tiền chứ? Hơn nữa cháu gọi chú làm gì, gọi cho Viên Dã ấy.
Dương Thần buồn bực nói.
Đường Đường nũng nịu:
Cháu ... cháu cũng cãi nhau với anh Viên Dã rồi....
Dương Thần đau đầu một hồi, con bé này đúng là đã lớn rồi, xem ra mình nhìn nhầm rồi!
Không còn cách nào Dương Thần đành lái xe ra khỏi nhà, lao đến chỗ Đường Đường nói.
Buổi đêm ở nơi xa hoa trụy lạc, hai bên phố buôn bán rực rỡ, náo nhiệt, đường phố nhộn nhịp, nhốn nháo, Dương Thần ngồi trên ghế lạnh lùng nhìn Đường Đường đang phấn khích vẫy vẫy mình.
Mặc dù trên mình đang mặc áo lông cô vẫn đội thêm cái mũ ở đằng sau lên, nhưng nhiệt độ ban đêm dưới không độ mà một cô gái ngồi ở ngoài lâu chắc hẳn sẽ rất lạnh.
Nh́n thấy Đường Đường mũi ửng đỏ, Dương Thần không chịu nổi đã đưa tay cốc lên trán cô bé:
Cháu đúng là trốn nhà đi thành nghiện mất rồi, lần trước không phải đã giáo huấn cháu rồi à, phải biết đủ chứ, đừng có suốt ngày khơi bệnh cho mẹ cháu chứ.
Đường Đường bĩu môi:
Chú ơi, đừng giáo huấn cháu nữa, cơm trưa cháu còn chưa được ăn, giờ bụng lép kẹp rồi, dẫn cháu đi ăn đã!
Dương Thần chán nản:
Chú thấy chú không phải chú của cháu, là cha cháu mới phải.
Hì hì, cũng được ạ, chỉ cần cho cháu ăn cơm là được.
Đường Đường thè lưỡi nói.
Dương Thần cũng hết cách với cô bé tinh ranh cổ quái này, quan sát bốn phía rồi đưa Đường Đường vào tiệm sủi cảo gần đó, đêm lạnh như thế này ăn đồ nóng như sủi cảo là một lựa chọn không tồi.
Sủi cảo thơm phúc trắng lóa được bưng lên bàn, Đường Đường bất chấp sủi cảo còn đang nóng, cắn từng miếng lớn.
Dương Thần nhíu mày nói:
Cháu không sợ bỏng sao?
Đường Đường vừa nhai vừa nói:
Sủi cảo phải ăn lúc còn nóng mới ngon, hơn nữa cháu đang đói lắm.
Dương Thần cũng không quấy rầy cô bé bụng đã đói cả nửa ngày, đợi Đường Đường ăn xong một bát to sủi cảo, thỏa mãn đến ợ một cái, Dương Thần mới hỏi:
Nói xem, lần này vì sao lại bỏ nhà đi.
Đường Đường mắt chớp chớp, khuôn mặt có chút u oán:
Chú không biết rồi, không hiểu sao hai ngày nay ba ngày nào cũng đến gặp mẹ, còn nói mẹ đi tìm người đàn ông khác, nói toàn những lời khó nghe. Mẹ giận lắm, cãi nhau với ba, kết quả cả hai người họ tâm trạng đều không tốt...
Dương Thần biết bố Đường Đường chính là Phương Trung Bình, nhưng không nghĩ ông ta lại như thế, cũng không biết mẹ Đường Đường tìm người đàn ông như thế nào mà khiến ông ta bỗng mất lý trí như thế này.
Vậy thì liên quan gì đến việc cháu bỏ nhà đi? Dương Thần hỏi.
Đường Đường hừ một tiếng:
Đương nhiên là có liên quan đến cháu rồi, cháu và mẹ ở cùng nhau, tâm trạng mẹ không tốt là sẽ không để ý đến cháu, cháu chỉ đùa một chút thôi là nói cháu giống ba, toàn nói năng linh tinh, khiến bà thêm phiền....
Dương Thần nhíu mày:
Cháu không biết nhịn à, tâm trạng mẹ cháu không tốt mà.
Cháu nhịn, nhưng làm sao nhịn mãi được! Sau đó cháu có gọi cho anh Viên Dã, giờ anh Viên Dã đối xử với mẹ cháu còn tốt hơn với dì Dương, thân hơn cả mẹ con. Cháu muốn anh ấy đến cứu thế mà anh ấy còn hùa vào với mẹ cháu, lại còn giúp mẹ cháu nói cháu không đúng....
Đường Đường hổn hển nói.
Dương Thần cười tủm, Viên Dã này cũng hay thật, vậy mà đã biết lấy lòng mẹ vợ nhanh thế rồi.
Vì thế mà cháu bỏ nhà đi?
Dương Thần cười nói.
Ừ... cháu không muốn nhìn thấy mẹ, cũng không quan tâm anh Viên Dã nữa, bọn họ chỉ biết ức hiếp cháu.
Đường Đường nói mà mắt ươn ướt, biết rằng vẻ đáng thương sẽ khiến người khác đau lòng.
Dương Thần cũng không biết khuyên cô bé như thế nào, trả tiền xong đưa Đường Đường đi dạo một vòng.
Khi đến công viên nhỏ cuối phố buôn bán Đường Đường bỗng dừng bước:
Chú ơi, chúng ta vào trong ngồi một lát được không?
Cháu mệt à?
Dương Thần hỏi.
Không phải, chỉ muốn ngồi ở đây một lát thôi.
Dương Thần nhìn đồng hồ là hơn 8 giờ, về nhà cũng hơi sớm bèn theo ý của cô bé này, tìm chiếc ghế gỗ trong công viên ngồi.
Đường Đường dựa vào Dương Thần, dẫu sao mùa đông cũng đến rồi, nhiệt độ về đêm vẫn rất thấp.
Dương Thần nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé cũng có chút trắc ẩn, cởi áo khoác của mình khoác lên cho Đường Đường.
Đường Đường lập tức từ chối:
Chú, làm như thế chú sẽ lạnh đấy.
Chú sẽ không lạnh đâu.
Dương Thần nói. Đây là lời nói thực.
Làm sao mà lại không lạnh cơ chứ.
Đường Đường vẫn không tin, đẩy chiếc áo khoác trả lại cho Dương Thần, cười nói:
Chú cho cháu dựa là được rồi, có người ngồi cùng sẽ không lạnh nữa.
Dương Thần nghĩ một lát rồi lấy áo khoác lên cả hai người, để Đường Đường dựa vào vai mình.
Đường Đường có chút thoải mái, dựa vào vai Dương Thần, ngáp dài một cái.
Dương Thần cười khổ:
Nhưng cháu đừng ngủ, ngủ là sẽ bị nhiễm lạnh đấy.
Cháu không ngủ đâu, cháu chỉ đang ngắm sao thôi.
Đường Đường bĩu môi.
Dương Thần ngẩng đầu nhìn, bầu trời đêm nay khá quang đãng, sao không quá nhiều mà lưa thưa, trong thành phố, quang cảnh như thế này không có nhiều.
Thời khắc lãng mạng như thế này, cháu ở cùng một người đàn ông lớn tuổi như chú thật lãng phí, nên tìm Viên Dã đến mới phải.
Dương Thần nói đùa.
Đường Đường chun mũi:
Chẳng sao cả, người yêu là người yêu, chú là chú.
Dương Thần cười nhạt, không nói gì thêm.
Chú, trước đây cháu hay cùng mẹ đi dạo tới công viên này, lúc đó mẹ không bận như bây giờ, lâu rồi cháu không cùng mẹ tới đây.
Đường Đường dịu dàng nói.
Dương Thần lặng lẽ cúi đầu liếc cô bé, thảo nào tự dưng nói muốn ngồi ở đây.
Cháu định ngồi tới khi nào, chú thấy chú nên đưa cháu về rồi.
Dương Thần nói.
Không cần, đêm nay cháu đến nhà chú ngủ có được không? Cháu không muốn quay về, nhìn thấy mẹ cháu thấy phiền lắm.
Đường Đường cầu xin.
Dương Thần chau mày, thở dài, chỉ những vì sao trên trời rồi nói:
Nha đầu, cháu có biết mỗi lần ngắm sao chú nghĩ đến điều gì không?
Điều gì?
Chú chỉ nghĩ tới một từ thôi "kỳ tích".
Dương Thần nói.
Vũ trụ bao la như thế, tinh tú nhiều như thế, nhưng trong ngôi sao mờ ảo này, loài người chúng ta chỉ có thể sống trên tinh cầu gọi là "trái đất". Trong vũ trụ này mỗi người chúng ta chỉ như như một hạt bụi nhỏ. Nhưng chính những hạt bụi nhỏ chúng ta lại gặp nhau trong vũ trụ bao la mờ mịt để rồi trở thành vợ chồng, con cái, thầy trò, bạn bè... tình cảm giữa người với người mỗi giai đoạn đều là một kiểu kỳ tích giống như duyên phận. Mẹ cháu sinh ra cháu, cháu trở thành con gái của mẹ cháu, đây là điều không thể thay đổi, càng không thể sửa chữa.
Cháu thử nghĩ xem, đây chỉ là một xác suất rất nhỏ, nhưng vẫn xảy ra, lẽ nào đó không phải kì tích sao? Sự khó chịu trong lòng cháu so với vũ trụ này có là gì chứ? Có thể có đoạn tình cảm của cháu và mẹ cháu bù đắp vào không phải đáng quý sao? Coi mình nhỏ bé đi một chút, ngắm những vì sao trên bầu trời này, lẽ nào cháu không cảm thấy việc làm này của mình rất ngây thơ sao?
Đường Đường im lặng rất lâu trên khuôn mặt cô lộ vẻ xấu hổ:
Cháu biết sai rồi, chú... Vậy phiền chú đưa cháu về nhé.
Dương Thần đưa tay xoa đầu cô bé, nói:
Vậy thì mau đứng lên nào, mẹ cháu chắc cũng đang lo lắng đi tìm cháu rồi.
Uhm!
Đúng lúc hai người đứng lên khỏi ghế, quay người định rời khỏi công viên thì con đường nhỏ phía trước công viên có bóng người hối hả lướt qua.
Chỉ thấy mái tóc dài rối tung, mặc áo khoác bông màu đen, đi giày da dê, trang điểm hợp thời, một cô nàng yểu điệu, thân hình đẫy đà đi đến trước mặt hai người.
Khuôn mặt trái xoan quyến rũ quen thuộc hiện lên trong mắt Dương Thần, rõ ràng là Đường Uyển, người mới hai ngày trước gặp tại buổi liên hoan.
Sắc mặt Đường Uyển đầy vẻ lo âu, không ngờ lại gặp Dương Thần, điều này khiến cô ta ngớ người và có phần kinh ngạc, đảo mắt qua liền nhìn thấy Đường Đường như con chim nhỏ nép vào Dương Thần.
Đường Đường còn mặc áo khoác của Dương Thần, áp sát vào Dương Thần, nhìn thấy Đường Uyển bất ngờ xuất hiện, cô bé sau phút sửng sốt, nói với vẻ có phần sợ hãi:
Mẹ... Sao mẹ lại đến đây...
Dương Thần quay phắt lại, nghi ngờ bản thân mình có phải đã nghe lầm, nhưng sát như thế chắc chắn nghe thấy tiếng quát chói tai của Đường Uyển rồi!
Sao các người lại ở cùng nhau?
Đường Uyển nhìn thấy Đường Đường và Dương Thần ở cùng nhau, lại mặc áo khoác của Dương Thần liền nghĩ ngay tới bản tính phong lưu của Dương Thần, nghĩ rằng Dương Thần và con gái mình có gì đó, sự cảnh giác và ý thức bảo vệ của người mẹ lập tức được nâng cao hết mức.
Lẽ nào người đàn ông này cố ý tiếp cận mình, lại còn giấu giếm mình, ra tay với con gái mình.
Đường Đường nghe xong không thể tin nổi, nghi hoặc hỏi:
Mẹ, hai người quen biết nhau sao?
Không đợi Dương Thần nói gì, Đường Uyển liền chất vấn:
Sao con mặc áo anh ta, con nha đầu này, bỏ nhà đi không nói, tại sao lại tùy tiện dựa vào một người đàn ông chứ? Con muốn làm mẹ tức chết hả?
Đường Đường nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Dương Thần biết Đường Uyển hiểu nhầm quan hệ giữa hai người bọn họ:
Đường Uyển, không phải như chị nghĩ đâu.
Vậy thì là thế nào? Dương Thần, con gái tôi mới học trung học, cậu cũng có thể ra tay sao? Sao cậu lại có thể như thế này! Cậu... Cậu thật khiến tôi thất vọng.
Đường Uyển bị kích động vô cùng, trong mắt cô ta đầy sự giận giữ, tiến về phía trước, nắm lấy tay Đường Đường một cách hung hăng khiến chiếc áo của Dương Thần rơi xuống đất.
Đi! Lập tức theo mẹ về nhà! Mẹ cấm con ba tháng không ra khỏi nhà!
Không quan tâm tới việc Đường Đường khóc lóc giải thích, Đường Uyển đã như núi lửa phun trào, sự tức giận và nỗi buồn khó mà khắc chế được, lập tức đưa Đường Đường rời công viên.
Dương Thần ngẩn ngơ một hồi lâu, mới nhặt chiếc áo của mình ở dưới đất lên, thở dài, hôm nay bản thân đúng là đen đủi.
Nhưng không thể ngờ Đường Uyển chính là mẹ Đường Đường, chả trách lúc trước va phải cô ta ở văn phòng của Lý Tinh Tinh, vừa vặn Đường Đường lại là học sinh của Lý Tinh Tinh.
Vậy là đã rõ, tại sao lúc đó Đường Uyển lại nói tới con gái cô ta, giống Đường Đường đến thế.
Dương Thần cười một cách khổ sở, lần này chịu oan uổng rồi. Cho dù ngày thường có đoan trang, thận trọng thế nào, Đường Uyển trở thành người mẹ hết lòng bảo vệ lo lắng cho con, cứ như trở thành một người hoàn toàn khác.
Nói thế nào đi nữa, trên thế giới này, ngoài đàn ông, phụ nữ còn có loại người thứ ba, đó là người mẹ.
Nhưng Dương Thần cũng không định gọi điện giải thích, Đường Uyển giờ đang giận, đợi cô ta bình tĩnh tự nhiên sẽ biết thực hư thật giả.
Một mình đi dạo ở ngoài cũng chán, Dương Thần mặc áo khoác, bước nhanh đến chỗ đỗ xe, mai là thứ hai rồi, vẫn nên về nhà ngủ sớm.
← Ch. 0289 | Ch. 0291 → |