Dễ hài lòng
← Ch.0250 | Ch.0252 → |
Dương Thần vừa dứt lời, từ trong đống thùng hàng ở lối đi nhỏ, vài bóng người đi ra.
Người đầu tiên đi bước ra là một người đàn ông trung niên, da trắng, tóc quăn màu nâu, cao khoảng hơn một mét tám, dáng vẻ cường tráng, mặc chiếc áo da và quần bò đậm, trên tay đeo một chiếc túi da đường uyển lịch, nhìn qua giống như một du khách ngoại quốc đến Hoa Hạ, xem ra trên người không có chút vẻ nguy hiểm nào.
Ngài Minh Vương, rất vinh hạnh được gặp ngài, tôi là Molins Klaus, là đội trưởng phân đội ba của Hải Ưng.
Molins thấy Dương Thần, trong mắt lộ rõ niềm vui không che dấu được.
Dương Thần bắt tay gã, nói:
Molins, tôi thích cách ăn mặc của các ông lần này.
Theo sát Molins là mười một thành viên màu da khác nhau, tám người đàn ông, ba người phụ nữ, có người da đen, có người da vàng, tất cả đều mặc quần áo thu đông bình thường, mang theo va li nhỏ hoặc ba lô, nhìn qua không hề giống một đội lính đánh thuê tinh nhuệ.
Ngài Minh Vương, người của Viêm Hoàng Thiết Lữ thật hiếu khách, chúng tôi vẫn không dám đi ra, may mà ngài tới đúng lúc.
Molins buông tay, tươi cười cùng mấy người đồng đội.
Dương Thần nhìn đám thành viên Hải Ưng đang nhìn mình với ánh mắt hưng phấn, trong lòng thầm nghĩ, lần này Solon phái nhóm người này đến đúng là không tồi, nếu gặp bọn họ giữa đường chắn hắn cũng không nhận ra bọn họ là lính đánh thuê.
Mọi người ăn tối chưa?
Dương Thần hỏi.
Một người phụ nữ mũi cao, thẳng, nét mặt thanh tú vui vẻ nói bằng tiếng Ý:
Không lẽ Minh Vương mà chúng tôi thần tượng định mời chúng tôi đi ăn tối sao?
Eydlin, không phải chị đã ăn ba cái bánh mỳ ruốc của Đức rồi sao?
Một thành viên nữ dáng nhỏ xinh đùa nói:
Cứ thế kế hoạch giảm béo của chị sẽ thất bại.
Ồ, Fanny, chị nhắc nhở tôi rồi, vậy thì tôi chỉ có thể uống nước trái cây.
Eydlin buồn bực nói.
Một đám thành viên Hải Ưng bắt đầu nhanh chóng nhắc đến mấy món ăn nổi tiếng ở Hoa Hạ, hỏi dò xem Dương Thần đưa bọn họ đi ăn gì, không để mắt chút nào đến đám bộ đội đặc chủng mang đầy súng ống và thành viên của Viêm Hoàng Thiết Lữ, mặc dù trong tay họ ko có chút vũ khí nào.
Dương Thần ra hiệu cho tất cả im lặng, cười khổ nói:
Tôi biết mọi người rất kiêu hãnh, nhưng mà nếu muốn sớm đi ăn các món ngon, tôi nghĩ mọi người cũng đừng quá kích động vội, người ta cả buổi tối ôm súng canh mọi người, có khi cũng chưa được ăn cơm tối đâu.
Molins cười ha hả, bảo các thành viên của mình im lặng, mọi người lập tức không nói nhiều nữa.
Dương Thần bảo bọn họ đi theo mình, lúc đi ngang qua chỗ các bộ đội đặc chủng Giao Long, tất cả đều im lặng nhìn Dương Thần đưa nhóm người này rời đi.
Vĩnh Dạ đã đứng dậy được, mặt sa sầm, trong mắt cũng có vẻ u ám, nhưng không dám làm gì hết.
Khi Dương Thần đem mười hai người đội Hải Ưng đi xa, Vĩnh Dạ mới nghiến răng nghiến lợi, chất vấn Áo Xám:
Sao ông không ngăn cản họ, chẳng lẽ ông sợ sao?
Trên người bọn họ không có sát khí.
Áo Xám bình tĩnh nói.
Sát khí tiềm ẩn đó so với các bộ đội đặc chủng có sát khí còn đáng sợ hơn, mười hai người như vậy sao có thể để bọn họ đi lại ở Trung Hải?
Vĩnh Dạ phẫn nộ nói.
Áo Xám ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua nói:
Vĩnh Dạ, bố mẹ anh đều là quân nhân quan trọng và là người trọng yếu trong giới chính trị, coi như anh cũng sinh ra trong gia đình danh tiếng, nhưng anh cũng đừng nghĩ như vậy là anh tài trí hơn người. Tôi sợ ư? Đúng vậy, tôi thừa nhận mình bất lực trước thực lực của Dương Thần, nhưng anh thì sao, chẳng lẽ không sợ sao?
Vĩnh Dạ chợt nghẹn giọng, nói không ra lời.
Hoa Vũ giọng nói thanh thanh:
Bọn họ không hề mang bất cứ vũ khí nào vào Trung Hải, là tỏ vẻ không có ý đối địch với chúng ta, tạm thời không cần hành động thiếu suy nghĩ.
Vĩnh Dạ nhìn về phía Hoa Vũ diễm lệ, lạnh lùng, trong mắt sáng lên tia gì đó kỳ lạ:
Được, nếu Ngưng Nhi nói vậy, trước mắt cứ buông tha bọn họ đã.
Hoa Vũ nhíu mày nói:
Vĩnh Dạ, tốt nhất là anh chú ý dùng từ, đây là công việc.
A... được, Ngưng..., à không, Hoa Vũ, tôi lần sau nhất định sẽ không như thế.
Vĩnh Dạ đột nhiên ngoan ngoãn, còn mỉm cười có chút nịnh nọt.
Mấy người Long Tổ trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng chuyện tình đơn phương của tổ trưởng bọn họ khiến bọn họ cảm thấy đáng buồn.
Sau mười phút, Dương Thần gọi điện bảo Sắc Vi chuẩn bị xe đi vào cảng, đón mười hai người lên xe, Dương Thần đi đầu, tiến thẳng ra khỏi cảng hướng đến nội thành Trung Hải.
Dương Thần cũng không muốn mang cả một đám người đến quán ăn sang trọng nào, chỉ dừng xe ở bên bờ sông chỗ quán ăn lề đường, dẫn đám người nước ngoài đang hưng phấn vào phố.
Nơi này lúc trước đã đi ăn cùng Mạc Thiện Ny vài lần, đã lâu không tới, tuy cơ sở vật chất kém chút, vì mùa đông gió lạnh thổi vù vù, nhưng vì bữa ăn khuya có nhiều người, đồ ăn nóng hổi không ngừng mang lên, cho nên không khí có vẻ vẫn rất ấm áp.
Đám Molins mười hai người chắc chưa thấy cảnh này bao giờ, lúc đầu thì kinh ngạc, sau đó lập tức tấn công chỗ đồ ăn tươi ngon, ăn ngấu nghiến.
Lúc Dương Thần nói đây là quán ăn điển hình ở Hoa Hạ, đám người Molins lập tức yêu mảnh đất này.
Dương Thần lớn lên ở nước ngoài nên biết rằng đồ ăn ở nước ngoài so với Hoa Hạ kém hơn nhiều lắm, cho nên phản ứng của bọn họ cũng không ngoài dự kiến của hắn.
Sau khi ăn no nê, Dương Thần mới dẫn bọn họ đến chỗ Sắc Vi đã chuẩn bị trước, một nơi trong khu bất động sản của hội Hồng Kinh, ở đó có căn cứ bí mật của hội Hồng Kinh, rất nhiều thành viên tinh nhuệ của hội Hồng Kinh cũng ở đó.
Đi vào một tòa nhà được trang bị tốt giống như một khách sạn, Sắc Vi đã cùng vài thủ hạ tâm phúc chờ ở bên trong.
Nhìn thấy Dương Thần dẫn hơn mười người ngoại quốc vào cửa, Sắc Vi lập tức cảm giác được đám người này không hề đơn giản, cho nên cùng các thủ hạ đứng dậy, tôn trọng nghênh đón đám người Molins.
Đám Molins nhìn thấy Sắc Vi, mắt sáng ngời, lập tức hỏi han:
Ngài Minh Vương, người này không lẽ là Minh Hậu anh minh trong tin đồn luôn đứng sau trợ giúp ngài?
Dương Thần nhíu mày:
Ai nói với mọi người tôi đã kết hôn?
Molins cười hì hì nói:
Jane tiểu thư lần trước đến tổng bộ gặp thủ lĩnh, nói Minh Vương đã chọn được Minh Hậu tài giỏi lắm, ngài Minh Vương thật không hào phóng, nên để mọi người gặp Minh Hậu tao nhã một chút chứ, dù sao đó cũng là hoàng hậu của mọi người.
Đây là Sắc Vi, là người phụ nữ của tôi, nhưng không phải Minh Hậu.
Dương Thần bất đắc dĩ nói, thầm trách cô bé họ Jane xấu bụng kia và Solon lắm chuyện, các bạn bè khác của mình chắc đã biết hết, sau này, chắc chắn sẽ có nhiều phiền toái.
Molins và các thành viên khác giật mình, nhưng vẫn tỏ vẻ vô cùng hứng thú và thật tâm tôn kính, bước lên trước, dùng tiếng Hoa Hạ, giọng không sõi chào hỏi Sắc Vi.
Sắc Vi hỏi Dương Thần:
Tối rồi bắt em làm bao nhiêu chuyện, hóa ra là nghênh đón các bằng hữu ở phương xa tới, không giới thiệu một chút sao?
Đây là Molins, mọi người còn lại là đội viên trong đội của ông ấy, ừm... Thật ra hôm nay cũng là lần đầu tiên anh gặp bọn họ, bọn họ là do một người bạn phái tới giúp anh giải quyết một số vấn đề, cũng đều là bạn bè của anh cả.
Dương Thần rõ ràng không nhớ ra tên của những người trong nhóm.
Thành viên nữ tên là Fanny cười nói:
Tiểu thư Sắc Vi, cô rất đẹp, phụ nữ phương Đông rất ít có ai đẹp như cô.
Đừng khoác lác, Fanny, tám phần cuộc đời cô đều ở Bắc Âu, tổng cộng đã thấy được bao nhiêu phụ nữ phương Đông chứ?
Một người khác cười ha hả nói.
Fanny mặt đỏ lên, đá vào mông gã thành viên kia nói:
Lần sau tôi sẽ dùng giày cao gót đá anh.
Sắc Vi không hiểu lắm ngoại ngữ, cho nên những lời mọi người nói đều phải nhờ Dương Thần phiên dịch, sau khi nghe xong, cô nói với bọn họ một tiếng cảm ơn, sau đó liền buồn rầu không biết nói gì.
Dương Thần cười nói với đám người Molins:
Bảo bối Sắc Vi của tôi không biết ngoại ngữ, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của mọi người phải nhờ Sắc Vi chăm sóc, cho nên tôi khuyên mọi người nên bắt đầu học tiếng Hoa Hạ cấp tốc đi.
Molins dùng tiếng Hoa Hạ lơ lớ nói:
Tiểu thư Sắc Vi, thật xin lỗi, tuy tiếng Hoa Hạ thật sự rất khó, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng, bởi vì đây là việc do ngài Minh Vương yêu cầu.
Sắc Vi nghe xong giọng điều kỳ quái này, không kìm nổi cười:
Nói từ từ là được, sau này mọi người sẽ ở lại nhà trọ này, tất cả tầng trệt đều là phòng của mọi người, có bất cứ việc gì cũng đều có thể nói trực tiếp với tôi, tôi trực tiếp phụ trách chăm sóc mọi người, bởi vì mọi người là bạn của ông xã tôi.
Vậy chúng tôi hằng ngày có thể ăn uống xa hoa sao?
Molins tò mò hỏi.
Ăn uống xa hoa?
Sắc Vi tỏ ra sửng sốt.
Dương Thần ho khan vài tiếng, xấu hổ giải thích lại chuyện trước khi đến.
Sắc Vi cười ngặt nghẽo, hờn dỗi lườm Dương Thần một cái, nhóm người nước ngoài vừa đến đã dẫn họ đi ăn đồ lề đường, cũng là do hắn gây ra, đám người nước ngoài này đi ăn đã nhớ cả tên nhà hàng rồi.
Tôi sẽ đãi mọi người cao lương mỹ vị.
Sắc Vi dở khóc dở cười nói.
Đội viên trong nhóm Hải Ưng lập tức đôi mắt trông mong nhìn Sắc Vi nói:
Tôi nghĩ Đức mẹ Maria chắc cũng giống cô, tiểu thư Sắc Vi...
← Ch. 0250 | Ch. 0252 → |