Không cân nhắc
← Ch.1474 | Ch.1476 → |
Trung Hải, gần đến giữa trưa, ánh mặt trời quyến luyến chiếu khắp thành phố lớn tràn đầy sức sống, người xe tấp nập, qua lại không dứt.
Đúng lúc là thứ bảy, vài con đường đi bộ của trung tâm thành phố, đường buôn bán, từ sáng sớm tỏa ra sức buôn bán đã hừng hực, tiếng nhạc kéo dài không ngừng, đại đa số là nhạc mới phát hành của nữ diva quốc tế Lâm Tuệ.
Sau khi Lâm Tuệ tái xuất, tuy rằng scandal đầy mình, nhưng giới giải trí, dù sao cũng là giải trí mà, cái gọi là phê phán đạo đức cũng chỉ là câu chuyện uống trà sau bữa cơm thôi, lão bá tánh có cuộc sống của riêng mình, cũng sẽ không quá coi trọng.
Hơn nữa giọng hát của cô quả là hay hơn rất nhiều so với những nữ ca sĩ dựa vào scandal để nổi tiếng, lại thắng giải danh tiếng quốc tế, tên tuổi của Lâm Tuệ cũng từ từ tăng lên.
Trên con đường của thành phố, tràn ngập mùi thơm của các cửa hàng đồ ngọt, những người lui tới đều là nhân viên văn phòng, học sinh trẻ tuổi, người già nhàn rỗi, đều cười nói vui vẻ, dường như vì thoát ra một mùa lạnh giá mà cảm thấy hưng phấn.
Đây là khoảng thời gian sắc xuân rực rỡ nhất trong năm, cho dù là trong rừng rậm của sắt thép trộn bùn đất lạnh giá, cũng cảm thấy một bầu không khí hớn hở.
Cao ốc quốc tế Ngọc Lôi giống như một người khổng lồ phong quang vô hạn đứng vững trong trung tâm thành phố, cho dù là thứ bảy, cũng có rất nhiều công nhân viên làm việc ở đây.
Từ khi Ngọc Lôi trở thành tập đoàn đa quốc gia, mở rộng nhân viên cũng là điều hiển nhiên, dù sao phải xử lý nghiệp vụ của công ty con tăng lên, nhân sự căng thẳng.
Nhưng do Ngọc Lôi đế quốc thương mại xâm nhập nhiều lĩnh vực, quả thực tiềm lực phi phàm, cộng thêm sau khi chủ tịch Lâm Nhược Khê tái xuất mang đến sức hấp dẫn nhân cách, rất nhiều giới thương mại tiên tiến làm thành trào lưu, đều chèn sứt đầu để chui vào đây, muốn thử học hỏi một chút, càng có thể tiến vào cấp cao, có cơ hội cộng sự với Lâm Nhược Khê
Không ít nhân viên nam lại mong có thể tăng ca, bởi vì các mỹ nữ trong công ty quá thu hút ánh nhìn rồi, so với việc nằm ở nhà thì có ý nghĩa hơn.
Trong văn phòng chủ tịch ở tầng thượng, trước cửa sổ sát đất rộng lớn, lá cây của những bồn cây xanh phấp phới lay động lòng người.
Lâm Nhược Khê cũng đi làm vào ngày thứ bảy như những công nhân khác, đang đứng trước cửa sổ, đang quan sát cảnh quan di chuyển của thành phố.
Chiếc váy ngắn in hoa màu trắng, phối cùng áo dây ren màu đen, khoác chiếc áo vest dài tay màu vàng mù tạt, cô giống như một pho tượng dung hợp sự diễm lệ lạnh lùng cùng sự dịu dàng, lại làm tăng thêm vẻ tuyệt mỹ chạm ngọc, không dính chút bụi.
Sau lưng Lâm Nhược Khê, cách chiếc bàn làm việc, Triệu Hồng Yến mặc bộ đồ tây tay ngắn mùa xuân, buộc cao mái tóc đen, chân trắng tất đen, ngực lớn eo thon, tràn đầy vẻ thiếu phụ, cô đang cầm một cặp văn kiện, nhanh chóng hồi báo một số công việc.
-... Chủ tịch Lâm, việc đàm phán với công ty Colin của Đức đã kết thúc vòng thứ 3, công ty đối phương kiên trì yêu cầu trả tiền phí hàng năm 300 triệu Euro, cô xem...
- Nói với đại biểu đàm phán của họ, một lần cuối cùng, 50 triệu Euro, và căn cứ theo số lượng tiêu thụ quy ra, nếu không đồng ý, tất cả những hợp đồng với Colin đến kỳ hạn sẽ không ký tiếp, cô không cần đợi sự trả lời của họ, trực tiếp liên hệ với công ty Hoffman, cho họ điều kiện giống như vậy...
Lâm Nhược Khê trả lời trong nháy mắt.
- Dạ.
Triệu Hồng Yến nhanh chóng ghi chép lại, tiếp tục hỏi: Sinh
- Phó tổng giám đốc Thompson của tập đoàn Loron của Mỹ muốn mời cô tham gia buổi tiệc cốc-tai của họ, bàn cụ thể phương án đầu tư của khu biệt thự bờ Tây Hải, nói rằng nếu ngài không đích thân đi gặp ông ấy, thì tối ngày mai ông ấy sẽ quay về Mỹ, sẽ xem như ngài không có thành ý...
- Mặc kệ hắn, kêu phó tổng giám đốc Chris gọi điện cho chủ tịch của họ biết, thái độ của Thompson rất có vấn đề, kêu ông ấy suy xét có thể đổi một phó tổng giám đốc khác rồi...
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói.
Triệu Hồng Yến cố nén nụ cười ở khóe miệng, trả lời một tiếng.
Sau khi xong, Triệu Hồng Yến gấp cặp văn kiện, hơi cúi người nói:
- Chủ tịch Lâm, công tác báo cáo đã kết thúc, xin hỏi còn việc gì cần làm nữa không?
Lâm Nhược Khê trầm ngâm một lúc, đột nhiên mở miệng nói:
- Hôm nay... thời tiết không tồi.
- Dạ? Cái gì?
Triệu Hồng Yến nghi ngờ mình nghe nhầm rồi.
Lâm Nhược Khê xoay người lại, lộ một nụ cười mỉm không thể phát hiện, thoát lướt qua.
- Hồng Yến, cô ăn gì chưa?
- Ặc...
Triệu Hồng Yến khựng trong giây lát, mới phản ứng lại, lắc đầu cười nói:
- Vẫn chưa, chỉ vừa mới giữa trưa.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, vuốt mái tóc đen ra phía sau,
- Vậy đi thôi, tôi mời cô đi ăn cơm trưa.
Triệu Hồng Yến kinh ngạc đứng yên tại chỗ, không hiểu Lâm Nhược Khê là thế nào, với tính cách cuồng việc của cô ấy, chẳng phải là sẽ đi nhà ăn công nhân ăn đơn giản chút ít, thậm chí không ăn cơm, làm việc cho đến chiều tối tan ca sao?
Nhưng người lãnh đạo mời đi, làm sao cô dám không theo, mặc kệ cả việc đi dặn dò công việc tiếp theo, mỉm cười hỏi:
- Dạ được, chủ tịch Lâm ngài muốn ăn gì, tôi xuống tầng hầm khởi động xe trước.
- Không cần đâu.
Lâm Nhược Khê gọi cô lại, dịu dàng nói:
- Chúng ta không lái xe, ngồi xe buýt trước cổng công ty đi.
- Dạ?
Miệng Triệu Hồng Yến lúc này có thể nhét vừa nguyên quả trứng bồ câu, ý thức được mình thất lễ, vội vàng che miệng, đỏ mặt ngượng ngùng hỏi:
- Chủ... chủ tịch Lâm, có phải ngài thấy không khỏe chỗ nào không? Hay là có tâm sự?
Cô không dám tưởng tượng, hiện giờ chỉ riêng tài sản cá thân Lâm Nhược Khê đã hơn 50 tỷ đô la Mỹ, có thể xem là bà đại gia của Hoa Hạ, không ngờ đi ra ngoài ăn cơm lại định ngồi xe buýt!?
Lâm Nhược Khê oán hận liếc thuộc hạ một cái,
- Cô nghĩ ngợi lung tung gì vậy, kêu cô ngồi thì ngồi, có đi hay không?
- Ặc...đi, đương nhiên em đi, chủ tịch Lâm ngài đợi một chút, em cất đồ đạc lập tức đi xuống lầu.
Triệu Hồng Yến chạy như gió ra thang máy về văn phòng.
Mấy phút sau, chủ tịch Lâm Nhược Khê dẫn theo trưởng ban quan hệ xã hội Triệu Hồng Yến, trong ánh mắt đếm không xuể của công nhân, hào phóng đi ra cửa cao ốc, đi đến con phố của trạm xe buýt, lên một chiếc xe buýt đi về khu ăn uống.
Cảnh tượng này, làm cho quai hàm của công nhân trong công ty đều rớt đầy cả đất, thật lâu cũng khó mà trở lại.
Cũng may xe buýt bên ngoài Ngọc Lôi không chen chúc lắm, sau khi Lâm Nhược Khê và Triệu Hồng Yến leo lên xe, tìm một chỗ ngồi ở phía sau, liền ngồi xuống.
Lâm Nhược Khê cố tình tìm vị trí gần cửa sổ, lại còn nhất định bắt Triệu Hồng Yến ngồi bên cạnh mình.
Triệu Hồng Yến đã bị nhiều lần kích thích, lần này thì mặc kệ Lâm Nhược Khê muốn gì, chỉ cần cô phối hợp là được
Kỳ thật tâm tư của cô rất trong sáng, xem chừng, chủ tịch nhà mình đã nghĩ đến quá khứ gì đó, đến ôn lại mộng xưa.
Trên thực tế, suy đoán của Triệu Hồng Yến không hề sai.
Từ tối hôm qua bị Ninh Quang Diệu nói trúng tình cảm đã chôn giấu trong đáy lòng, cả nửa đêm, Lâm Nhược Khê không thể đi vào giấc ngủ, suy nghĩ và tình cảm nồng nàn đã chôn vùi, bóng dáng người đàn ông phảng phất ở nơi sâu nhất, làm cho trái tim cô rối bời, lúc thì ngọt ngào, khi thì đau khổ.
Giờ phút này, ngồi cạnh cửa sổ, Lâm Nhược Khê si mê nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, nhưng tinh thần lại ở nơi đâu...
Còn nhớ rõ, đêm hôm đó, hắn mặt dày mày dạn ngồi bên cạnh mình, bộ dạng nhìn mình cười xấu xa của hắn...
- Ở đây khắp nơi đều là ghế trống, ngồi đại một chỗ không được sao? Ngồi thoải mái một chút không tốt sao? Làm gì nhất định phải ngồi bên cạnh tôi.
- Em không cho, thì anh sẽ hôn em.
- Anh... anh thật không thể nói lý, làm gì cứ phải ngồi kế bên tôi, trên xe không phải còn rất nhiều chỗ sao?
- Trên xe đích thật là có nhiều chỗ, nhưng ở bên cạnh anh, chỉ có một vị trí của em...
Tiếng nói nụ cười của hắn vẫn còn đang trước mặt cô, Lâm Nhược Khê nhịn không được khẽ bật cười, vô thức đưa tay ra, vuốt ve ngón tay của mình.
Lúc đó... hắn giống như là làm ảo thuật lấy ra miếng urgo, ở trên xe quấn lên cho mình.
Hốc mắt Lâm Nhược Khê có chút đỏ, có một số giọt nước lăn tăn trong suốt.
Bên tai, tryền đến tiếng hỏi của Triệu Hồng Yến.
- Chủ tịch Lâm, chúng ta xuống ở đâu?
Lâm Nhược Khê phục hồi lại tinh thần, nhìn cảnh vật xung quanh, phát hiện đã chạy một đoạn đường, bất giác đến rồi.
- Chính là nơi này, trạm tiếp theo thì xuống.
Đây là một phố ăn uống sầm uất, không thể nói là cao cấp gì, nhưng xung quanh đều là những món ăn vặt và ẩm thực đặc sắc, khách hàng lui đến nối liền không dứt, trên đường phố đều toàn người là đi bộ.
Khi Triệu Hồng Yến đi theo Lâm Nhược Khê trên đường phố, không nhịn được càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, khí chất Lâm Nhược Khê giống như hoa sen mới nở, trên con đường trần đày thế tục phong trần, thật sự rất không hợp nhau, cô ấy nghĩ sao mà lại đến đây?
Cứ đi, cứ đi, Lâm Nhược Khê dừng trước một quán ăn nhỏ có mùi tanh nồng, nói:
- Là chỗ này, chúng ta vào thôi.
Triệu Hồng Yến ngửi thấy một mùi thơm chua cay, ngước mắt lên nhìn, tấm biển chỉ viết 3 chữ đơn giản, "Tôm hùm nhỏ"!?
Triệu Hồng Yến đã có chút theo không kịp tiết tấu, nhìn Lâm Nhược Khê không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh nhìn minh mà đi vào, đành phải kiên trì đến cùng đi vào ngồi chung một cái bàn nhỏ gần cửa sổ.
← Ch. 1474 | Ch. 1476 → |