Người đàn ông nguy hiểm
← Ch.1420 | Ch.1422 → |
- Tám... Tám năm...
Trương Như cay đắng nói:
- Tám năm trước, cũng chỉ là một đứa trẻ, cô giáo, cô chưa tới mười tuổi, nào có biết cái gì là tình yêu. Cô giáo, cho dù cô chìm trong bể tình, cũng không thể lừa mình dối người như vậy, loại lời nói dối này, ai sẽ tin.
Trương Như mặc dù là học sinh đi theo Jane một năm, nhưng mỗi tuần chỉ gặp mặt hai lần, đa số thời gian đều ở lớp học, tuy vô cùng sùng bái Jane, nhưng đối với thân phận của Jane, cũng không thực sự hiểu nhiều.
Cho nên, chỉ biết Jane là công chúa xứ Wales, hoàn toàn không thể tiếp nhận một người đàn ông thoạt nhìn không làm nổi một nhân sĩ, lại có thể gần gũi Jane như vậy.
Nữ sinh luôn vì tình yêu mà bị lạc mất phương hướng, người phụ nữ thoạt nhìn cơ trí như cô giáo Jane cũng không thể ngoại lệ, Trương Như nghĩ thế.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Thần và Jane đi vào thang máy, Trương Như càng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Trong lòng cô vẫn luôn đem Jane là thần tượng mà cô tôn sùng nhất, không thể dễ dàng tha thứ cho một người đàn ông hoàn toàn không xứng ở cùng một chỗ với Jane, huống hồ lại một kẻ 'không việc làm', lai lịch cũng không dám nói rõ ràng.
Cắn cắn cánh môi, Trương Như cảm thấy mình không thể mặc kệ, vì thế lấy điện thoại ra, bấm một dãy số đã lâu không có sờ đến.
Cũng không lâu lắm, điện thoại đã được nối, từ đầu bên kia truyền đến âm thanh có chút không ngờ đến của một người đàn ông.
- Là... Tiểu Như?
- Không phải em, còn có thể là ai.
Khẩu khí của Trương Như rất lạnh nhạt.
Người đàn ông ôn hòa cười cười,
- Thật sự là em, anh chỉ là không nghĩ đến em sẽ đồng ý gọi điện thoại cho anh, gần đây vẫn khỏe chứ? Công việc có vất vả không?
Trên mặt Trương Như lộ ra chút mất tự nhiên, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Không mượn anh lo lắng, Cục trưởng đại nhân. Em nói ngắn gọn, có chuyện cần anh giúp, đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi.
Người đàn ông bất đắc dĩ cười nói:
- Anh biết, em tìm anh nhất định là có chuyện.
- Thế nào, chê em nhiều chuyện? Vậy được, em cúp máy đây...
- Ấy! Đừng đừng...
Người đàn ông lập tức cười khổ gọi lại,
- Anh chỉ nói như thế thôi, là anh nói sai, em tìm anh có việc thì cứ nói, chỉ cần không phạm pháp, anh đều hết sức giúp em.
Khóe miệng Trương Như khẽ động, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý,
- Anh giúp em điều tra xem, một người đàn ông tên 'Dương Thần' sống ở Trung Hải, tuổi tác hẳn là hai mươi mấy, là người từ nước ngoài về nước...
- Cái gì? Dương Thần?
Người đàn ông đột nhiên thất thanh gọi.
- Kinh ngạc cái gì chứ?
Trương Như nhíu mày,
- Anh biết anh ta?
Người đàn ông trầm ngâm một lát nói:
- Biết, đến chỗ em ở Hàn Quốc, nhất định là anh ta... Em... Em muốn tra cái gì về anh ta?
- Anh biết là cực tốt rồi, nói với em toàn bộ tư liệu về anh ta, anh ta rốt cuộc là ai?
Trương Như lập tức hỏi.
Người đàn ông thở dài,
- Tiểu Như, không phải anh cố ý gạt em. Người này... anh không thể nói với em anh ta rốt cuộc có lai lịch gì, bởi vì anh cho dù nói với em, cũng nhất định là lừa em...
- Được rồi!
Mắt Trương Như như muốn phun ra lửa,
- Em chỉ biết anh căn bản không để em vào mắt! Lúc trước là như vậy, bây giờ vẫn là như thế, có chút chuyện này cũng ra vẻ thần thần bí bí, giống như em là lạy lục anh không bằng. Anh không phải là một Cục trưởng nho nhỏ sao, cả ngày cằn nhằn lải nhải như vậy, dường như tài ba lắm không bằng!
- Em nói cho anh biết, anh không nói, em tự mình tìm hiểu. Anh càng như vậy, người này càng khả nghi!
- Tiểu Như! Em nghe anh nói một câu, người này rất nguy hiểm, em ngàn vạn lần đừng trêu chọc...
Không đợi người đàn ông nói xong, Trương Như đã cúp điện thoại, tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng.
Nguy hiểm? Người đàn ông dám tiếp cận Jane, nhất định là kẻ to gan lớn mật trở lên, có thể không nguy hiểm sao?
Nếu là loại công tử nhà giàu hoặc phú thương lai lịch đứng đắn, cũng sẽ ngay cả thân phận cũng không dám nói. Sẽ không là... nhận vật gì trong xã hội đen chứ?
Trương Như nghĩ đến đó, kinh hồn táng đảm, không phải là ngắm trúng bối cảnh của Jane, muốn mưu đồ bí mật việc gì chứ?
Đúng rồi, Phật tâm xá lợi?
Cô giáo nói, Dương Thần này chạy đến đây vì Phật tâm xá lợi, chẳng lẽ muốn lợi dụng mình và cô giáo, xuống tay trộm xá lợi?
Tuy rằng cảm thấy to gan lớn mật, nhưng cũng không thể không phòng, dù sao cũng là người bị nói là nhân vật 'nguy hiểm'!
Đúng lúc Trương Như tâm hoảng ý loạn không bết nên xử lý như nào, giọng nói của một cô gái rất có trung khí từ xa gọi tên cô.
- Giáo sư Trương, sao cô lại ở chỗ này?
Trương Như vừa ngẩng đầu, thấy một nữ cảnh quan mặc cảnh phục tư thế oai hùng từ cửa lớn đi tới.
Nữ cảnh sát nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt được bảo dưỡng không tồi, môi hồng răng trắng, lông mi dài nhỏ, đội mũ cảnh sát, nhìn rất chỉnh tề.
- Đội trưởng Hoàng.
Trương Như mỉm cười, ánh mắt sáng ngời.
Nữ cảnh sát này chính là Đội trưởng Bảo vệ của Bộ An ninh đặc biệt Seoul - Hoàng Tú Nghiên. Là một người phụ nữ, có thể lên tới cấp bậc Đội trưởng cảnh chính Seoul, bản thân tuyệt đối có năng lực công tác bất phàm.
Bởi vì Trương Như là nhân viên nghiên cứu Phật tâm xá lợi chính, mà Phật tâm xá lợi lại là do đội cảnh vệ của Hoàng Tú Nghiên dẫn dắt bảo vệ chủ yếu, hai người tự nhiên biết nhau.
- Là như vậy, giáo viên của tôi, Chủ tịch Viện khoa học Hoàng gia Anh, Giáo sư Jane hôm nay đến Seoul, cũng muốn đến xem Phật tâm xá lợi, tôi vừa đưa Giáo sư đến đây nhận phòng.
Trương Như nói.
Hoàng Tú Nghiên vừa nghe, trong mắt vài phần chờ mong nói:
- Chủ tịch Viện khoa học Hoàng gia? Đây chính là nhân vật khó lường nha, chẳng trách Giáo sư Trương trẻ tuổi như vậy đã có thể đảm nhiệm công việc nghiên cứu về Phật tâm xá lợi, thì ra là danh sư xuất cao đồ.
Hoàng Tú Nghiên đã bắt đầu lặng lẽ tính toán, có cần phải báo lên Giám đốc Sở Cảnh sát không, hay là chính thức mời Jane làm khách quý, xuất hiện ở đại hội khai quang, Hàn Quốc sẽ lại một lần nữa tăng lên sức nổi bật của xá lợi khai quang.
Trương Như muốn chính là hiệu quả này, nhất thời làm ra bộ dáng vài phần buồn rầu nói:
- Đội trưởng Hoàng, có một chuyện khiến tôi rất phiền não, tôi hy vọng có được sự giúp đỡ của Đội trưởng.
- A? Giáo sư Trương cứ việc nói, chúng tôi sẽ tận lực giúp đỡ vì nghiên cứu khoa học.
Hoàng Tú Nghiên nghiêm mặt nói.
Trương Như lập tức nhắc đến chuyện của Dương Thần, đại khái nói là người đàn ông này có thể là mê hoặc Jane, kỳ thật là có xu hướng dò xét Phật tâm xá lợi, nhưng Jane lại rất che chở hắn, hy vọng Bộ An ninh có thể cung cấp nhân viên giám sát và bảo vệ.
Sắc mặt Hoàng Tú Nghiên tức khắc trở nên khó coi, dường như có chuyện gì khác thường khiến cô xúc động.
- Giáo sư Trương, cô có biết, vì cái gì mà tôi tới đây không?
Trương Như lắc đầu.
- Tôi tới để giới thiệu cô.
Hoàng Tú Nghiên ý bảo trương Như đi theo, hướng về phía trung tâm đại sảnh khách sạn.
Chỗ đó, có vài hòa thường và ni cô mặc tăng bào, còn có cả một vài quan viên mặc tây trang đi giày da đang thảo luận chuyện gì đó. Hơn mười bảo tiêu đang nghiêm chỉnh bảo vệ ở xung quanh, người của Cảnh đội đã canh gác ở bốn phía.
Giữa mọi người, có một nữ ni cô thoạt nhìn năm mươi mấy tuổi, đội mũ ni cô, thoạt nhìn có địa vị nhất, rất có uy nghiêm. Không ngừng bấm tràng hạt trên tay, đang cùng quan viên nói cái gì đó.
Mà phía sau nữ ni cô là một hòa thượng dáng người mập mạp hơi thấp, nhìn cũng khoảng năm mươi tuổi, tướng mạo bình thường, mặt mũi hiền lành.
Địa vị của những tăng lữ khác hiển nhiên là thấp hơn một chút, nhưng cũng không đáng để nói.
- Các vị, tôi tới để giới thiệu với mọi người, người nghiên cứu chính Phật tâm xá lợi và kiểm tra lai lịch của xá lợi - Giáo sư Trương.
Hoàng Tú Nghiên giới thiệu nói.
- A di đà phật, giáo sư Trương là người có duyên với phật môn, bần ni dẫn theo mọi người đa tạ giáo thụ, đã tìm được phật tâm cho Phật môn chúng tôi.
Nữ ni cười dài nói.
Trương Như lập tức trả lễ,
- Sư thái nói quá lời, Trương Như chỉ là làm hết phận sự để hoàn thành mà thôi, Phật tâm xá lợi là do đội khảo cổ phát hiện ra.
Hoàng Tú Nghiên giới thiệu nói:
- Vị này chính là Hội trưởng Hiệp hội Phật giáo Hàn Quốc - Vũ Liên Sư thái, phía sau bà ấy chính là người xử lý công việc của hiệp hội, Tử Hạo đại sư, những người khác đều là cao tăng trong phật môn của Đại Hàn dân quốc, mấy vị cao tăng vốn đều ở tại khách sạn của mình, nhưng đêm nay đều muốn ở lại khách sạn Hilton.
- Vì sao lại như vậy?
Trương Như biết, những Hòa thượng này có nhiều tiền hơn xa tưởng tượng, bình thường xuất hành đều là tự mình sắp xếp.
Hoàng Tú Nghiên nhỏ giọng nói:
- Thực không dám giấu diếm, tôi vốn muốn tối nay đến nói với Giáo sư Trương cô, đại hội khai quang Phật tâm xá lợi lần này, đã bị tổ chức 'Bắc Fuyu' gửi thư đe dọa, nói là muốn cướp xá lợi.
- Bắc Fuyu?
Trương Như cũng chưa từng nghe nói qua.
- Đúng vậy, Giáo sư cô nhất định không biết, nhưng quả thực là có tồn tại một tổ chức như vậy. Bộ An ninh đặc biệt của chúng tôi đã triệu tập cảnh sát có vũ trang và quân đội, âm thầm mai phục.
- Nhưng những cao tăng phật môn quan trọng và những quan viên muốn tham dự đại hội khai quang, nếu như phân tán đi thì sẽ không tiện bảo vệ bọn họ, cho nên tính toán để bọn họ tập trung ở mấy khách sạn chỉ định.
- Vị trí địa lý của khách sạn Hilton có chút dễ dàng nắm chắc an toàn, cho nên để những đại sư đó ở đây, chút nữa Giáo sư Trương cũng ở đây đi, phòng đã đặt cho cô rồi.
← Ch. 1420 | Ch. 1422 → |