Mẹ con
← Ch.1410 | Ch.1412 → |
ℳ·ôп·ɢ Khai Nguyên đã tức đến nổi cơn tam bành, nào còn chú ý đến suy nghĩ của 〽️ô-п-🌀 Nguyệt là như nào, lúc này an nguy của cháu gái đã là thứ yếu, danh dự của gia tộc, thể diện của gia chủ như ông ta mới là thứ chính.
Dương Thần từ bàn tay cầm điện thoại như bị điện giật của Ⓜ️*ôn*🌀 Nguyệt, nhìn b1·ể·𝐮 t·ì·n·ⓗ thất hồn lạc phách của cô cũng không cảm thấy có chút đồng tình nào.
Sinh trong đại gia tộc kiểu này, địa vị phụ thuộc vào bản lĩnh của mình, kỳ thật sớm phải nhìn thấu mới phải, chỉ trách thiên kim tiểu thư như Ⓜ●ô●𝖓●𝐠 Nguyệt sống quá mức an nhàn sung 𝐬ướ𝐧.𝐠, đến bây giờ vẫn còn ôm ảo tưởng, cho rằng cô ta thật sự là đặc biệt, là không thể thay thế trong mắt trưởng bối.
- Lão già, sao thế, sao lại kích động như vậy?
Dương Thần sẩn cười nói.
Ở đầu kia của điện thoại, trong phòng nghị sự của Ⓜô_п_g gia ở Trung Hải, người của ℳô_п_𝖌 gia và cấp cao Hoa Nam bang cũng đã ռ.ổ 🌴.u.𝖓.g.
Tất cả chuyện này, chỉ bởi vì vài phút trước, đầy tớ chuyển đến một chiếc đĩa, cùng với một phong thư.
Hai thứ đồ này đã bị bàn tay Ⓜ️.ôn.🌀 Khai Nguyên nắm chặt lấy.
- Ngươi muốn dùng những thứ này để uy ♓_❗_ế_ρ ta? Ngươi nghĩ rằng Ⓜ*ô*n*𝐠 Khai Nguyên ta dễ đối phó như vậy sao?
- Tôi không muốn phí lời với ông, đồ đã đưa đến rồi, đều không phải là phim gốc, bản gốc đều ở trong tay tôi. Nếu ông muốn giữ được thể diện gia tộc mình, tốt nhất là ngoan ngoãn mà thả cha mẹ vợ của tôi ra, nên về đâu thì về đó, đừng có gây chuyện với tôi.
Dương Thần lạnh giọng nói xong, thẳng tay cúp điện thoại.
Cổ họng 〽️·ô·n·ℊ Khai Nguyên vẫn phát ra tiếng ma sát của răng, cơ thịt trên mặt 𝐫·𝖚·п г·ẩ·🍸, sau đó trực tiếp ném điện thoại thành từng mẩu vụn!
Ở trên đài cao, còn sót lại Hộ đường Trưởng lão 〽️ô-𝖓-🌀 Kỳ, kiềm chế lửa giận trầm giọng nói:
- ℳ-ô-n-🌀 Khai Nguyên, ngươi tốt nhất là lập tức giải quyết xong chuyện này, lẽ nào có lí đó!
Nói xong, 𝐌ô.𝐧.ℊ Kỳ dường như không muốn lưu lại chỗ này, phi thân ra đại sảnh phòng nghị sự, không biết tung tích nữa.
Trong mắt đầy tơ m.á.υ, ℳ*ô*𝓃*🌀 Khai Nguyên cúi đầu đồng ý, chờ Ⓜ️ô●n●🌀 Kỳ vừa đi, liền rống giận gọi thân vệ đến:
- Đi! Đưa ℳ_ô_ⓝ_𝖌 Khâm, ℳ●ô●ⓝ●🌀 Triết Tân và Trương Linh đến đây cho ta!
Toàn bộ người trong phòng nghị sự, có người lo lắng không yên, có người lại vui 𝖘.ư.ớ.п.🌀 khi người khác gặp hoa, có người lại có chút chờ mong.
Là chi trưởng của 〽️ô*n*🌀 gia không được nhậm chức trong Hoa Nam bang, Ⓜô-ⓝ-🌀 Khâm và 𝐌.ô.п.ɢ Triết Tân cũng không có tư cách ở chỗ nghị sự này.
Nhưng 〽️_ô_п_g Khuyết và Ⓜô𝖓-𝖌 Triết Long làm Đường chủ và Phó bang chủ đều ở đây, hai người lúc này đều lộ vẻ mặt âm trầm, lộ ra hung quang, vẻ mặt phức tạp khôn kể.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng xa hoa ở sơn trang bên ngoài M·ô·𝐧·ⓖ gia, đang trình diễn một màn thịt trắng dậy sóng vô cùng thối nát.
Trên chiếc giường lớn chính giữa căn phòng, 〽️ôп●𝖌 Triết Tân т𝐡â.𝖓 𝖙♓.ể trần truồng, đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp cũng trần như nhộng, liều 𝒸𝒽·ế·ⓣ triền miên.
Một bàn tay của ℳô*𝖓*ℊ Triết Tân đang chụp lên bộ ռ-ℊự-c cao ngất của người phụ nữ, nặn ra đủ các loại hình dạng kỳ dị, chỗ thịt mềm kia giống như bị đánh, có một vết hồng đỏ.
Mà bàn tay còn lại thì đang ôm vòng eo của người phụ nữ, tuy rằng đã có chút tuổi rồi, phần eo có chút sẹo lồi, nhưng vẫn vô cùng 𝐪ⓤ·γế·𝖓 𝖗·ũ của người phụ nữ thành thục.
Phía dưới bộ vị bí ẩn của hai người, đang không ngừng va chạm với tốc độ cao, phát ra những tiếng xuân tình 'bạt bạt'.
Đầu tóc người phụ nữ rối bời, gần như 𝖑ï·𝖓·h 𝐡ồ·n đã vượt ra ngoài thể xác, thân mình trắng muốt lắc lư, vừa nhấc đầu, phát ra một tiếng kêu la cao vút, cả người bắt đầu không ngừng mà co rút!
Người phụ nữ này, chính là mẹ kế của Ⓜ️ôⓝ_🌀 Triết Tân, Trương Linh!
Ⓜ_ôn_🌀 Triết Tân hiển nhiên là không có ý tứ thương tiếc gì, mặc kệ Trương Linh đã không còn sức, nhưng vẫn tiếp tục chạy nước rút, bàn tay vốn đang cầm lấy tuyết phong trước ⓝ🌀ự.↪️ đã chộp vào một đám tóc trên đầu Trương Linh!
Giống như đang khống chế một con ngựa cái, Mô*𝐧*ⓖ Triết Tân trầm thấp gầm gừ, cuối cùng ♓𝐮-n-🌀 𝒽ă-𝓃-🌀 mà ngẩng đầu, đem tinh hoa của mình bắn vào trong cơ thể của 'người mẹ'.
Trương Linh bị một sự ռ·ó𝓃·🌀 ⓑỏ𝖓·ℊ x·â·〽️ n𝖍ậ·𝐩 vào trong cơ thể, trợn mắt với sự phấn kích, giống như muốn ngất đi, nhưng cuối cùng lại là lộ ra một nụ cười thỏa mãn. Xoay người lại, bổ nhào vào trong lòng ⓝ.ℊ.ự.↪️ ℳô-п-ℊ Triết Tân.
Môⓝ.ℊ Triết Tân cũng đã phát tiết xong bực bội, một bàn tay trượt trên cái lưng của Trương Linh, một tay lấy một điếu thuốc tự châm cho mình.
Trong làn khói trắng mờ, đây dễ nhận thấy chính là bầu không khí đã thành thói quen của hai 'mẹ con'
- Tiểu Tân Tân, anh hôm nay rất giỏi.
Trương Linh thỏa mãn cười զ_ⓤ_🍸ế_𝖓 𝓇_ũ nói:
- Anh càng ngày càng mạnh mẽ, lại càng lợi hại hơn so với cha anh.
- Đừng ở trên giường tôi nói chuyện cha tôi.
- Hừ, sợ cái gì, đường đường là Sở trưởng Ⓜ️·ô𝐧·ℊ, ở bên ngoài thì uy phong bát diện, kỳ thật chỉ là một con sâu nhỏ mềm nhũn. Ha ha, nói ra nhất định khiến người ta cười ↪️·♓ế·†.
Trương Linh rất khinh thường nói.
Một bàn tay của Ⓜ️_ôⓝ_ɢ Triết Tân không chút khách khí ⓗцп*🌀 ♓ă*ռ*ℊ bắt lấy bộ п𝐠·ự·ⓒ của Trương Linh, nhéo một cái, làm Trương Linh đau đớn kêu lên.
- Nói cho em biết, ông ta có vô dụng thế nào đi nữa của là cha tôi! Em thích 🦵ê*𝖓 g*1ư*ờ*п*ɢ của tôi, không sao cả, nhưng đừng nói những lời thối tha đó!
𝐌ô𝖓_ⓖ Triết Tân lạnh lẽo nói.
Trương Linh ủy khuất oán hận nhìn gã,
- Tiểu Tân Tân, anh biết em thích anh, em thật sự rất yêu anh. Nếu không phải vì lúc trước cha em làm chủ, muốn em kết ⓗ-ô-n với M.ô.𝐧.𝖌 Khâm, em thà rằng vì anh cả đời không lấy chồng...
- Ha ha.
Ⓜ*ô*𝖓*ⓖ Triết Tân cười nhạo nói:
- Được rồi, bộ mặt này của em ít biểu diễn trước mặt tôi đi, 🅓â-m phụ như em mà còn dám nói chuyện 'tình yêu' với tôi.
Trong mắt Trương Linh xẹt qua một chút bi thương, nhưng chỉ lướt qua, rồi lại cười khanh khách nói:
- Đúng vậy, em là 𝐝●â●〽️ phụ, câu dẫn con trai mình, không xứng nói chuyện tình yêu... Anh thích Lý Tinh Tinh kia chẳng lẽ không phải vậy? Câu dẫn phụ nữ có chồng, còn trắng trợn như vậy...
- Câm miệng!
Ⓜ️·ô𝐧·ɢ Triết Tân nghĩ đến Dương Thần chiếm lấy Lý Tinh Tinh, nhất thời đáy lòng lại nổi lên cơn tức.
Trương Linh căn bản không sợ, cười lạnh nói:
- Cũng không biết súc sinh Dương Thần kia lúc này đã chạy đi đâu, còn giữ Ⓜ.ôռ.g Nguyệt làm con tin, thật sự là ông trời giúp chúng ta.
- Chỉ cần 〽️ô·п·ⓖ Nguyệt 𝒸𝖍ế.𝖙, cạnh tranh của chi chính gia tộc, hơn phân nửa thành 〽️*ô𝓃*ɢ Triết Long có lực cạnh tranh nhất, 𝐌ô·𝖓·ⓖ Triết Long dễ đối phó hơn 𝐌ô𝖓·ⓖ Nguyệt nhiều. Đến lúc đó, chúng ta liền...
Nói được một nửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ của thân vệ.
- Thiếu gia Triết Tân, bang chủ mời cậu cùng Nhị phu nhân đến phòng nghị sự.
Thần sắc của Trương Linh và Ⓜ.ô.ⓝ.🌀 Triết Tân biến đổi, cũng không phải sợ bị phát hiện cái gì, cửa đang đóng, hơn nữa mẹ ở phòng con cũng không tính là chuyện gì.
- Loại hội nghị này, sao lại bảo chúng ta tham gia?
Trương Linh ngạc nhiên nói.
Ⓜ_ôn_g Triết Tân đã đứng dậy mặc quần áo,
- Dù sao Dương Thần đã không ở đây nữa, sợ cái gì, nói không chừng là Ⓜ️-ô-ⓝ-🌀 Nguyệt thực sự đã xảy ra chuyện...
Trương Linh vừa nghe, thần sắc trong phút chốc lộ ra vẻ vui mừng, cũng quay người lấy một ít giấy ăn lau khô chất lỏng dinh dính trên người, xịt nước hoa, chuẩn bị ra ngoài.
Không đến mười phút sau, Ⓜ️*ô*𝓃*𝐠 Triết Tân và Trương Linh đến phòng nghị sự, mà Mô●n●ɢ Khâm đã sớm có mặt ở hiện trường.
Gần như tất cả mọi người trong phòng nghị sự đều nhìn ba người với ánh mắt có phần kỳ lạ, trong không khí tràn ngập hương vị khiến ba người nghẹt thở.
𝐌_ôп_𝖌 Khai Nguyên nhìn cháu mình và con dâu, trong mắt không có nửa phần yêu quý, chỉ có vô tình và lạnh lùng cùng sự thống hận 𝓃●g●𝖍iế●𝓃 𝖗●ă𝖓●🌀 nghiến lợi.
- Cha, gọi chúng con đến, là có chuyện gì?
Ⓜ️·ô·𝖓·🌀 Khâm nhạy cảm phát hiện ra có chút bất thường, cười đến có phần miễn cưỡng.
Ⓜ️ô𝖓_ɢ Khai Nguyên ném chiếc đĩa CD trên tay đến trước mặt ℳôռ.ɢ Khâm,
- Con đi, mở cái đĩa này lên.
Lời này vừa nói ra, xung quanh có không ít người kinh ngạc nhìn 𝐌ô𝓃·𝖌 Khai Nguyên, dường như thứ bên trong không nên được phát ra. 〽️*ô*𝖓*ⓖ Triết Long và 〽️-ô-𝓃-🌀 Khuyết thiếu chút đã lên ngăn cản.
Môп.🌀 Khâm tuy rằng nghi ngờ, nhưng không dám chần chừ nhiều, đi đến chỗ để thiết bị chiếu hình ở bên cạnh, cho đĩa vào.
Sau khi mở cái đĩa CD ra, hình ảnh ngay lập tức được chiếu lên màn hình lớn...
Chỉ thấy, trong một căn phòng khách sạn xa hoa, có một đôi nam nữ đang điên cuồng vận động phương pháp nguyên thủy nhất?
Ⓜ·ô𝓃·ℊ Triết Tân và Trương Linh trong nháy mắt mặt đã không còn chút 𝐦-á-⛎, 〽️ô·п·𝐠 Triết Tân hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống mặt đất!
- Sao lại... cái này... cái này là...
Hai mắt Ⓜô_ռ_🌀 Khâm ứ má*ц, khó có thể tin được quay người, nhìn đứa con trai thứ đã quỳ xuống.
Trương Linh lại không thể tin được thì thào:
- Sao... sao có thể...
Đây chính là ngày cô và Ⓜ.ôn.ⓖ Triết Tân ở trong khách sạn làm chuyện hoang đường, chính cô ta cũng đã không nhớ rõ là ngày nào, thế mà lại được ghi hình lại?
Ngay sau đó, Trương Linh dường như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại, hét to về phía 〽️·ô·𝐧·🌀 Triết Tân đã quỳ xuống kia:
- Ⓜ●ô𝖓●🌀 Triết Tân!! Là anh!! Anh dám trộm ghi hình?
Trương Linh không hiểu làm sao khách sạn mình đi lại có thể có camera, nhưng cẩn thận nghĩ lại, chỉ có thể là Ⓜô𝐧·ⓖ Triết Tân sắp xếp! Nếu không, ai dám không coi ℳ·ôп·🌀 gia vào đâu mà phá rối?
Mình giúp đỡ 𝐌ô●𝖓●🌀 Triết Tân, nhưng Ⓜ️·ô𝖓·g Triết Tân lại không đủ tin tưởng vào mình, sau khi ghi lại cảnh hai người tình cảm thì lưu lại để làm con bài sau này dùng để khống chế!
Trong đầu 𝐌ô*n*ɢ Triết Tân lúc này tất cả đều là tương hồ, tư liệu này, gã giấu trong két sắc cá nhân của mình, sao lại có thể rơi vào tay Ⓜô*𝓃*ⓖ Khai Nguyên?
Nhưng bất kể như nào, ván đã đóng thuyền, chỉ sợ người ở đây đều đã 'không cẩn thận' nhìn thấy hết rồi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Môռ_g Triết Tân cực kỳ bi ai quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc,
- Ông nội! Ông nội phải tin con! Con là bị con tiện nhân Trương Linh này dùng ⓠ⛎·ỷ kế mới làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này! Đây không phải là ý của con!!
Không đợi ℳ●ôⓝ●g Khai Nguyên nói chuyện, ℳô-ⓝ-🌀 Khâm đã xông lên phía trước, đá một phát vào người gã!
- Câm mồm! Thằng con bất hiếu! Tao đá 𝐜𝐡_ế_† mày!!
Tình cảnh loạn cả lên, hai nam một nữ này hoàn toàn biến thành trò cười.
Mà Ⓜ️_ô_𝐧_𝖌 Khuyết và Ⓜô.𝐧.𝖌 Triết Long thân làm anh cả đều không hiểu, vì sao Ⓜ*ô*𝓃*𝐠 Khai Nguyên nhất định phải công khai chuyện xấu này ra một lần nữa.
- Đều câm miệng cho ta! Quỳ xuống!!!
Không chờ bọn họ suy nghĩ thông suốt, Ⓜ️ô·п·ℊ Khai Nguyên đã hét to một tiếng, khiến toàn bộ yên tĩnh trở lại.
Ⓜ️●ôn●🌀 Khâm, 𝐌●ô●п●ℊ Triết Tân và Trương Linh đều sợ đến mặt đỏ tai hồng, trong lòng run sợ quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút.
← Ch. 1410 | Ch. 1412 → |