Nhắm mắt lại rồi hãy hôn
← Ch.1388 | Ch.1390 → |
Dương Thần đột nhiên nhớ tới, lúc trước Tiêu Chỉ Tình ở trong khu nhà nhìn thấy Lạc Tiểu Tiểu, sau khi đi cùng lên lầu thì thấy sắc mặt Tiêu Chỉ Tình trở nên mất tự nhiên.
Lúc này nhìn thấy Lạc Tiểu Tiểu đuổi theo Tiêu Chỉ Tình vào, và Tiêu Chỉ Tình bối rối, Dương Thần theo bản năng liền nghĩ tới gì đó...
Lạc Tiểu Tiểu... Chữ "Lạc" này nếu như đổi thành chữ "Lạc" đồng âm với nó, chẳng phải là...
Tại tiếp tục liên tưởng đến bối cảnh thần bí của Lạc Tiểu Tiểu, lại nhớ đến lần Tiêu Chỉ Tình bỏ chạy, Dương Thần càng xác định cô ta không nghi ngờ chính là người của Lạc gia!
Dương Thần cũng ngầm buồn bực Tiêu Chỉ Tình sao không sớm nói với mình, Lạc gia còn có người ở Trung Hải, lúc này trong tình huống như này, muốn che dấu cũng khó.
- Tình Nhi sao vậy, người đuổi theo cô ấy là ai?
An Tâm nghi hoặc, Mạc Thiến Ny ở bên cạnh cũng khó hiểu.
Dương Thần buông nĩa trên tay, trực tiếp đứng dậy, một tay kéo Tiêu Chỉ Tình về phía sau mình.
Lạc Tiểu Tiểu nhìn thấy Dương Thần cũng ngây người ra một chút, lập tức cả mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói:
- Anh cũng ở đây à, chúng ta hình như rất có duyên, như vậy cũng có thể gặp nhau.
Cô gái dường như đã quên mất chuyện chạy trối chết lần trước, lại bắt đầu mơ hồ.
Dương Thần mặt không đổi sắc, mỉm cười nói:
- Đúng vậy, nhưng cô đuổi theo Tình Nhi làm gì?
- Tình Nhi?
Lạc Tiểu Tiểu chớp mắt mấy cái, vẻ mặt giật mình,
- A, là chị dâu của em, chị ấy là vị hôn thê của anh trai em...
- Anh em tên là Lạc Hàng?
Dương Thần nhớ rõ vị hôn phu của Tiêu Chỉ Tình là tên này.
Lạc Tiểu Tiểu quả nhiên ngẩn người ra,
- Làm sao anh biết? A, có phải chị dâu đã từng nhắc tới không? Anh với chị dâu em là quan hệ gì?
Dương Thần không hề nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp túm tay Lạc Tiểu Tiểu, đi vào trong wc của nhà ăn.
Tiêu Chỉ Tình lúc này đã sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch, căn bản không rõ Dương Thần muốn làm gì.
An Tâm cũng buồn bực nhìn Dương Thần hấp tấp kéo một cô gái xa lạ đi vào wc, không hiểu ra sao.
Bé mập lại tự mình động thủ, cầm lấy một bắp ngô từ cái túi Tiêu Chỉ Tình vừa mới mua, vô cùng vui mừng bắt đầu gặm.
Lạc Tiểu Tiểu bị Dương Thần kéo đi căn bản không thể giãy giụa, chỉ cảm thấy bàn tay nóng như lửa của người đàn ông và khí lực lớn đến kinh người.
Một hành động cuồng dã này đã làm cô gái tim đập dồn dập, nai con nhảy loạn, hai má nóng lên, cho rằng Dương Thần muốn vào wc cùng mình để làm chuyện xấu hổ gì.
Lạc Tiểu Tiểu không ngừng hỏi mình: Làm sao bây giờ? Lẽ nào anh ta muốn hôn mình? Có cự tuyệt không đây? Có phải là quá nhanh rồi không? Đáng ghét, người ta vẫn chưa chuẩn bị tốt...
Khách trong phòng ăn nhìn thấy một màn này, đàn ông thì vô cùng hâm mộ, người đàn ông nhìn thì diện mạo bình thường mà xung quanh tất cả đều là đại mỹ nữ, phụ nữ thì lại mơ màng, cảm thấy một màn này rất say lòng người, rất lãng mạn.
Dương Thần cũng không nghĩ nhiều như vậy, sau khi đến bên cạnh wc, trực tiếp kéo Lạc Tiểu Tiểu vào trong wc nam, sau đó còn hét to với hai người đàn ông còn ở trong đó:
- Cút hết ra ngoài!
Hai người trung niên bụng phệ kia xem ra cũng là bộ dáng ông chủ, sau có thể bằng lòng, người ta đi mới được có một nửa.
- Mày là ai, dựa vào cái gì!?
Một người đàn ông đầu hói mắng to.
Dương Thần không nói hai lời, trực tiếp một cước đá vào vách tường!
Phanh!
Xi măng gạch men trên tường trực tiếp bị trũng xuống thành một cái hố.
Hai người trung niên sợ tới mức bất chấp đang đi tiểu mà nhét đệ đệ vào trong quần, mặt mũi xám xịt chạy ra ngoài.
Lạc Tiểu Tiểu nhìn thấy hành động kia của Dương Thần thì hai mắt long lanh ngập nước, cảm thấy đẹp trai đến ngây người, thật không hổ là 'người đàn ông đã hôn vào mông mình'.
Dương Thần sau khi đóng cửa wc, thì một tay ấn Lạc Tiểu Tiểu lên vách tường!
Hai tay, gắt gao khóa chặt chiếc cổ trắng muốt của Lạc Tiểu Tiểu, cúi đầu, ánh mắt thẳng tắp giao hội.
Con ngươi Lạc Tiểu Tiểu sáng rực, vài phần e lệ, lại có chút kích động, chờ mong nhìn Dương Thần.
Giờ khắc này khuôn mặt có chút hung ác của Dương Thần đối với cô mà nói, chính là kiểu nam tính khác.
Thấy Dương Thần nhìn chằm chằm bản thân mà không nói gì, Lạc Tiểu Tiểu không nhịn được nhỏ giọng nói:
- Anh... anh làm như vậy mọi người đều nhìn thấy, thật xấu hổ. Nhưng em thấy cũng khá đẹp trai...
Dương Thần căn bản không nghe thấy cô ta đang nói cái gì, đầu thành một mảnh hỗn loạn.
Làm sao bây giờ, nếu Lạc Tiểu Tiểu đem tin tức về Tiêu Chỉ Tình truyền về gia tộc, Lạc gia nhất định sẽ tìm Tiêu Chỉ Tình về, thậm chí Tiêu gia cũng sẽ cho người đến.
Bản thân mình chỉ sợ vẫn còn tu vi cũng không nhất định sẽ địch nổi những cao thủ của Lạc gia, Tiêu Chỉ Tình từng nói, gia chủ Lạc gia Lạc Thiên Thu, chính là cao thủ số một số hai trong thế giới huyền ảo.
Bản thân hiện tại ngay cả tu vi cũng không dám dùng, nếu Tiêu Chỉ Tình bị bắt, chỉ sợ ngay cả bảo vệ mình đều thành vấn đề chứ đừng nói đến việc bảo vệ cô ấy.
Hơn nữa, nhỡ như Lạc gia biết mình có quan hệ với Tiêu Chỉ Tình, có thể sẽ không quan tâm những cái khác nữa, vì thể giết mà chém tận giết tuyệt mình.
Chẳng lẽ thật sự phải giết chết cô gái này ở đây sao? Suy cho cùng, bản thân cũng chỉ là đoán, rốt cuộc cô ta có thể cấu thành uy hiếp hay không vẫn còn là một ẩn số.
- Anh có phải... muốn để em nhắm mắt rồi mới hôn em chứ?
Lạc Tiểu Tiểu còn tưởng Dương Thần xấu hổ, ôn nhu nói:
- Kỳ thật em chưa chuẩn bị tốt tâm lý, anh đột nhiên như vậy, nhưng... nếu thật sự muốn mà nói, em cũng có thể...
Mắt Dương Thần hiện lên vẻ tàn khốc, tay mình dù sao cũng đã nhiễm vô số máu tươi của người vô tội rồi, thêm một mạng nữa cũng không là gì!
Về phần Lạc Tiểu Tiểu có phải mỹ nữ hay không, hắn cũng không quan tâm, trên thế giới này mỹ nữ rất nhiều, trước kia mỹ nữ, đặc công và sát thủ muốn giết mình bao nhiêu có bấy nhiều, cho dù lên giường xong với mình rồi, cũng phải chết!
Sự tồn tại của Lạc Tiểu Tiểu uy hiếp đến an nguy người phụ nữ của mình, cùng người nhà của mình.
Cô ta, chỉ có chết, mới có thể tuyệt đối giữ được bí mật!
Nghĩ đến đây, Dương Thần sắc mặt trở nên âm trầm, một bàn tay phải dần dần đưa đến vị trí hiểm yếu trên cổ họng.
Lạc Tiểu Tiểu cho rằng hắn là muốn nâng cằm mình, còn rất phối hợp mà thở gấp, không hề tránh né.
- Lạc Tiểu Tiểu, sau khi đến thế giới bên kia, nếu không thể xóa đi thù hận, vậy thì đến tìm tôi, đây đều là quyết định của tôi... Không liên quan đến Tiêu Chỉ Tình...
- A? Có ý gì...
Hai mắt Lạc Tiểu Tiểu chớp chớp, cô dần dần cảm thấy được, Dương Thần dường như không phải muốn hôn mình, mà là...
Dương Thần không hề do dự, ngón tay bóp cái cổ trắng mịn của cô...
- Đừng!!!
Cửa bị người dùng sức đẩy vào từ bên ngoài, Tiêu Chỉ Tình vọt vào trong, hai mắt cô mông lung đẫm lệ, gấp đến độ sắc mặt đỏ ửng.
- Ông xã, đừng hại cô ấy... Cô ấy cho tới bây giờ đều không làm chuyện gì có lỗi với em, hiện tại ít nhất cô ấy cũng không hại đến chúng ta, không phải sao?
Vừa rồi ở bên ngoài wc, ngoại trừ Mạc Thiến Ny ở lại chăm sóc Lam Lam ra, Tiêu Chỉ Tình bảo An Tâm đã tu luyện qua cùng mình đi tới cửa, giúp nghe xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nghe tới Dương Thần muốn hạ thủ, Tiêu Chỉ Tình lập tức cầu An Tâm nhanh chóng đá văng cửa, An Tâm cũng không cần cố gắng nhiều, trực tiếp đá văng.
Khuôn mặt Lạc Tiểu Tiểu sau khi đờ đẫn thì hiểu được, hai hốc mắt bắt đầu ngập nước, lã chã bi thương nói:
- Anh... Anh là muốn giết em?
Dương Thần không động đậy, quay đầu nói với Tiêu Chỉ Tình:
- Tình Nhi, cô ta là người của Lạc gia, nếu để Lạc gia biết...
- Em biết!
Tiêu Chỉ Tình cầu xin nói:
- Em biết rất nguy hiểm, nhưng em không hy vọng anh vì em mà giết người tốt... Anh không biết, lúc trước khi đính hôn, những người Lạc đó, căn bản đều xem thường em. Chỉ có Tiểu Tiểu cô ấy, là người duy nhất trong Lạc gia sau khi nhìn thấy em thì không dùng ánh mắt lạnh lùng để đối đãi. Cô ấy không phải người xấu, sẽ không hại em đâu...
Dương Thần đấu tranh nhìn Tiêu Chỉ Tình, cô nói đến đây rồi, nếu như mình không tôn trọng quyết định của cô ấy, vậy cũng quá thất vọng đau khổ.
- Được rồi.
Dương Thần buông Lạc Tiểu Tiểu ra.
Cô che lấy cái cổ đã đỏ lên của mình, nhìn Dương Thần, rồi lại nhìn Tiêu Chỉ Tình, nước mắt không ngừng chảy xuống.
- Các người thật quá đáng, tôi cũng không phải là cha và anh tôi, chị dâu không muốn trở về thì không về, vì cái gì mà không nói chuyện tử tế với tôi chứ...
Cô gái ủy khuất lau nước mắt, tức giận nhìn Dương Thần,
- Anh cho dù không thích em, cũng không thể nói với em sao? Uổng phí em vui mừng vì anh, anh cảm thấy đùa em rất vui sao? Emghét anh!! Không bao giờ... muốn gặp lại anh!!
Nói xong, cô khóc chạy ra ngoài.
Tiêu Chỉ Tình nhẹ nhàng thở ra, cảm kích Dương Thần nói:
- Ông xã, cảm ơn anh, đã nghe em...
Dương Thần ánh mắt phức tạp nhìn bóng dáng Lạc Tiểu Tiểu rời khỏi nhà ăn, trong lòng vô cùng phức tạp.
- Hy vọng nhận định của em là chính xác, cô ta sẽ không hại chúng ta.
- Cùng lắm tìm ngày nào đó em cũng ra nước ngoài, ở cùng Tường Vi mấy người đó, người của Lạc gia không dám ra nước ngoài bắt em.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần mỉm cười,
- Em nghĩ thật đơn giản, nếu như thật sự quyết tâm, thà rằng mạo hiểm phiêu lưu khai chiến cùng chư thần, bọn họ cũng sẽ đi ra, Cửu âm tuyệt mạch của em, đối với người luyện đan mà nói là vô cùng hữu dụng, hơn nữa đó cũng là chuyện liên quan đến thể diện của gia tộc bọn họ.
Tiêu Chỉ Tình cắn cắn môi đỏ, lau đi nước mắt trên mặt, thản nhiên cười, đi lên ôm lấy khuỷu tay Dương Thần:
- Được rồi, hôm nay đi ra ngoài vui vẻ chơi cùng Lam Lam, đừng nghĩ đến những vấn đề nặng nề như vậy. Chị Thiến Ny lo lắng đấy, còn có An Tâm ở bên ngoài nữa. Để Chủ tịch Tập đoàn An Thị làm người gác cửa cũng không hay đâu.
Nói xong, cái đầu cô nhích lại gần Dương Thần,
- Ông xã, em rất vui, em nghĩ anh thấy mỹ nữ sẽ mềm lòng, không ngờ anh lại vì em mà giết Lạc Tiểu Tiểu. Tuy việc này rất có lỗi với cô ấy... nhưng em cũng rất vui mừng, em hạnh phúc đến chết mất.
- Cái mạng nhỏ này của anh, sớm muộn gì cũng mất trong tay mấy người các em.
Dương Thần đưa tay vuốt ve mặt cô, bất đắc dĩ ảm đạm cười.
← Ch. 1388 | Ch. 1390 → |