Cố lộng huyền hư
← Ch.1311 | Ch.1313 → |
Một lượng khí không mùi chui vào mũi, Lâm Nhược Khê lập tức cảm thấy choáng váng, mặc dù có nội lực Hậu thiên đỉnh phong, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Lam Lam hình như không hề cảm thấy có gì không thoải mái, nghiêng cái đầu vẻ mặt nghi ngờ nhìn quả cầu trong chốc lát, thân mình nhỏ bé chui về phía trước, hướng cảnh sát mặt rỗ ngoài cửa xe, phi thân đá một cú!
Người đàn ông mặt rỗ kia hiển nhiên không đoán được cô bé này lại miễn dịch với khí gây tê liệt, nhưng phản ứng vẫn cực nhanh nghiêng người tránh đi, một tay bắt được bắp chân Lam Lam!
Lâm Nhược Khê trong xe cơ thể suy yếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh tượng này phát sinh, lòng nóng như lửa đốt!
Người này vậy mà lại ngăn được thế tiến công của Lam Lam, rõ ràng cho thấy có tu luyện qua, cho dù không phải người luyện võ thì cũng là người có tu vi nội công không thấp.
Lam Lam theo bản năng hung hăng dùng một chân khác đá vào đầu người này, nhưng vẫn bị người đàn ông sững sờ dùng cánh tay ngăn cản!
- Má... không bình thường! Nội lực của con bé này còn không tục! Lão tứ! Nhanh, đến giúp tôi đánh ngất nó!
- Được!
Người đàn ông to lớn mặc trang phục cảnh sát bên cạnh kẹp hai cánh tay Lam Lam, hai ngón tay nặng nề đánh vào gáy cô bé!
Lam Lam mặc dù thể chất hơn người, nhưng dù sao tu vi còn nông, đối phó với mấy anh chàng lỗ mãng bình thường còn được, đối phó với hai người giỏi võ này, cũng là khó có thể chống đỡ, bị dùng nội lực điểm trúng hôn huyệt, rốt cục vẫn nặng nề hôn mê bất tỉnh.
- Giỏi thật, bé mập này còn nhanh nhẹn dũng mãnh hơn cả mẹ nó, may mà chưa gây ra chuyện lớn.
Người đàn ông mặt rỗ chú ý nhìn xung quanh, sau khi xác định không vấn đề gì nói:
- Lão Tứ, đỡ người phụ nữ này ra, tôi đem theo con bé, chiếc xe này nhất định có tín hiệu theo dõi, không cần lo cho nó.
Lão Tứ gật đầu một cái, rất tự nhiên mở cửa xe ra, kéo thân thể mềm mại vô lực của Lâm Nhược Khê ra, giả làm bộ dạng không nhúc nhích được, giúp đỡ nhét vào chỗ ngồi phía sau xe cảnh sát.
Lâm Nhược Khê cố gắng giơ tay mở cửa xe chạy trốn, nhưng cảm thấy đầu càng ngày càng nặng, rốt cuộc choáng váng, trước mắt tối sầm, hoàn toàn hôn mê...
...
Nội viện Dương phủ.
Đây là một mẫu ruộng có ba phần đất nổi, mảnh nhỏ đồng hao, rau chân vịt các loại đều là bảo bối của Dương Công Minh.
Hiện giờ thân thể khỏe mạnh, cũng không sợ phong hàn, ông cụ trong lúc rảnh rỗi ngồi trên mặt đá uống trà, yên lặng nhìn những phiến lá màu lục, đều có thể ngồi tới một hai giờ đồng hồ.
Đột nhiên, một lão Thân vệ tuổi chừng năm mươi vội vã chạy tới hậu viện, khẩn trương cúi đầu báo cáo:
- Báo cáo Nguyên soái, xe của Thiếu phu nhân và tiểu thư Lam Lam trong lúc quay về đột nhiên đứng bất động trên đường cao tốc, liên lạc thất bại!
Gương mặt Dương Công Minh vốn hiền hóa, tức thì lộ ra vẻ nghiêm túc nồng đậm.
- Thiết bị truy tìm trên người thì sao?
- Bị sóng điện quấy nhiễu, đối phương là cướp chuyên nghiệp!
Thân vệ nhíu mày nói.
- Vậy đừng lãng phí thời gian, thông báo Tướng quân Thái, giúp đỡ ông ta truy lùng điều tra tất cả mục tiêu khả nghi, tất cả nghe theo sự sắp sếp của ông ta, đừng cho những người khác trong nhà biết.
Dương Công Minh ngắn gọn phát ra ba mệnh lệnh.
Thân vê cúi chào, không chút dài dòng lui ra, nhanh chóng đi thực hiện nhiệm vụ.
Dương Công Minh sắc mặt âm trầm đứng dậy, nhìn một vườn rau, thì thào lẩm bẩm:
- Nhanh như vậy đã có người không chờ được... Tiểu tử thối, cháu cònkhông quay về, thì không giấu được nữa mất...
...
Sắc trời dần tối, bầu trời treo một vầng trăng khuyết, àm đạm khôn cùng
Trong một kho hàng bên cảng sông Tây Nam Yến Kinh, giữa rất nhiều thùng đựng hàng trống chảy ra một lượng xi măng lớn trên mặt đất.
Ngoại trừ vài cái cửa thông gió, toàn bộ kho hàng đều bị đóng kín lại.
Giờ khắc này, trong kho hàng lóe lên rất nhiều đèn chân không, hơn mười đàn ông khôi ngô vây quanh hai mẹ con Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê bị trói bằng dây thừng trên một cái ghế, tuy thuốc mê đã mất hiệu lực nhưng Lâm Nhược Khê cũng rõ ràng, mình cho dù thoát được sợi dây thừng này cũng không thể đối phó được với mấy người luyện võ đều mang tuyệt kỹ này.
So với bản thân, Lâm Nhược Khê càng lo lắng cho con gái hơn.
Lam Lam sau khi bị người đàn ông mặt rỗ điểm huyệt, toàn thân không động đậy, buộc phải ngoan ngoãn ngồi trên một cái ghế khác, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, nước mắt to như hạt đậu đảo quanh hốc mắt.
Cô bé kia ỷ vào sức mạnh lớn, tố chất thân thể tốt, từ trước đến nay đều là nhân vật sẽ không bị thua thiệt. Nhưng lần này thật sự đá tới tấm sắt cứng rắn, không khóc nhè đã là rất kiên cường rồi.
Trong tâm linh trẻ thơ của Lam Lam, cuối cùng sâu sắc hiểu được, vì sao cha lại luôn muốn mình tu luyện thật tốt.
- Các người rốt cuộc là ai, có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?
Lâm Nhược Khê hung ác nói.
Người đàn ông mặt rỗ khinh thường nói:
- Đám anh em chúng tôi, đương nhiên biết, trước mặt là cô Lâm Nhược Khê, Thiếu phu nhân Dương gia.
- Vậy các người còn dám...
- Chúng tôi đương nhiên dám!
Mặt rỗ cười gằn nói:
- Chúng tôi muốn bắt chính là người của Dương gia các người! Đặc biệt là người bên cạnh Dương Thần! Cô là vợ Dương Thần, người đầu tiên bắt đương nhiên là cô!
Lâm Nhược Khê tuy sớm có chuẩn bị, nhưng nghe thấy quả nhiên là tìm đến báo thù Dương Thần, không khỏi một trận ai thán.
- Các người không sợ chồng tôi tới đây?
Lâm Nhược Khê cố gắng khiến mình bình tĩnh.
Người đàn ông mặt rỗ cùng hơn mười người khác bật cười ha hả.
- Cô Lâm, tôi kiến nghị cô đừng phô trương thanh tế, Dương Thần mất tích đã gần hai tuần, tuy là bí mật không công khai gì, nhưng chúng tôi có tin tình báo chính xác, cô cũng không cần cố làm ra vẻ huyền bí nữa.
Tâm trạng Lâm Nhược Khê trầm xuống, thấp giọng hỏi:
- Các người hận chồng tôi như vậy, hẳn là có lý do.
- Nói thật cho cô biết, chúng tôi vốn là bộ đội đặc biệt dưới trướng Tư lệnh Lương Thắng Xuyên, Tư lệnh Lương và Lương gia đều có ơn tái tạo, bồi dưỡng đào tạo chúng tôi. Ỷ vào một thân cậy mạnh, Dương gia và một đám mấy lão già che chở, giết chết mấy người Tư lệnh Lương và công tử của ông ấy, chúng tôi đương nhiên muốn tìm cái công đạo!
Lâm Nhược Khê hí mắt, khẽ cười nói:
- Tử sĩ Lương gia? Nếu thật là như vậy, huyết hải thâm cừu, các người vì sao không trực tiếp giết mẹ con chúng tôi mà bắt tới đây, còn lo lắng suy nghĩ dùng thân phận cảnh sát để lặng lẽ hành động.
Trong mắt mặt rỗ hiện lên một tia dị sắc,
- Thật không hổ danh nữ thương nhân thiên tài nối tiếng Hoa Hạ, cho dù đã có con cũng không thoái hóa. Không tệ, chúng tôi quả thật còn mục đích khác.
Lâm Nhược Khê quay đầu đi chỗ khác, trong lòng đại khái có ngọn nguồn.
- Cô Lâm, cô đừng quá đắc ý, chúng tôi tạm thời không giết các người, chẳng qua là vì muốn trả thù Dương Thần và Dương gia tốt hơn mà thôi.
Mặt rỗ nhếch miệng cười nói:
- Anh em chúng tôi ở trong này, từng người đều đã đạt tới tu vi Hậu thiên đỉnh phong, dù ở trong cảnh nội Hoa Hạ cũng khó gặp địch thủ. Nhưng đối phó với Dương gia, chung quy vẫn chưa đủ.
- Chúng tôi biết, Dương Thần sở dĩ kiêu ngạo cũng là bởi vì ỷ vào việc có được công pháp cao tuyệt. Nói cách khác, người giữa chừng luyện võ như cô Lâm cũng không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn đạt tới đỉnh cao Hậu thiên đỉnh phong. Hơn nữa, con gái của các người, cô bé này, cũng có tu vi nội công bất tục...
Nói tới đây, Lâm Nhược Khê bật cười,
- Đi một vòng lớn như vậy, nói cho cùng vẫn không dám thật sự động thủ giết chúng tôi... Chẳng qua, là muốn từ mẹ con tôi có được pháp môn tu luyện.
- Các người căn bản là mượn tên tuổi của Lương gia để tới đoạt công pháp, dời đi tầm mắt cuả chúng tôi.
Mặt rỗ có chút không nhịn được mà trở nên cứng ngắc.
Lâm Nhược Khê cũng không chút khách khí, ánh mắt lạnh thấu xương nói:
- Trở về nói với Ninh Quang Diệu, đừng hòng dùng phương thức này để lừa gạt tôi, cho dù chồng tôi không trở về, tôi vẫn là người của Dương gia!
← Ch. 1311 | Ch. 1313 → |