Chớp mắt vạn năm
← Ch.1298 | Ch.1300 → |
Điều khiến Tuệ Lâm không ngờ là, Dương Thần trực tiếp lắc đầu.
- Không biết, anh chỉ nhớ, bị cái tháp ở giữa phái Thục Sơn, dùng dây xích buộc lại, lực lượng đó rất thần bí, mạnh đến nỗi anh căn bản không thể kháng cự, sau đó chỉ chớp mắt, liền rơi vào nơi kỳ lạ cổ quái này rồi.
- Bởi vì trên người em bị thương, anh điều dưỡng cho em, muốn đợi em tỉnh lại rồi thương lượng làm thế nào.
- Anh nói là... Tháp Tỏa Yêu của phái Thục Sơn chúng em?
Tuệ Lâm nháy nháy mắt nói.
Dương Thần lập tức lấy tinh thần, vui vẻ nói:
- Tuệ Lâm, không ngờ em biết được lai lịch của cái tháp đó, gọi là Tháp Tỏa Yêu phải không? Vậy em có biết đây là chuyện gì không?
tuệ lâm lại lập tức khoát tay, mù tịt nói:
- không phải, chỉ là lúc em còn nhỏ, từng nghe bà nội nói, lịch sử của tháp này rất xa xưa rồi, xưa đến nỗi trong điển tích của thục sơn chúng em cũng không ghi lại chính xác, nghe đồn gọi là Tháp Tỏa Yêu.
- Nhưng người đứng đầu phái cũng không mấy ai từng nghe qua tên này, từ trước tới giờ chúng em chỉ coi như là di tích của các tổ sư, đối đãi cẩn thận.
- Về việc tại sao chúng ta lại bị kéo đến đây, ra ngoài bằng cách nào, em cũng không biết nữa...
Dương Thần buồn bực một trận, cười đau khổ nói:
- Xem ra gặp phải phiền phức rồi, nơi này to lớn đến kỳ lạ, nhưng lại tràn đầy cổ quái.
- Sao vậy?
Tuệ Lâm nhìn quanh bốn phía, đứng dậy nói:
- Em cảm thấy không có gì đặc biệt, ngoài những cái cây dường như tuổi đã rất cao ra, cảnh sắc ở đây thật đẹp.
Dương Thần vỗ vỗ trán, cô bé này cũng thật ngây ngô:
- Cô bé ngốc, em không cảm thấy kỳ lạ sao? Nếu nơi mà chúng ta vào là tháp tỏa yêu, vậy thì không gian trong tháp sao có thể to như thế này? Tại sao lại có bầu trời? Cây cối ở đâu ra? Tất cả những thứ này đều giống như trong một khu rừng nguyên sơ bao la bát ngát.
- Anh đã nói với em như vậy, anh dùng thần thức dò xét một chút, vốn không phát hiện được dù chỉ một chút biên giới, diện tích nơi này đoán chừng một triệu cái Thục Sơn cũng không chứa đầy. Cái tháp đó phải to bao nhiêu, có thể đặt một nơi rộng lớn như vậy?
- Càng quan trọng là, anh có thể cảm nhận được, mức độ loãng của linh khí ở nơi này, đã vượt xa cấp bậc tầm thường, ở đây gần như không có chút linh khí nào!
- Lực thiên địa mà anh có thể sử dụng, gần như đều là đan điền trong cơ thể anh có sẵn, căn bản không có cách nào giống như ở bên ngoài, điều động linh khí trong thiên địa để anh có thể sử dụng.
- Trong tình huống như thế, cho dù là anh muốn mang theo em gấp rút bay đi, cũng sẽ do sự tiêu hao chân nguyên trong cơ thể, không thể không thường xuyên dừng lại vận công khôi phục, hơn nữa nhất định phải ăn rất nhiều đan dược, nếu không linh khí quá loãng ở nơi này, phải hao phí rất lâu mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Tuệ Lâm lúc này mới hiểu ra, nhưng cô gái xem ra lại không căng thẳng và lo lắng, cười nói:
- Không sao, cùng lắm thì chúng ta đi bộ lên đường, chung quy có thể tìm ra một vài manh mối xuất hiện.
- Em cũng thật biết nghĩ thoáng, nói em lạc quan, hay nói em vô tư mới đúng?
Dương Thần bất đắc dĩ thở dài.
Tuệ Lâm nháy mắt mấy cái:
- Anh Dương, anh đang rất lo lắng sao?
- Đương nhiên là lo lắng, chúng ta ở đây, có trời biết bên ngoài như thế nào, các chị của em sẽ lo lắng
Dương Thần buồn bực nói.
Cô gái lộ chút xấu hổ:
- Ah... Là em không tốt, làm liên lụy đến anh rồi, vậy chúng ta nhanh chóng lên đường thôi, tránh việc các chị em lo lắng.
Dương Thần buồn bực nói:
- Tuệ Lâm, em thật sự không lo lắng, bà đến tìm em nếu như không tìm thấy, cũng sẽ rất sốt ruột sao?
Mặt Tuệ Lâm đỏ hồng, hàm răng khẽ cắn lại, nói:
- Em biết như vậy là không đúng, nhưng em nhìn thấy Dương Thần anh... Liền đã rất vui...
Nói xong, dường như bản thân cũng khó mà tin rằng có thể nói ra những lời đó, cái cằm của Tuệ Lâm cũng nhanh chóng dán lên ngực rồi.
Cô gái mặc bộ quần áo xanh của nữ tu, vẻ mặt e thẹn muốn nói lại do dự, thực sự làm rung động lòng người.
Dương Thần nhìn cô gái có chút phức tạp, sao có thể không cảm nhận được tình ý trong lời nói, không kìm nổi sự thương tiếc nhè nhẹ đang dâng lên, than thở nói:
- Em nói em, em sao lại ngốc như vậy, cho dù muốn dùng khổ nhục kế làm tên què đó phân tâm, cũng không nên lấy tâm mạch của mình ra đùa chứ, nếu không phải anh nhanh chóng chữa trị cho em, trước đó em thực sự đã đi gặp Diêm vương rồi.
- Dạ... Lần sau em sẽ chú ý.
- Còn có lần sau? Dương Thần cao giọng.
Tuệ Lâm vội vã dùng sức lắc đầu, cương quyết nhìn Dương Thần.
Dương Thần đi lên phía trước, duỗi ngón tay ấn ấn vào trán Tuệ Lâm:
- Thật sự càng ngày càng ngốc, thảo nào em không thân với chị gái, trông bộ dạng em ngốc như vậy, sớm nên biết là không thân rồi!
Tuệ Lâm lần này không vui, cảm giác bị người mình thích xem thường, phồng miệng nói:
- Không phải vậy mà, bà nội nói thiên phú tu luyện của em không tồi, nhận thức cũng rất tốt.
- Được rồi được rồi, nói em hai câu còn chưa hài lòng, đã hồi phục phần nào rồi, nhanh chóng lên đường thôi, anh không đem theo em bay nữa, để tránh tiêu hao quá nhiều tu vi, khi gặp nguy hiểm chân nguyên trong cơ thể không đủ.
Dương Thần cười nói.
Tuệ Lâm cười hai gò má hồng hào, dùng sức gật gật đầu:
- Dạ!
Mặc dù trò chuyện tùy thích như vậy, khiến không khí thoải mái lên nhiều, nhưng Dương Thần kỳ thực cũng thiếu tự tin.
Không biết mình đang ở chỗ nào, càng không biết phải đi ra như thế nào, quả thực là nhức đầu
Tuệ Lâm rõ ràng lại không quá để ý đến tình cảnh này, rất lanh lợi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lén nhìn một cái, dường như chỉ cần có Dương Thần ở bên, những thứ khác đều không quan trọng nữa.
Vô tri vô giác, đi ước chừng đã được ba ngày.
Trong thời gian này, Dương Thần phát hiện, nơi này có lẽ là Địa Cầu, dù sao cũng có mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao, chẳng qua, muốn bay lên cao, lại phát hiện ra trên bầu trời có một bức bình phong che chắn cường đại ngăn cản, vốn là không gian khép kín.
Rừng nguyên sơ chọc trời khổng lồ này, dường như lớn đến nỗi không có biên giới, hơn nữa lại hoang tàn vắng vẻ.
Điều đáng mừng là, nơi này có không ít dã thú, chim muông, tuy rằng đa số các loài động vật trông đều rất kỳ lạ, không giống những loài động vật đã từng nhìn thấy khi đi dã ngoại trong quá khứ, nhưng chung quy có thể làm một chút thức ăn cho Tuệ Lâm.
Dương Thần tuy rằng chưa từng đi học, nhưng sách thì đọc đến đâu nhớ đến đấy nên đã đọc được không ít, về lịch sử của những sinh vật tự nhiên này, cũng hiểu biết không ít, dưới con mắt của Dương Thần, động vật ở đây, có liên hệ nhất định với rất nhiều sinh vật cổ đại, mang đặc thù của đa số sinh vật cổ đại, nhưng những loài sinh vật cổ đại này lại chưa từng tiếp xúc với văn minh nhân loại.
Nói cách khác, thời gian xuất hiện của những sinh vật này, rất có thể đã sớm vượt qua trục thời gian sinh vật mà loài người đã thăm dò được.
Ngay cả thực vật ở nơi này, cũng đều to lớn khác thường, đồng thời thực vật xuất hiện ít có khả năng làm cho bản thân có thể nhận ra được.
Khi Dương Thần nhìn thấy một "cây vạn tuế" to lớn, thân cây hình cột trụ, tán rộng, đồng thời lộ ra một lượng lớn các bào tử, rốt cục không kìm nổi há hốc miệng, hơi giật mình.
Tuệ Lâm nhìn thấy Dương Thần dừng chân ngẩn người nhìn vào cây, không khỏi hiếu kỳ nói:
- Anh Dương Thần, cái cây này làm sao vậy?
- Anh nghĩ, e rằng chúng ta thực sự đã vào một nơi ngăn cách với nhân thế rồi.
Dương Thần cười chua xót không tả nổi.
Tuệ Lâm vẻ mặt nghi hoặc, cô chỉ cảm thấy thực vật và động vật ở đây đều rất kỳ lạ, Dương Thần nói có thể là sinh vật cổ đại, vậy thì đúng rồi, cũng không có cảm xúc đặc biệt gì.
Dương Thần biết rằng cô gái này không có khái niệm đó, đành phải giải thích nói:
- Anh có thể vững tin, cái cây trước mặt anh, là thực vật thuộc họ mộc lan sớm đã được chứng minh là tuyệt chủng trên trái đất.
- Họ thực vật này, các nhà khoa học cho rằng cuối thời Bạch kỷ hơn sáu mươi triệu năm trước, nó đã bị cho là tuyệt chủng.
- Tuy rằng anh không cho rằng thực vật ở đây đều ở vào thời kỳ Bạch kỷ, dù sao thì cũng có rất nhiều thực vật giống những loài thực vật đã xuất hiện mấy vạn năm gần đây, nhưng anh nghĩ, thời đại mà chúng ta bị lưu lại, e rằng đã vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta.
Tuệ Lâm trợn mắt há hốc mồm, trong cái đầu nhỏ của cô vốn không thể suy nghĩ, mấy vạn năm là khái niệm gì, càng không thể nói đến sáu mươi triệu năm...
Đúng lúc này, Dương Thần động tai nhạy bén, trong mắt lóe lên một niềm vui bất ngờ, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tuệ Lâm.
- Đi theo anh, phía trước dường như có thay đổi.
← Ch. 1298 | Ch. 1300 → |