Cổ áo
← Ch.1235 | Ch.1237 → |
Chỉ cần nghĩ tới tính mạng Jane đang nhanh chóng trôi đi, tám Dương Thần đau đến mức muốn thổ huyết.
Trong nháy mắt. Dương Thần đã ôm Jane từ khu Bavaria đi tới một vùng núi hoang vu của nước Áo.
Với khoảng cách này, cho dù bên nước Đức có xảy ra nổ vũ khí hạt nhân, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không lan đến đây ngay được.
Trong một khu rừng gỗ sam rậm rạp, Dương Thần tìm được một chỗ trống phủ đầy lá khô, đem Jane để xuống, sau đó lại một lần nữa tiến hành vận công chữa trị.
Loại thời điểm này, đi đâu cầu cứu cũng không có tác dụng, Dương Thần chỉ có thể dùng toàn lực mà cứu chữa.
Jane hô hấp càng ngày càng yếu ớt, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở.
Dẫn dắt Thiên Địa lực chạy khắp toàn thân của Jane. Dương Thần lại một lần nữa phải thất vọng.
Chức năng trong cơ thể Jane giống như đang từ từ già đi vậy, vẫn dang duy trì tốc độ thoái hóa, càng ngày càng gần tử vong.
- Chết tiệt, Jane em mau nói cho anh biết! Anh phải làm như thế nào mới có thể cứu em đây?
Dương Thần ôm lấy thân trên người phụ nữ, gấp đến độ hai mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt chuẩn bị chảy ra.
Bao nhiêu lần bản thân mình cô đơn, đau khổ cùng thời điểm mình bất lực, đều là ngươi phụ nữ này mất ăn mất ngủ mà nghiên cứu chế tạo thuốc, thiết kế phương án điều trị, giúp mình ra khỏi cơn ác mộng.
Chính mình cho tới bây giờ cùng chưa báo đáp được cô ấy cái gì, nhưng cô ấy lại một mực mà làm cho mình cái này cái kia, giờ đây tính mạng cô ấy đang nguy kịch mà mình lại không có cách nào để giúp có ấy!
Tay Jane run rẩy, khó khăn nâng lên, vuốt qua trên mặt Dương Thần.
Dương Thần cảm nhận được có thứ gì đó lành lạnh lướt qua, đúng là không có chú ý tới, chính mình đang rơi lệ.
Nước mắt từ trong hốc mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống, căn bản không cách nào khống chế.
Khóe miệng Jane hiện lên một tia cười nhàn nhạt.
- Không có việc gì... Anh... Không thể khóc... Em... rất vui... Cuối cùng... cũng gặp lại anh.
Dương Thần rốt cục nhịn không được khóc rống lên, giống như một chú nhóc bất lực vậy, đầu vùi vào ngực người phụ nữ đang nằm trong lòng, nước mắt giàn giụa.
- Em sao lại có thể cứ như vậy mà đi... Em quá tàn nhẫn... Anh... Anh cả đời này sẽ không tha thứ cho chính mình... Em cứu anh nhiều lần như vậy, làm nhiều chuyện cho anh như vậy... Nhưng anh ngay cả tính mạng của em cũng cứu không nòi... Anh thật là một phế vật...
Dương Thần mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trông vô cùng bi thương, hung hăng mà đánh về phía một cây gỗ sam bên cạnh!
Phanh! Phanh! Bang bang...
Gỗ sam bị đánh trúng lập tức gãy la liệt, lá rụng bay tán loạn, một số vỏ cây bị đánh trúng rơi xuống, dính lên tóc Dương Thần, lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi.
Viền mắt Jane một mảnh đỏ hồng, suy yếu mà há mồm.
- Không... Đừng như vậy...
Dương Thần nắm lấy tay của Jane, bàn tay trắng nõn nhưng có đôi chút lạnh lẽo như là tùy thời đều có thể hạ xuống.
- Được, anh không như vậy nữa... Jane em cũng đừng chết có được hay không... Anh... Căn bản không thể tưởng tượng em sẽ rời khỏi anh...
Dương Thần khóc giống như một chú nhóc bất lực, mong chờ mà nhìn người phụ nữ.
Thanh âm của Jane càng ngày càng yếu ớt.
- Em... em sau cùng... Muốn hỏi anh một... một vấn đề...
- Em nói, em mau nói đi, anh cái gì cũng sẽ nói cho em biết hết, em muốn anh làm cái gì anh đều nguyện ý!
Dương Thần lập tức nói năng lộn xộn.
Trong đôi mắt màu ngọc bích của Jane, sáng lên một vòng ánh sáng nhạt.
- Dương Thần... em chỉ muốn... biết anh... rốt cuộc... có yêu... yêu... em hay không?
- Yêu, anh yêu em, anh vẫn rất yêu rất yêu em... Em là một trong những người phụ nữ anh yêu nhất...
Dương Thần không chút do dự thốt ra. Loại lời này, cả đời cũng không nghĩ sẽ nói ra với người phụ nữ này.
Chính mình là một kẻ phong lưu cùng với cả người dính đầy máu tanh, chắc chắn không tư cách làm chỗ dựa cả đời cho một cô bé vô cùng thánh thiện, huống chi cô ấy còn là ân nhân của mình.
Mà bây giờ, chính mình lại đã có một trốn trở về, có một gia đình, cũng không thể để cho một người con gái cao quý đứng trên đỉnh kim tự tháp, chịu ủy khuất đi theo mình.
Dương Thần chưa bao giờ hoài nghi chính mình, yêu thích đối với Jane, có thể khi còn bé, là một loại yêu thích đối với tiêu cô nương, nhưng dần dần trưởng thành lớn lên, tự nhiên mà đã trở thành một loại yêu thích của một người con trai đối với một người con gái.
Loại yêu này, không phải cùng Lâm Nhược Khê cái loại tình yêu vợ chồng bình thường nhưng chân thành tha thiết, mà là một loại tình yêu nam nữ vượt qua sự hiểu biết của người thường, vượt qua thời gian, vượt qua luân lý, sống chết có nhau.
Có thể trên cái thế giới này, mình thích rất nhiều người phụ nữ, các nàng đều có thể vì mình mà trả giá tất cả, mà mình cũng có thể vì các nàng vượt qua mọi chông gai.
Thế nhưng, trong trí nhớ của mình người mà mình có tình cảm chân thành, có lẽ chỉ có Thập Thất, nói đúng ra, hiện tại tình cảm chân thành chỉ có Lâm Nhược Khê, mà phảng phất giống như là mộng tường, người yêu lý tưởng cũng chỉ có Jane.
- Thật?
Jane tựa hồ có chút không dám tin tường, cố sắng mà trợn trợn mắt. hôi lại.
Dương Thần dủng hết toàn lực gật đầu.
- Thật, anh nói đều là thật, em phải tin tưởng anh. Anh chưa bao giờ dám hy vọng xa vời có được em. bởi vì anh cảm giác mình không xứng với em, chỉ khi đứng trước mặt em, anh mới không có dũng khí của một người đàn ông. Xin lỗi... anh đến bây giờ mới nói những thứ này...
Trong mắt Jane tràn đầy sự vui sướng cùng vui mừng hạnh phúc mà tươi cười, khiến khuôn mặt tuyệt mỹ đang tái nhợt kia thoạt nhìn giống như hoa quỳnh thoáng hiện.
- Dương Thần thân yêu... em biết ngay mà. Anh có yêu em...
Dương Thần nghẹn lời mà không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng gật đầu, nói cho cô ấy biết mình yêu cô ấy nhường nào.
Jane ôn nhu cười cười, bỗng nhiên cúi đầu, miệng mở rộng, muốn cắn cái gì đó. Sau khi Dương Thần chú ý tới, nghi hoặc mà nhìn về phương hướng Jane đang muốn cắn.
- Cổ... áo...
Thanh âm Jane yếu ớt mà nói ra mấy từ.
Dương Thần tuy rằng như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn dùng cánh tay đang run rẩy, đem cái cổ áo khoác màu trắng, kéo nhẹ lại, để cho đôi môi của Jane có thể chạm tới.
- Jane, em làm cái gì vậy? Em cắn cổ áo... để...
Jane không có trả lời, mà là dùng hết chút sức lực cuối cùng ngậm chặt, mút lấy mút để cổ áo.
Rất nhanh, cổ áo bị nước bọt thấm ướt.
Lúc này, Dương Thần mới phát hiện, chỗ cổ áo bị thấm ướt, đúng là có một bệch màu lam hiện lên.
Nếu không phải do bị ướt, màu lam này không thể hiện ra được.
Ngay thời điểm Dương Thân cảm thấy nghi hoặc không giải thích được, sự tình tiếp theo khiến hắn cực kỳ khiếp sợ.
Phù!
Jane há miêng, thở ra một ngụm trọc khí, giống như nàng đã nín thở vậy.
Theo sát đó, sắc mặt Jane nhanh chóng trở nên tốt hơn, giống như là nhanh chóng hạ sốt vậy, cả người bắt đầu một sức sống mới!
Trong đầu Dương Thần giống như vang lên từng hồi chuông lớn, một cái ý nghĩ không thể tin nổi xuất hiện.
Cùng không biết là nên mừng như điên, hay là nên sững sờ, nói chung Dương Thần lúc này đang hoàn toàn ngu đi!
Trợn to đôi mắt, mắt mở trừng trừng nhìn Jane đang trong lòng mình, vừa rồi không khí vẫn còn trầm lặng, không được nửa phút đồng hồ sau, con ngươi màu lam của Jane lần thứ hai sáng láng trở lại.
Jane dùng lười liếm liếm cặp môi đỏ mọng, sắc mặt có chút e lệ, hàm răng cắn cắn xuống môi, hé miệng cười.
- Làm sao vậy, anh yêu, bị hù dọa ngu ngơ luôn hả? Em cũng không phải là hoàn hồn, em đã sống.
Nuốt nuốt nước miếng, chính Dương Thần cũng nghe thấy thanh âm phát ra từ cổ mình.
- Em... em làm thế nào... Làm sao lại...
- Làm thế nào đột nhiên khôi phục bình thường? Nguyên nhân là em đã được giải độc.
Jane bật cười hi hì, chính mình tỏ ra chút tức giận, ngồi dậy, thoát khỏi sự ôm ấp của Dương Thần, bắt đầu chậm rãi mà chải vuốt sợi tóc bị rối loạn của mình.
Dương Thần mắt nhìn lại chỗ cổ áo màu lam, nhìn lại bộ dáng Jane đang vui mừng vì đã thực hiện được âm mưu, thất thanh kêu to:
- Em gạt anh?
- Ai bảo anh dễ lừa gạt như vậy, cũng thiệt thòi cho anh rồi.
Jane kiêu ngạo mà vung tay lên, vuốt vuốt cái cổ thon dài trắng muốt như thiên nga của mình.
- Em là người như thế nào? Em chính là Jane, chính là cô giáo của cái tên Jerry ngu ngốc kia!
- Em có thể bại dưới tay một học sinh còn không thể tốt nghiệp từ chỗ em sao? Anh cũng quá coi thường em đó... Tự sát? Ha ha, đó là việc làm của những người phụ nữ ngốc mà thôi, em không có ngu như vậy đâu!
← Ch. 1235 | Ch. 1237 → |