Đỏ tươi
← Ch.0122 | Ch.0124 → |
Đời người luôn luôn có nhiều sự thay đổi, khi điều tốt đẹp vừa đến, thì ngay lập tức lại bị lấy đi mà không hề thương tiếc, quay về như lúc ban đầu, thậm trí so với trước còn không chịu được, điều đó không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được, huống chi, lần này không thể chịu đựng được, đó là đi ngược lại với chính bản thân mình, thậm chí bỏ mạng.
Sắc Vi cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bốn bức tường, theo lý thuyết 3 tháng này sẽ không mở điều hòa, nhưng cô lại cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Lần đầu tiên, Sắc Vi thừa nhận mình có vài phần khâm phục... Người kia, thật không đơn giản.
Tư Đồ Minh Trạch cũng không nóng nảy, cười nửa miệng nhìn cô, kiên nhẫn đợi đáp án, xung quanh là vài lão Tây Minh và hộ vệ dưới tay, nên không lo lắng, cười một cách nham hiểm, trong vòng khoảng 3, 4m đứng bao vây quanh Sắc Vi.
Chỉ cần Tư Đồ Minh Trạch ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người sẽ giơ khẩu súng trong tay lên, bắn bốn người kia thành tổ ong vò vẽ.
Sắc Vi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lúc này, chỉ có người đàn ông này vẫn cười mà không đếm xỉa tới ai, dường như tất cả những thứ trước mặt đều không liên quan tới hắn, hắn chỉ là một người xem, trong điện ảnh sự xuất hiện của người qua đường là rất bình thường.
- Dường như tôi đã thất bại rồi.
Sắc Vi cười đau khổ, cô biết Dương Thần rất lợi hại, nhưng trong tình huống trước mắt thì đó không phải là một người có khả năng làm tình hình xấu đi, cho dù Dương Thần ba đầu sáu tay, cũng không thể bảo vệ cho ba người bọn họ, 40 khẩu súng bao vây liệu còn sống không?
Dương Thần trấn an rồi cầm lấy bàn tay trắng nõn của Sắc Vi, truyền cho cô ấy sự ấm áp:
- Cô thất bại rồi, nhưng dù sao đối thủ cũng hơn tuổi cô, đợi tới khi cô bằng tuổi ông ta, nhất định cô có tiền đồ hơn ông ta.
- Tôi còn sống được tới tuổi đó sao?
Sắc Vi thì thào tự hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Dương Thần cười và nói:
- Tôi nhất định không cho cô rời khỏi tôi.
Đôi mắt của Sắc Vi chăm chú nhìn Dương Thần, dường như đã hạ quyết tâm, xoay người ra phía Tư Đồ Minh Trạch và nói:
- Hôm nay tôi không thể chết được.
- Vậy ý ngươi, là sẽ nghe theo lời ta?
Tư Đồ Minh Trạch cười vì đã thắng cuộc, ánh mắt cay độc cũng tăng lên vài phần, chỉ cần Sắc Vi làm con rối cho ông ta, như vậy sẽ làm được rất nhiều việc..... Dã tâm của ông ta sẽ được bành trướng đến mạnh mẽ!
Sắc Vi hít sâu một hơi, đây là quyết định để bảo vệ mạng của mình, nhưng cũng có thể là sẽ chôn vùi nó, nếu không làm như vậy, thì cơ hội bảo vệ ba người Dương Thần bọn họ sẽ hoàn toàn mất!
Hắn sẽ không cho phép mình rời khỏi hắn, mình cũng không thể vì sự sơ sẩy mình mà khiến cho hắn phải chết!
Hạ quyết tâm, Sắc Vi gật đầu...
- Đợi một chút.
Dương Thần giơ tay lên, vội quát một tiếng, giống như nhìn thấy cái gì đó thần kì, cảm thấy hơi khó hiểu liền đưa tay véo má Sắc Vi, mê mẩn hỏi:
- Sắc Vi bảo bối, cô đang nghĩ gì vậy, không việc gì phải nhận thua rồi nghe theo lời ông ta?
- Tôi...
Sắc Vi mắt đỏ, buồn rầu nói:
- Tôi xin lỗi, tôi không thể trừng mắt nhìn các anh chịu chết cùng tôi được, có lẽ nhận thua là biện pháp tốt nhất.
Dương Thần dở khóc dở cười, thì ra người phụ nữ này cũng bất lực rồi, thà hi sinh bản thân để bảo vệ tính mạng của mấy người, thật là cảm động nhưng lại nực cười...
Mặc dù, theo lý mà nói, đây là một cuộc sinh tử, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ mà...
- Đúng là kẻ ngốc đáng yêu, tôi không cho cô rời xa tôi, cũng không phải cùng nhau chết, càng không thể để cho cô nhận thua rồi phải làm theo lời hắn ta.
Dương Thần vuốt má Sắc Vi và nói.
Sắc Vi nghi ngờ trừng mắt nhìn:
- Vậy ý của anh là gì? Nếu tôi không nhận thua, thì ông ta sẽ không bỏ qua cho mọi người đâu.
Dương Thần trả lời rõ ràng:
- Cô thua, nhưng tôi vẫn chưa thua.
Lần này, Sắc Vi không còn sửng sốt, ngay sau đó, ánh mắt có chút thay đổi, cô cảm thấy Dương Thần không nói đùa, ở cùng nhau hơn nửa năm, cô dần dần đã biết người đàn ông này cũng có lý tưởng, cô có thể hiểu rõ rằng lời của Dương Thần nói là thật.
Chẳng lẽ hắn có biện pháp gì? Ý nghĩ này ngay cả Sắc Vi cũng cảm thấy kinh khủng!
Trương Hổ bị ấn trên mặt đất và nghe được lời Dương Thần nói, miễn cưỡng nhìn lên, nhìn thấy con đường chân chính mà người đàn ông phải đi qua, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, diện mạo của Trương Hổ có chút thay đổi, trong mắt dấy lên hai ngọn lửa hưng phấn...
Tư Đồ Minh Trạch đã có chút không kiên nhẫn, gã cảm thầy Dương Thần giống như thằng hề đang nói nhảm, cười nhạo nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là Dương Thần hả, công phu của ngươi xem ra cũng không tồi, có thể khiến phụ nữ nguyện chết vì ngươi, ta bái phục rồi. Nhưng, dường như đầu óc ngươi không tốt, dường như ngươi không hiểu cảm giác sau này sẽ ra sao?
Dương Thần ung dung mà vỗ vào bàn tay Sắc Vi, khẽ nói:
- Không cần lo lắng, không được làm loạn.
Sau đó quay ra phía Tư Đồ Minh Trạch cười nói:
- Công phu của ta không tồi, đáng tiếc ngươi là đàn ông, nhưng vẫn là ông già, nên ông hiểu không đến nơi đến chốn.
- Gan ngươi không nhỏ, nhưng với kết cục trước mắt nên miệng lưỡi cũng lợi hại, cũng không thay đổi được cái gì, nếu ngươi muốn sống, thì đừng để quyết định của đàn bà làm ảnh hưởng.
Tư Đồ Minh Trạch có chút kích động định nổ súng giết Dương Thần, nhưng phát hiện Sắc Vi để ý Dương Thần, lại muốn sau này khống chế Sắc Vi, nên giữ thanh niên này làm con tin là tốt nhất.
Đối với Tư Đồ Minh Trạch lời nói của Dương Thần coi như làm ngơ, nhìn bốn phía xung quanh, đếm khoảng mấy người, tự nhủ:
- Bốn mươi mốt, nhiều hơn chút, xem ra vô cùng thủ đoạn rồi.
Nói xong Dương Thần từ từ cúi xuống, ngỗi bệt xuống đất, cởi đôi giày mới tinh xuống dưới, lại cởi cả đôi tất trắng xuống, nhét vào trong giày.
Ngay sau đó, Dương Thần nhìn xuống, cuốn ống quần lên, cuốn tới bắp chân trở lên mới dừng lại.
Lúc Dương Thần xích chân lại lần nữa đứng lên, tất cả mọi người đều cho rằng anh ta bị điên, trông đầu người này nhét toàn đất sao? Trong thời điểm sinh tử như thế cởi giày, cuốn ống quần làm cái gì?
Trên thực tế Dương Thần còn không làm xong, sau khi nhìn về phía mấy người xung quanh ngượng ngùng cười, Dương Thần lại cởi bỏ hết tân trang, sau đó cởi áo sơ mi, chỉ còn cái áo lót bên trong.
Đem đống quấn áo giày dép và đồ dùng nhét vào nói với Tiểu Triệu:
- Giúp ta giữ nó, đừng để rơi, để sau này còn mặc.
Sắc Vi, Tiểu Triệu, Trần Dung lúng ta lúng túng nhìn hắn, không rõ nguyên nhân.
Tư Đồ Minh Trạch cũng không biết hắn đang nghĩ gì, ông ta không nắm rõ tình hình nên không thoải mái, không kìm nổi và nói:
- Ngươi đang làm cái gì?
Dương Thần nhảy nhảy tại chỗ, nói:
- Không có gì, chẳng qua không muốn một lát máu của các người sẽ dính trên quần áo của tôi thôi, tôi khá sạch sẽ mà.
Nói xong hắn nhếch miệng cười.
- Tiểu tử này đúng là đầu óc cháy hỏng rồi! Ha ha, hắn đang nói cái gì?
- Tôi thấy đúng là dọa phá mật, công tử bột thì vẫn là công tử bột, căn bản là không dùng được...
Vài gã lão đại hội Tây Minh đều cảm thấy Dương Thần là kẻ ngốc, lời nói không có lôgic.
Tư Đồ Minh Trạch cười giận dữ, bất luận Dương Thần điên hay không, ông ta nhất định không thể để Dương Thần sống.
- Ổ? Ngươi có biện pháp nào khiến cho huynh đệ chúng ta đổ máu sao?
Tư Đồ Minh Trạch nhìn Dương Thần và hỏi, giống như tiểu khuyển một mình nhảy nhót.
Gương mặt tươi cười của Dương Thần dần biến mất, thay vào đó là nét mặt vô cảm, vô bi vô hỉ, dường như trở thành cái xác không hồn. Mà càng thêm kì lạ chính là, con ngươi mắt của Dương Thần dần dần đen nâu, chuyển sang màu đỏ tươi...
Bốn mươi tên vây xung quanh cảm thấy lạnh lẽo đến rùng mình!
Đó không phải là hơi thở lạnh bình thường, cái giá lạnh kì lạ này khiến cho mọi người cùng lúc nghĩ đến một chuyện!
Tử vong!
Không chỉ có mọi người Tây Minh, ba người Sắc Vi bọn họ đứng sau Dương Thần cũng đều cảm nhận được cái lạnh dị thường, dường như phía trước Dương Thần đã trở thành một phong mắt điên cuồng, lấy hắn ra làm trung tâm, sự u ám vô hình tràn ngập hội trường, "không khí trầm lặng", ý nghĩa của nó được thể hiện ở mặt chữ!
Không ít xã hội đen hàng đầu đã phải chịu cảnh da ngựa bọc thây, đầu ném huyết, ngựa gãy chân mổ bụng, thi thể bị bay tán, máu đào nhiễm hồng không chịu cảnh đồng không mông quạnh...
Tưởng tượng như vậy có chút hoang đường, nhưng không ít người chịu gian khổ, cứ nghĩ đến hình ảnh hung ác này!
Sắc Vi hiểu Dương Thần nhất, sau khi kinh hãi đi qua, cũng không biết vì sao trong lòng hơi đau, trước mắt như bóng tối bao phủ, Sắc Vi cảm thấy trong lòng như có dao đâm, loại thô bạo, xơ xác tiêu điều, những điều hung ác tiến sâu vào nội tâm, khiến tim như nhảy lên, khó thở, tiến đến cánh đồng thê lương, tiến vào vùng địa cực, không cảm thấy chút ấm áp nào...
Hắn cảm thấy như vậy sao?
Viền mắt của Sắc Vi bỗng rơi lệ.
Những người ở đây không có nhiều cảm nhận như Sắc Vi, họ chỉ cảm thấy nơi này tự nhiên xa lạ vậy, đơn giản vì hơi thở của người đàn ông, khiến cho họ đều chết lặng, biết rõ đó là loại ảo giác gì đó, khó có thể thoát ra khỏi sự trói buộc này!
Giờ khắc này, việc mọi người phải hít thở cũng là trách nhiệm nặng nề, cảm giác áp bách trong tâm hồn như nước lũ và thú dữ, nuốt sống lòng hăng hái của mọi người!
Tư Đồ Minh Trạch mở to hai mắt, ánh mắt tràn đầy tơ máu, gã đang đối nghịch với Dương Thần, trong lúc này cảm nhận được sự trống rỗng từ ánh mắt của Dương Thần, loại thùng rỗng kêu to Tư Đồ Minh Trạch có cảm nhận yếu ớt.
Người đàn ông trước mắt không phải là người, bản thân ông ta ở trước mặt hắn, giống như con kiến trước con người!
Con kiến cho dù đang cầm vũ khí, tụ họp thành đàn, cũng chống lại không để một chân của con người giẫm lên!
Hơi thở trở nên dồn dập, Tư Đồ Minh Trạch rất muốn la hét, rốt cục tên tư tưởng biến thái này là ai! Có thể khiến hắn ta không có dũng khí để dậy nổi!
Từ lúc trào đời tới giờ, Tư Đồ Minh Trạch chưa từng sợ đến muốn khóc!
Nhưng đúng vào lúc này Dương Thần đã ra tay.
Động tác của Dương Thần nhẹ nhàng, không nhanh, cũng không chậm, cách Tư Đồ Minh Trạch khoảng mười bước, ba giây có thể vượt qua.
Màu mắt đỏ không chút cảm xúc nhìn Tư Đồ Minh Trạch, Dương Thần đưa tay ra phía sau gáy Tư Đồ Minh Trạch.
Tư Đồ Minh Trạch mở to mắt, quên không phản kháng, bị đánh vào hai mắt, hôn mê bất tỉnh trên mặt đất!
Lúc đó, tất cả bọn Tây Minh đều giật mình, thấy được nguy cơ trước mắt, luống cuống giơ súng về phía Dương Thần!
Nhưng lúc đó mọi người phản lại muốn công kích Dương Thần, Dương Thần đột nhiên trở nên hoàn toàn mới mẻ và khác biệt!
Gần như là một cái bóng, khoảng cách gần nhất, hai vệ sĩ của Trương Hổ bị đẩy ra phía sau, hai tên mập theo sát lão béo cũng bị đá bay ra ngoài!
"Bang bang" vài tiếng đụng vào hội trường, bóng dáng của Dương Thần hiện ra như trung tâm của sóng nhân!
Con dao của Dương Thần hóa thành cương đao, bổ vào sau đầu hai tên vệ sĩ, không ngờ nó cứng như dao díp cắt vào trong!
Máu me bay tứ tung làm cho mấy tên xã hội đen buồn nôn!
Nhưng Dương Thần không chút ảnh hưởng, hai tên tay chân cũng thế, mỗi động tác đều mang theo máu me và tiếng kêu thảm thiết!
Dựa vào súng ống hộ vệ làm cho tất cả khó có thể tưởng tượng, nhắm đúng mục tiêu làm cho kẻ thù không thể trở mặt, khi chúng có cơ hội nhắm vào Dương Thần, cũng là lúc Dương Thần kiên cố không gì phá nổi nện vào thân xác chúng!
Tiểu Triệu đang cầm quần áo cho Dương Thần cuối cùng đã hiểu dụng ý của hắn, bởi vì màu đỏ của máu me trước mắt, đã làm anh ta rất muốn nôn mửa!
Trần Dung lại càng không thể chịu nổi, tràn ngập mùi máu tươi, tiểu cô nương hôn mê bất tỉnh.
Mặc dù Sắc Vi mỏng manh yếu ớt nhất, cũng bắt đầu cố kìm nén, hai mắt nhắm lại, không dám nhìn nữa.
Năm tên Tây Minh cuối cùng run sợ khi đối diện với Dương Thần, có người nghĩ tới phương pháp tự giải thoát, dùng súng nhắm vào Sắc Vi và mấy người kia!
Nhưng bọn họ đã quá xem nhẹ Dương Thần, không đợi họ giơ tay lên, con dao trong tay Dương Thần đã cắm trên tay hắn ta rồi!
- Rắc...
Tiếng rạn nứt của xương cốt, làm cho gã đàn ông kia đau đớn, cái tay cầm súng đã rơi xuống đất!
Năm người kia không đợi Dương Thần ra tay, cảnh tượng trước mắt cũng đủ làm chúng hồn bay phách lạc...
Thời gian, hình ảnh, tại thời khắc ấy như dừng lại.
Hội trường to như vậy, ngọn đèn vẫn sáng, nhưng sàn nhà sáng bóng lúc này trở thành La Tu trận, tứ chi tán loạn, máu chảy xuôi, tình cảnh thê lương...mà cái tạo nên tất cả chỉ là hình ảnh cô đơn ở giữa sảnh mà thôi.
Trương Hổ gan thép vần quỳ rạp trên mặt đất, anh ta không dám dứng lên, vì hai chân anh ta không còn xương cốt bình thường...
Hai mắt Sắc Vi nhắm chặt nghe thấy tiếng im lặng, cẩn thận mở mắt ra, oánh oánh trong ánh mắt, Sắc Vi vẫn cứ đứng im, đồng thời cũng nhìn thấy những người đàn ông nằm như ngả rạ xung quanh.
Hắn đã thắng?
Hắn thắng rồi!
Vượt qua hơn bốn mươi họng súng, trong khoảng mấy chục mét vuông trên mặt đất, hắn dùng chút công phu đã đánh thắng kẻ thù!
Sắc Vi bất chấp tình cảnh thê thảm trước mắt, bởi vì trong đầu cô có một ý nghĩ, tiến lên ôm chặt Dương Thần!
Váy dài chạm đất, Sắc Vi cũng bất chấp máu me trên đất, chạy ra phía sau Dương Thần, ôm hắn từ phía sau, vui quá nên òa khóc.
- Ông xã, anh thật sự làm được...
Sống sót sau hoạn nạn, bất chấp là đại tỷ của nhóm xã hội đen, ôm lấy hắn và khóc.
Nhưng Dương Thần không quay người lại, vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có điều, thân thể hắn bắt đầu lạnh run...
Sắc Vi phát hiện sự lạ thường của Dương Thần, đi đến trước mặt Dương Thần, xem sắc mặt của Dương Thần, sợ tới mức hoa dung thất sắc!
Đôi mắt đỏ của Dương Thần đã hết, khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng ánh mắt lại có vẻ dại ra, khuôn mặt xanh nét, hiện ra vẻ tái nhợt như mắc bệnh, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên trán Dương Thần, môi trắng như mất máu.
Dương Thần như vừa ngâm nước đi ra, mồ hôi chảy ra như nước, càng lúc càng mãnh liệt! Sợ run người!
- Ông xã...Anh...Anh làm sao vậy?
Sắc Vi sợ hãi hơn lúc nhìn thấy họng súng dí vào, cô không thể tưởng tượng được đời người sẽ như thế nào, nhưng giờ phút này cô không quan tâm đến mấy vấn đề này, cô không thể để Dương Thần như vậy nữa!
- Ông xã anh nói đi, nói mau đi! Anh làm sao vậy! Em phải làm gì mới có thể giúp anh?
Sắc Vi khóc rồi đứng lên quát to, không ngừng lay cánh tay Dương Thần.
Tiểu Triệu và Trương Hổ dần dần khôi phục tinh thần, tuy rằng cảnh tượng trước mắt vô cùng thê lương và đáng sợ khiến hai người mềm nhũn cả chân, nhưng hai người càng lo lắng không biết Dương Thần làm sao.
Dương Thần nhìn Sắc Vi đang không ngừng hỏi hắn, cuối cùng cũng giữ lại được chút lý trí, khẽ nói:
- Đánh...đánh ngất...anh.
Sắc Vi ngẩn người, nghe Dương Thần nói vậy cô hơi do dự.
- Nhanh...mau...đánh anh...
Sắc mặt Dương Thần bắt đầu trắng dã, toàn thân run rẩy...
Sắc Vi không nỡ nhìn Dương Thần như vậy, bèn vung tay đánh mạnh vào gáy Dương Thần, nhưng sức lực của Dương Thần khỏe hơn cô nghĩ rất nhiều, cho dù cô dùng hết sức và Dương Thần không hề phòng bị, cô cũng không đánh ngất được hắn. Sắc Vi ngẫm nghĩ rồi hét to lên với Trương Hổ:
- Trương Hổ, dùng hết sức đánh ngất Dương Thần.
Trương Hổ tái mét mặt, nhưng biết tình thế lúc này gấp gáp, đành lấy hết dũng khí đánh mạnh vào gáy Dương Thần.
Dương Thần lúc này mới lảo đảo, gục vào lòng Sắc Vi hôn mê.
- Anh...Anh Dương sao thế?
Tiểu Triệu lo lắng hỏi.
Sắc Vi thấy Dương Thần đã hôn mê, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không chậm chễ vội vã dặn dò Tiểu Triệu:
- Cậu và Trương Hổ ở lại đây giải quyết nốt mọi việc, tôi đưa Dương Thần đến bệnh viện, nếu không có gì cấp bách thì đừng gọi tôi.
Nói rồi đỡ Dương Thần rời đi, mặc kệ Trương Hổ và Tiểu Triệu đang ngơ ngác.
← Ch. 0122 | Ch. 0124 → |