Nữ thần báo thù
← Ch.1228 | Ch.1230 → |
Dương Thần với nụ cười cứng ngắc ở đó, cuối cùng chỉ có thể tự chế giễu:
- Anh còn tưởng rằng anh che giấu rất tốt.
- Khi anh có chuyện ở trong lòng, nụ cười thường khuyếch đại hơn so với bình thường, âm vực cũng cao hơn, ánh mắt không tập trung, bước chân nặng trịch, em chỉ cần liếc mắt qua một cái là biết hết:
Thái Ngưng nói thẳng.
Dương Thần hơi chu môi, không ngờ Thái Ngưng lại hiểu mình như vậy:
- Em vẫn... quan sát anh như vậy sao?
- Ừm.
- Vì sao, vì sao lại phải quan tâm đến thói quen của anh như vậy?
Dương Thần không khỏi tò mò hỏi:
- Chắc không phải...trước kia khi chúng ta quen nhau, em đã có ý với anh rồi chứ.
Thái Ngưng ngây người ra, mới phát hiện mình có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không phủ nhận, mặt hơi ửng đỏ gật đầu.
Dương Thần cũng không ngờ lại như vậy, tò mò hỏi:
- Tại sao? Lẽ nào cái dáng vẻ bán thịt dê xiên nướng của anh rất hút hồn sao?
- Không phải...
Thái Ngưng lúng túng.
- Em yêu, em nói cho anh biết đi.
Dương Thần vuốt mặt cô.
Thái Ngưng bị Dương Thần làm như vậy không chịu đựng được nữa, hất tay Dương Thần ra rồi mới nói:
- Lúc trước em nghe thấy bọn họ nói chuyện, anh là một người rất độc ác và tàn bạo, giết người không chớp mắt. Nhưng khi em âm thầm quan sát anh thì phát hiện ra, ngoài việc anh bán thịt ven đường thì những lời người bán hàng rong ven đường nói đều là nói khoa trương.
Nhưng những lời cha anh nói lại là thật, trên người không có tiền, lại còn đến quán rượu tìm phụ nữ, lúc đó em thực sự cảm thấy anh quá kém cỏi, làm sao có thể là Minh Vương hô mưa gọi gió như vậy được.
Cho đến ngày hôm đó, lần đầu tiên anh ra tay, còn giúp Sắc Vi chạy trốn khỏi đám người hội Tây Minh, nhưng em cảm thấy...anh thực sự rất lợi hại. Nhưng cách ra tay của anh rất thiện ý, hơn nữa anh cũng không yêu cầu Sắc Vi cho anh cái gì, em đã rất hiếu kỳ về anh. Chẳng phải anh thích người đẹp sao? Tại sao lại không cưỡng bức Sắc Vi, rốt cuộc những lời bọn họ nói là thật hay là những gì em nhìn thấy là thật.
Sau này em mới biết được, trước kia anh còn cầm tiền đưa cho Tinh Tinh đi học, không còn tiền nữa mới đi bán thịt xiên. Khi anh bị đám tiểu tử gian xảo của nhà họ Trần kia lừa anh cũng không ra tay, lại còn giúp cha mẹ Tinh Tinh, nhìn thấy những việc này làm cho em rất muốn biết, anh rốt cuộc là người như thế nào...
Một người phụ nữ khi bắt đầu có suy nghĩ muốn đi tìm hiểu một người đàn ông chính là lúc khoảng cách của người phụ nữ đó đến độ yêu người đàn ông đó không còn xa nữa.
Dương Thần không ngờ mình vô tình đã bị Thái Ngưng âm thầm quan sát trong mười mấy năm qua, chỉ vì mình làm những việc theo sở thích của bản thân.
Nhìn thấy Thái Ngưng cảm thấy xấu hổ, Dương Thần cũng không hỏi nhiều nữa, cười nói:
- Được rồi được rồi, anh biết rồi.
- Vậy anh vẫn chưa nói cho em biết anh giấu cái gì?
Thái Ngưng hỏi.
Dương Thần cũng không giấu diếm nữa, kể clại chuyện Jane bị bắt cóc.
Thái Ngưng rất hiểu tầm quan trọng của Jane, sau khi nghe xong không kìm được lo lắng nói:
- Vậy thì rất nguy hiểm, công chúa Jane là một nhân vật mà cả thế giới đang tranh giành, không dám động vào. Cô ấy biết quá nhiều khoa học kỹ thuật, nếu như cô ấy bị người khác lợi dụng thì cso tểh sẽ trở thành một phiền phức lớn đối với cả thế giới.
- Trí tuệ của Jane không ai có thể ngăn cản được, cô ấy nhất định có cách để bảo vệ chính mình. Anh chỉ hi vọng sẽ nhanh chóng tìm được đầu mối.
Dương Thần thở dài, lập tức nhếch miệng cười nói:
- Được rồi, lo lắng nhiều cũng không có ích gì. Trước khi tìm thấy Jane, anh muốn đi chơi với người đẹp, đi ăn cơm nào.
Thái Ngưng bất lực với thái độ lạc quan của Dương Thần, nhưng cô cũng không vội vàng được, đành cười gật đầu.
...
Cùng lúc đó, ở trong một căn cứ bí mật.
Dưới ánh đèn sáng trưng, là một không gian cực lớn được bao bởi thép hợp kim.
Sau khi một tấm thép từ từ mở ra, một người đàn ông da trắng tóc màu hạt dẻ với bộ trang phục thực nghiệm bước vào. Người đàn ông này có vẻ gầy yếu, nhưng ánh mắt thì sáng ngời, mang một cặp kính đen, trông rất thanh tú.
Trong gian phòng kín mít đó chỉ có một chiếc ghế cũ.
Người phụ nữ đang ngồi trên ghế cũng mặc một chiếc áo trắng dài, tóc che mất nửa khuôn mặt, trông có vẻ tiều tụy, môi hơi trắng bệch, nhưng con ngươi màu ngọc bích vẫn sáng ngời.
Người phụ nữ rõ ràng là Jane.
- Cô giáo à, tôi đến thăm cô đây.
Người đàn ông nói.
Jane ngẩng đầu, trong mắt khó nén một tia thất vọng:
- Jerry, dừng tay lại đi.
Jerry cười ha hả:
- Cô giáo à, nhiều ngày như vậy rồi, cô vẫn còn đang nằm mơ sao? Dừng tay? Hai năm trước khi tôi vái cô làm cô giáo, đều luôn trông chờ đến ngày này, bây giờ cô lại bảo tôi dừng tay lại sao? Cô cũng biết rằng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó.
- Cậu là một trong số những học trò mà tôi quý mến nhất. Mặc dù tôi đã từng hoài nghi đôi chút về phương hướng nghiên cứu của cậu, nhưng tôi vẫn lựa chọn rằng sẽ tin tưởng cậu. Nhưng thật không ngờ cậu lại làm những chuyện khiến tôi phải thất vọng.
Jane nói trong sự tiếc nuối vô vàn.
Trong mắt Jerry hiện lên một chút áy náy, nhưng lập tức nói:
- Cô giáo à, tôi muốn hỏi cô một lần nữa, nguyên tố hợp thành cuối cùng của Fury là cái gì?
Jane thở dài một hơi:
- Cậu vẫn còn ngoan cố như vậy sao. Tôi tưởng, đợi khi cậu biết sự sinh ra của Fury cũng có nghĩa là khi đó cậu sẽ dừng tay lại.
- Tại sao lại phải dừng tay lại? Tôi đã theo cô hai năm, cuối cùng tôi cũng tìm thấy thứ tôi muốn, tại sao lại phải dừng lại?
Jerry có chút kích động nói.
- Đừng làm mối thù hằn làm mù hai mắt cậu, Jerry à.
Jane lắc đầu nói:
- Cậu hiểu rõ rằng, nếu như Fury được chế tạo ra thì sẽ có hậu quả như thế nào mà. Ba năm trước sau khi tôi thiết kế khung hệ thống, cũng không có ý định nghiên cứu ra nó.
Đây chính là tội ác đối với cả loài người, không phải là thức mà những người làm khoa học như chúng ta nên làm. Nếu như ai đó chế tạo ra nó thì người đó chính là tội nhân của loài người.
- Nhưng cô vẫn còn giữ bản hệ thống thiết kế nó, chẳng phải sao?
Jerry cười lạnh nói:
- Cô giáo Jane kính mến à, cô là thần tượng của tôi đấy. Từ trước đến giờ cùng cô đi nghiên cứu học tập, tôi càng ngày càng sùng bái cô hơn.
Cô thích người học trò như tôi, điểm quan trọng nhất chính là chúng ta có điểm chung. Chúng ta đều không nỡ rời bỏ những thành quả khoa học vĩ đại, cho dù nó hủy hoại loài người.
Mặc dù cô luôn miệng nói không muốn tạo ra Fury, nhưng chẳng phải cô vẫn âm thầm cất giấu nó sao? Tôi không tin, trong não của cô lại không bằng một thứ điên rồ hơn thế này.
Jane yên lặng nhắm nghiền hai mắt:
- Xem ra cho dù tôi có nói gì đi chăng nữa thì cậu cũng không dừng tay lại. Đã như vậy thì cậu đi đi, cho dù tôi có chết ở đây thì cũng sẽ không để cho cậu hoàn thành Fury đâu.
- Cô giáo à, cô tưởng rằng cô không nói cho tôi biết thứ cuối cùng hợp thành là cái gì thì tôi không có cách nào phá giải bí mật này sao? Trên thế giới này có tjể dùng hoàn thiện thứ cân bằng này cũng không có nhiều hơn 10 nguyên tố, cùng lắm tôi thử từng cái một. Mặc dù tốn không ít thời gian, nhưng kiểu gì cũng thành công.
Jerry đắc ý nói:
- Cô ngoan ngoãn thì hợp tác cùng tôi, với tài nghệ của cô nhất định tôi sẽ trọng dụng cô, hà tất phải làm không công cho một thứ ác ma.
Jane khẽ nở nụ cười, như có ý châm chọc.
- Tại sao cô lại cười?
Jerry nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ.
- Ác ma mà cậu nói, anh ấy đã giết rất nhiều người, tôi có thể hiểu. Có không biết bao nhiêu người muốn tìm anh ấy để báo thù, nhưng bây giờ cậu đang làm gì? Cậu tưởng cậu tạo ra Fury thì có thể giết chết anh ấy sao? Cậu có biết thực lực của anh ấy thực sự rất mạnh không?
- Chuyện này không cần cô quan tâm. Cho dù không giết chết được hắn thì tôi cũng phải giết hết sạch người thân của hắn. Để cho hắn phải nếm mùi sinh ly tử biệt.
Jerry trừng mắt nói.
- Các cậu làm như vậy còn tàn ác hơn cả ác ma. Dương Thần, anh ấy chỉ là giết rất nhiều người, còn các cậu thì giết sạch cả nhân loại.
Jane trách cứ nói.
Jerry hừ lạnh:
- Cô giáo à, sự an nguy của thế giới cô đừng bận tâm. Đợi tôi tìm ra nguyên tố cuối cùng thì cũng là lúc chúng ta sáng tạo ra trật tự thế giới mới.
- Cậu quá ngây thơ rồi Jerry.
Jane ngẩng đầu lên nói:
- Nếu như với mức độ như vậy cũng có thể làm cô giáo của cậu, vậy thì tôi còn là Jane được nữa sao? Nếu như nguyên tố cuối cùng là nguyên tố tồn tại trên thế giới này thì...Fury quá dễ để tạo rồi.
Jerry đanh mặt lại, thất thanh hét lớn:
- Chẳng lẽ là.... nguyên tố nhân tạo sao?
Jane hé miệng nói:
- Cậu đã đoán được? Không sai. Trên thế giới này ngoài trừ tôi ra, không có ai biết được nguyên tố cuối cùng là gì, các cậu mãi mãi cũng đừng hòng biết được.
Jerry hắng giọng, gã đã làm việc nhiều ngày như vậy, không ngờ lại phí công vô ích.
Cuối cùng, khóe miệng Jerry hiện lên nụ cười thâm độc:
- Cô giáo à, xem ra sự khác biệt giữa tôi và cô quá lớn. Không ngờ cô có thể vượt ra ngoài phạm vi thế giới này.
Nhưng không sao, nếu như cô không phối hợp với chúng tôi chế tạo ra nguyên tố cuối cùng...vậy thì.. đám trẻ nhỏ ở giáo đường Thánh Maria...có thể...sẽ không còn thấy ánh dương của ngày mai nữa...
Jane vội ngẩng đầu, không thể tin được, nhìn chằm chằm Jerry:
- Cậu điên rồi sao? Bọn chúng chỉ là trẻ con...Bọn chúng vô tội...Bọn chúng là những đứa bé mắc bệnh ung thư, còn nhỏ như vậy, sao cậu có thể...
- Tôi đương nhiên có thể. Nếu đã không có cách nào chữa khỏi bệnh ung thư cho những đứa bé đó thì cho bằng hãy để tôi đưa chúng đi gặp thượng đế sớm một chút, chẳng phải sẽ làm giảm nỗi đau đớn hơn sao?
- Jerry...Cậu điên rồi...Cậu đã không còn là học sinh của tôi nữa...Không phải.
Mắt Jane đẫm lệ.
Còn Jerry thì nhe răng cười:
- Cuối cùng tôi hỏi lại cô một lần nữa, phối hợp hay chống đối?
Jane hít một hơi dài, nhắm mắt lại hồi lâu nói:
- Tôi biết rồi...Tôi theo cậu...Tôi sẽ nghiên cứu ra nó...
Jerry nghe thấy như vậy không khỏi cười như điên:
- Cô giáo à, mặc dù cô lợi hại hơn tôi một chút, nhưng dù sao cô cũng còn quá trẻ.
Cuối cùng tôi quả nhiên vẫn thắng cô! Ha ha! Fury! Fury của ta!!
Trong mật thất, tiếng cười sắc nhọn của người đàn ông vang lên như tiếng khóc thảm thiết.
← Ch. 1228 | Ch. 1230 → |