Đã hẹn với nó rồi
← Ch.1134 | Ch.1136 → |
Những lời này đã khiến cả hội trường như muốn nổ tung.
Không ai có thể ngờ được Park Chuan lại muốn người thừa kế trong tương lai của mình đính ước với Kim gia.
Đối tượng vẫn là Kim Chul - người vừa mới trở về từ trong quân đặc chủng.
Nhưng cũng có người thông minh chỉ cần suy nghĩ xâu xa hơn một chút nữa sẽ hiểu được rằng-gừng càng già càng cay.
Chiêu đính ước đó của Park Chuan quả thực quá hợp lý.
Mặc dù Kim gia không phải là một gia tộc giàu có gì, cũng không phải là một gia tộc đức cao vọng trọng gì, nhưng không ai dám khinh thường bọn họ.
Tổ tiên nhà họ Kim nghe nói là quan chức hình pháp từ thời Goguryeo, trong nhiều thế hệ đều làm công việc pháp chế. Phòng tư pháp của nhà họ Kim có trên khắp thế giới, và làm cố vấn pháp luật cho rất nhiều công ty lớn ở Hàn Quốc.
Một gia tộc có bề dày về lịch sử như vậy, một chỗ dựa vững chắc như vậy, không phải ai khác, chính là mạng lưới quan hệ và tình cảm được tĩnh lũy trong kinh doanh qua nhiều thế hệ.
Kim gia không đắc tội với ai, ngược lại còn giúp đỡ rất nhiều gia tộc lớn khác, làm sao có thể không yêu quý được? Làm sao mà mọi người không nể tình được.
Hơn nữa, nhiều thế hệ của Kim gia chưa từng tiếp xúc với việc buôn bán, cũng không liên quan gì đến chính trị, giống như Kim Chul, cũng là một bộ đội đặc chủng mới trở về. Ở trong quân đội nhiều năm, rũ bỏ cơ hội trở thành quan chức, mà bỏ về nhà, nhưng lại không yêu thích việc làm luật sư nên đã lựa chọn công việc vệ sĩ, tuyệt đối không tranh giành lợi ích với bất kỳ ai.
Park gia bây giờ cho Trinh Tú là người thừa kế, điều đáng lo ngại nhất đương nhiên là sau khi đứa nhỏ này kết hôn và sinh con đẻ cái, liệu có bị những người đàn ông khác lợi dụng không.
Tìm bất kỳ một gia tộc nào cũng không thích hợp, chỉ có Kim gia-một gia tộc đời đời đáng tin cậy và là một gia tộc đã có quan hệ tốt đẹp với Park gia trong nhiều năm là an tâm nhất.
Mặc khác, Kim Chul thực sự là một thanh niên trầm mặc ít nói, tướng mạo bất phàm, do Park Chuan đã nhìn thấy anh ta trưởng thành, về nhân phẩm không còn gì để nói, thực sự rất xứng với Trinh Tú.
Về phần tình cảm giữa nam và nữ có cơ sở từ trước hay không, đối với phần lớn những người ở đây, điều đó không quan trọng.
Tình cảm nam nữ, trong xã hội thượng lưu coi trọng vật chất như thế này thì đó là một chuyện cười.
Mọi người đều hiểu rõ điều này, không khỏi nhìn về người thanh niên trẻ tuổi đang đứng sau hậu đài, im lặng không nói gì.
Kim Chul vẫn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, ăn mặc gọn gàng, áo sơ mi trắng, trên tay cầm quả cầu sắt, không ai biết trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì.
Mà ở bên dưới, cha con nhà họ Goo sầm mặt lại, Goo Chi Yong tức giận lạnh lùng quay người rời khỏi hội trường, Goo Yu cũng theo cha rời khỏi đó.
Có vài người đã nhìn thấy cảnh này, cũng không chú ý nhiều, ngược lại trong lòng còn tỏ vẻ châm biếm.
Trên bục, Trinh Tú xinh đẹp đang đỏ bừng mặt, mọi người nghĩ rằng cô thẹn thùng, nhưng Trinh Tú lại đang tức giận và uất ức.
Kim Chul không phải là người mà Trinh Tú ghét, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nói chuyện nhiều với anh ta, sao đột nhiên lại có đính ước với anh ta được chứ?
Trước mặt nhiều người như vậy, Trinh Tú tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng không thể làm loạn ở đây được, chỉ có thể cắn răng, chau mày lại.
Sau khi nghe xong Dương Thần dịch, Lâm Nhược Khê ngồi ở bên dưới tỏ vẻ kinh ngạc.
- Sao có thể như vậy, làm như vậy quá là võ đoán rồi còn gì.
Lâm Nhược Khê phàn nàn nói.
Dương Thần cười khổ:
- Gia tộc lớn chẳng phải đều như vậy sao? Lợi ích của cả gia tộc sẽ được đặt lên hàng đầu, có thể lựa chọn Kim Chul cho Trinh Tú đã tốt hơn nhiều so với cái tên Goo Yu kia rồi.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái:
- Anh nói nghe sao mà nhẹ nhàng quá, chắc chắn trong lòng anh không thoải mái.
- Anh làm sao, việc này thì có liên quan gì đến anh.
Dương Thần thản nhiên nói.
Lâm Nhược Khê đương nhiên là không tin:
- Ít nhất, chẳng lẽ em lại không nhìn ra sao, trông anh khó chịu chẳng khác gì ăn phải một con gián chết.
Dương Thần nói thẳng thừng:
- Em thân yêu, em không thể nghĩ xấu cho anh như vậy, mặc dù quả thực anh là đồ xấu xa, nhưng đối với anh mà nói thì Trinh Tú chỉ như một người em gái mà thôi.
- Em có nói anh với Trinh Tú như thế nào đâu? Là anh tự nói ra đấy.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Dương Thần xị mặt xuống, chu môi, khổ sở nói:
- Hóa ra em lại lôi anh vào...
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng trừng lớn con ngươi nói:
- Nếu như anh dám không buông tha cho cả Trinh Tú thì em...em...
Muốn nói điều gì đó, nhưng Lâm Nhược Khê lại không nghĩ ra nên nói cái gì? Ly hôn? Không để ý tới hắn? Bản thân thấy hoài nghi không biết có làm được như vậy không.
Dương Thần dở khóc dở cười, giơ tay ra trước:
- Được rồi, được rồi, đừng thề nữa, anh và Trinh Tú thì có thể như thế nào được nữa chứ. Cô ấy cả ngày đấu võ mồm với anh, còn phân cao thấp nữa, có giống như đang thích anh không?
Trong lòng Lâm Nhược Khê thầm nghĩ, cũng bởi vì Trinh Tú đối xử với anh như vậy, nên cô mới có cảm giác lo lắng.
Nhưng những lời này, đương nhiên cô không nói ra, chỉ im lặng thở dài.
Lâm Nhược Khê hi vọng có thể nhanh chóng rời khỏi Hàn Quốc.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, chào hỏi xã giao xong với các gia tộc và những chính khách của các tổ chức xã hội khác, mọi người cuối cùng cũng trở về nhà họ Park.
Dọc đường đi, Trinh Tú tìm mọi cách để Park Chuan thu lại quyết định đó, tức giận đủ đường, nhưng Park Chuan vẫn kiên trì, không có ý nhún nhường như thường ngày.
Mặc dù ngoài miệng nói là đính hôn, cũng không biết cụ thể là kết hôn vào ngày nào, nhưng việc này lại tạo nên một áp lực lớn trong lòng Trinh Tú, khiến cô cảm thấy khó thở.
Vừa mới vào đến đại sảnh tòa nhà lớn của nhà họ Park, Trinh Tú lập tức chạy đến trước mặt Dương Thần nũng nịu:
- Anh Dương, anh giúp em khuyên ông ngoại đi, ông ngoại rất nghe lời của anh mà.
Dương Thần lúng túng nhìn Park Chuan:
- Anh nói này, việc này người ngoài như anh không thể can dự vào, hơn nữa người ta là Kim Chul, là một người đàn ông thuần phác, đừng có làm tổn thương người ra như vậy chứ.
Nói xong, Dương Thần hướng ánh mắt đến Kim Chul vẫn đang im lặng kia.
Kim Chul trước sau như một ở bên cạnh Park Chuan, nói năng cẩn trọng, có lúc khiến người ta tưởng thần kinh của anh ta đã bị hoại tử rồi.
Trinh Tú tức giận vểnh môi, nói với Kim Chul:
- Này, Kim Chul. Anh nói gì đi chứ. Tôi và anh chưa bao giờ nói chuyện nhiều với nhau, anh cảm thấy chúng ta có thể kết hôn được hay sao? Anh đừng có việc gì cũng làm bộ nghe lời như vậy có được không?
Park Chuan nhíu mày:
- Trinh Tú, sao cháu lại bất lịch sự với Kim Chul như vậy, cậu ta là vị hôn phu của cháu đấy.
Kim Chul vẫn không hề biểu cảm, thậm chí còn không phản ứng lại lời Trinh Tú nói.
Trinh Tú tức giận giậm chân, chỉ chỉ trỏ trỏ:
- Các người chỉ biết ức hiếp tôi. Tôi không quan tâm tới mấy người nữa.
Nói xong, cô chạy như bay lên lầu, nhân tiện còn đá bay đôi giày cao gót, thiếu chút nữa đã trúng người hầu.
Cô hầum Jeong liếc nhìn mọi người một cái, đành đi theo lên lầu, dù sao cô cũng là người chăm sóc cho Trinh Tú.
Kim Chul lặng im đứng đó nhìn lên lầu, trong ánh mắt hiện lên vài phần khó nói.
- Anh Dương, cô Lâm, làm hai người phải chê cười rồi. Mặc dù Trinh Tú ngoan ngoãn lanh lợi nhưng với việc này, nó vẫn chưa thể chấp nhận ngay được.
Park Chuan bất đắc dĩ lắc đầu.
- Hội trưởng, thực sự không cần gấp gáp như vậy đâu. Trinh Tú còn chưa đến 20 tuổi.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi nói giúp một câu, cô vẫn thường ghét kiểu hôn nhân sắp đặt như vậy.
Park Chuan đương nhiên không để ý:
- Đối với một gia tộc lớn như chúng tôi mà nói thì người thừa kế càng thành gia ổn định sớm thì càng tốt, như vậy chỉ có lợi chứ không có hại, dù sao thì có thể tốn nhiều thời gian đi học tập và làm việc, nếu như kéo dài quá lâu thì trái tim sẽ trở nên sắt đá.
- Nhưng nếu như Trinh Tú không thích Kim Chul, như vậy chẳng phải hại cả Trinh Tú lẫn Kim Chul sao?
Lâm Nhược Khê nói.
Park Chuan nhìn Kim Chul, cười hỏi:
- Kim Chul, thích Trinh Tú không?
Kim Chul cũng không trả lời thích hay không, nói:
- Tất cả theo sự sắp xếp của Hội trưởng.
Park Chuan dường như đoán trước được đáp án như vậy, cười nói:
- Đứa nhỏ này, mặc dù cha cậu là người cổ hủ, nhưng không đến nỗi cậu cũng cổ hủ như vậy chứ.
Ngược lại, Park Chuan lại nói với Dương Thần:
- Anh Dương, còn nhớ lúc trước cậu giúp tôi lấy tim về không, đối phương là người của Bắc Phù Dư, cải trang thành Kim Chul đó.
Dương Thần ngạc nhiên gật đầu:
- Sao vậy?
- Trên thực tế, bọn họ làm như vậy không chỉ muốn vu oan giá họa, mà đồng thời còn là một chiêu thức cao siêu. Kim Chul là con duy nhất của luật sư Kim, trên tay của luật sư Kim có nắm giữ những tài liệu quan trọng của tập đoàn Tinh Nguyệt chúng tôi, và còn có cả tài liệu liên quan đến gia tộc chúng tôi nữa.
Những thứ này nếu như để người ngoài có được thì họ sẽ khống chế hơn một nửa nhà học Park của chúng tôi. Và cũng muốn nhân cơ hội này để gia tộc chúng tôi không tin tưởng nhà họ Kim nữa. Đồng thời, khiến cho Kim Chul bị bắt, như vậy, Bắc Phù Dư sẽ có thể thông qua thế lực của những quan chức để lôi kéo nhà họ Kim vào phe họ.
Luật sư Kim chỉ có một đứa con trai là Kim Chul, tôi đã nhìn Kim Chul lớn lên, đối với gia tộc chúng tôi mà nói thì Kim Chul không chỉ là người mà chúng tôi yêu quý, mà cậu ta còn là một người không thể thiếu trong gia tộc của chúng tôi.
Cho nên, tôi thực sự rất cảm kích. May mà có anh Dương, Kim Chul và nhà họ Kim, hơn nữa là nhà họ Park chúng tôi không gặp họa...
Nói tới đây, Park Chuan nghiêm mặt lại, Kim Chul ở bên cạnh cũng vuốt cằm cúi đầu.
Dương Thần không ngờ, trong đó còn có nhiều môn đạo như vậy.
Trên thực tế Park Chuan còn chưa nói rằng luật sư Kim còn nắm giữ chứng cớ tham ô của con trai con gái của mình. Những thứ này sau này sẽ giao lại cho Trinh Tú, Trinh Tú chỉ cần có những tài liệu này thì những vãn bối như Park Ji Yeon sẽ không làm gì được cô ấy.
Park Chuan đã sắp xếp ổn thỏa hết mọi việc, chỉ cần thành hôn với nhà họ Kim thì Trinh Tú có thể đứng một chỗ mà buông cần câu.
Mọi người ở trong phòng khách nói chuyện một lúc, Park Chuan cũng không có ý muốn nghỉ ngơi sớm như mọi khi.
Nhìn đồng hồ đã đến nửa đêm, Park Chuan đột nhiên dặn dò người hầu lên trên lầu gọi Trinh Tú xuống.
- Hội trưởng, chắc Trinh Tú đã ngủ rồi. Muộn như vậy rồi mà.
Lâm Nhược Khê kinh ngạc không biết Park Chuan định làm gì.
Park Chuan cười hiền hòa nói:
- Không, mặc dù nó giận tôi, nhưng việc chính thì sẽ không chậm trễ. Đây là một tính cách đáng quý của nó. Tôi đã hẹn với nó nửa đêm nay sẽ chính thức hoàn thành việc chuyển giao.
Chính thức chuyển giao? Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhìn nhau, tỏ vẻ mơ hồ.
← Ch. 1134 | Ch. 1136 → |