Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1102

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Trọn bộ 1665 chương
Chương 1102
Kẻ lừa đảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1665)

Siêu sale Shopee


Sau cuộc nói chuyện, tâm trạng của Tinh Tinh cũng khá hơn, cô rất cảm động, dường như nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn đan xen nhau thật khó tả.

Sau đó Lý Tinh Tinh tìm cớ ra về ngôi nhà của cô ở cạnh đó, vốn dĩ vì rất gần, nên Lý Tinh Tinh có thể đi bộ về, không cần đến người đưa đón.

Nhìn cô khoác chiếc áo măng tô đi khuất dần trong đêm tối, Dương Thần hít một hơi, quay người nhìn Lâm Nhược Khê, thấy cô cũng đang nhìn hắn.

- Sao lại dùng ánh mắt ấy, anh đã rất ngoan mà, đâu có làm gì chọc giận em đâu.

Dương Thần cười nói.

- Em giống đang tức giận lắm à?

- Vậy thì vì sao?

- Anh không nghe thấy Tinh Tinh nói à, chủ yếu là cô ấy không vượt qua được rào cản tâm lí của chính mình.

Lâm Nhược Khê thở dài nói.

Dương Thần gật đầu:

- Có, là do cô ấy không tha thứ cho bản thân mình, chúng ta cũng chẳng có cách gì.

Lâm Nhược Khê liếc hắn một cái:

- Anh thực sự không hiểu hay giả vờ không hiểu? Ý của cô ấy chính là cô ấy sợ phải về nước vì trong lòng không thể quên được anh. Trong lòng cô ấy vẫn còn nhớ tới anh, nhưng cô ấy biết không thể ở bên anh, cho nên không về nước, lựa chọn trốn tránh ở nơi xa.

Dương Thần ngạc nhiên, trước mắt hiện lên ánh mắt Lý Tinh Tinh trước lúc rời đi, người cứng đờ, cười khổ nói:

- Bà xã, chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa. Tinh Tinh, cô ấy bây giờ còn rất trẻ, thành công trên con đường học hành, sau này không biết chừng tiền đồ của cô ấy sẽ rất rộng mở. Anh và cô ấy thực sự không nên đến với nhau, em cũng đừng nghĩ nhiều nữa.

- Nếu như không phải do vợ chồng ông Lý ngăn cản, anh có phải sẽ giấu em qua lại với cô ấy?

Lâm Nhược Khê đột nhiên hỏi.

Dương Thần ngẩn ra, hoang mang lắc đầu:

- Sao em lại nghĩ như vậy. Cho dù em không tin anh thì cũng nên tin vào Tinh Tinh chứ. Lúc đầu là do cô ấy bị Tằng Tâm Lâm xúi giục nên mới vậy, chứ cô ấy tuyệt đối không phải loại con gái không biết chừng mực như vậy.

- Hứ! Xem anh bảo vệ cô ấy chưa kìa, không cần nghĩ cũng biết đáp án.

Lâm Nhược Khê tức giận đạp lên chân Dương Thần một cái, rồi xoay người lên tầng.

Dương Thần cụt hứng, gặp phải chuyện như vậy thì dù có nói thế nào cũng thành đuối lí, ai bảo mình đào hoa cho lắm vào chứ?

Nhưng lần này tới Hàn Quốc, cũng không ngờ rằng sẽ gặp lại Tinh Tinh. Vốn cho rằng người con gái ấy sẽ hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của mình rồi, nhưng đùng một cái lại gặp lại, trong lòng lại dậy lên bao nhiêu cảm xúc và hồi ức.

Hơn nữa, Jane thật trùng hợp cũng tới Seoul, tuy rằng cô đến để chữa bệnh cho Park Chuan, nhưng cũng không thể không tới hỏi thăm vài câu được.

Dương Thần chỉ có một cái đầu nhưng lại có bao nhiêu là chuyện phải lo, chỉ hy vọng chuyến đi nghỉ tuần trăng mật này, sẽ không biến thành chuyến đi chứa đầy oán hận và ghen tuông của Lâm Nhược Khê.

...

Cùng lúc đó, trong phòng sách trên tầng hai.

Park Chuan ngồi trên ghế sô pha, chầm chậm lật giở xem thành quả học tập của Trinh Tú trong mấy ngày qua. Ngoài việc học tiếng Hàn, chủ yếu là những bài tập liên quan đến quản lí.

Tuy Park Chuan không có bằng cấp gì, nhưng với chục năm kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường đủ để ông trở thành người thầy giáo giỏi nhất. Chỉ cần chỉ dạy một số vấn đề chủ chốt, là có thể khiến Trinh Tú có nhận thức hoàn toàn mới và có tiến bộ rõ rệt.

Lúc đang giảng dạy cho Trinh Tú, ông phát hiện cô cháu gái không để ý tới bài giảng, phụng phịu đứng đơ ra bên cạnh ông.

- Haiz! Trinh Tú, đang nghĩ gì vậy? Ông ngoại khó khăn lắm mới có sức khỏe để giảng bài cho con.

Park Chuan có chút giận dỗi nói.

Trinh Tú ấm ức bĩu môi nói:

- Ông ngoại, con không muốn lấy tên xấu xa đó.

Park Chuan khựng người, không nhịn được cười ha hả:

- Ta còn tưởng chuyện gì, hóa ra cháu gái ngoan của ta vẫn còn lo lắng về chuyện cỏn con này. Con nghĩ xem, đến con còn có thể nhìn ra Goo Yu chẳng tốt đẹp gì, làm sao ta nỡ gả con cho cậu ta chứ?

Trinh Tú vừa nghe thế, lập tức trở nên vui vẻ:

- Vậy ông sẽ không đồng ý đúngkhông?

- Đương nhiên là không rồi.

Park Chuan bỏ tập giấy xuống, nắm tay Trinh Tú:

- Ông ngoại thương con còn không hết, làm sao có chuyện gả con cho tên xấu xa thối tối ngày rượu chè trai gái được. Nhà họ Goo quả thực là một danh gia vọng tộc, ta và ông cậu ta quả thực là bạn tâm giao. Nếu như không giữ cho họ chút thể diện, ta cũng không còn mặt mũi nào gặp người nhà họ.

Con không nghe ông ngoại nói gì sao? Đợi ông làm phẫu thuật xong hẵng hay, bọn họ nôn nóng thế nào, chúng ta cũng không đồng ý. Xem họ làm được gì nào?

- Con biết ông không bao giờ làm con đau lòng mà!

Trinh Tú cười hi hi, ôm lấy cổ Park Chuan, hôn lên má ông một cái.

Park Chuan cười lắc dầu:

- Bọ họ cho rằng ông ngoại già nên hồ đồ rồi, mời Leen đến làm phẫu thuật cho ta. Mặc dù ông ngoại quả thực cần một bác sĩ ngoại khoa giỏi, nhưng bọn họ nghĩ rằng chỉ dựa vào điều này, lại muốn ta nợ chúng một món nợ ân tình sao, vậy thì cũng thật coi thường Park Chuan này quá rồi.

Muốn phí làm phẫu thuật, phí thuốc men bao nhiêu, chúng ta sẽ trả cho họ không thiếu một xu. Nhưng muốn cháu gái của ta, thì chỉ có nằm mơ!

Trinh Tú gật mạnh đầu:

- Đúng vậy! Bọn họ chắc chắn nghĩ rằng cưới con về đồng nghĩa với việc sẽ có được cả sản nghiệp nhà ta, đúng là xấu xa!

- Cái đầu nhỏ của con cũng rất sáng suốt đấy.

Park Chuan cười vui vẻ:

- Ôi! Con về là tốt rồi, con yên tâm, ông ngoại sẽ tìm cho con người chồng đẹp trai, tài giỏi, nhân cách tốt, dẹp toàn bộ bọn ngu xuẩn kia sang một bên.

Trinh Tú vừa nghe, lại thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt nhăn nhó:

- Ông ngoại, chuyện này con sẽ tự giải quyết. Bây giờ là thời đại nào rồi còn để cho người lớn quyết định chuyện này sao?

Park Chuan vừa nghe, liền hỏi:

- Lẽ nào, trong lòng con đã có ai rồi? Ông ngoại là người từng trải, đừng nghĩ sẽ lừa được ông.

Trinh Tú đỏ mặt, lắc đâu lia lịa:

- Chưa có, ông ngoại đừng đoán bừa.

Park Chuan ánh mắt suy tư nói:

- Trinh Tú, tình cảm nam nữ không phải trò đùa. Chỉ cần là người con thích, nhân phẩm tốt, trong sạch, cho dù có nghèo, xấu, hay ngốc một chút cũng không vấn đề gì. Nhưng tuyệt đối không thể là kẻ đào hoa, hoặc là đã có gia đình, bởi hắn ta cho dù có thu hút con đến mấy, cũng không thể cho con hạnh phúc được.

Trinh Tú khuôn mặt trắng bệch, miễn cưỡng lắc đầu:

- Ông ngoại đừng nói nữa, con sao có thể thích người như vậy được.

Park Chuan gật đầu:

- Ông ngoại tin ở con, mẹ con năm đó chính là nỗi đau đớn nhất đời ông. Bây giờ nghĩ lại, cha con không có gì không tốt cả, nếu như con muốn tìm một người bình thường, ông ngoại chắc chắn sẽ ủng hộ con.

Trinh Tú cười cười, nhẹ nhàng đồng tình.

...

Bên ngoài

Từng cơn gió lạnh thổi qua, những chiếc là vàng rơi rụng, ánh đèn vàng thắp sáng khu Keangnam cũng trở nên hiu quạnh.

Bên ngoài căn biệt thự của nhà họ Park, trên con đường cạnh ngôi biệt thự, dưới ánh đèn, một người đẹp với mái tóc dài, chiếc khăn quàng cổ màu đen đang chầm chậm cúi đầu bước đi.

Lý Tinh Tinh thấy viền mắt mình có chút lành lạnh, bước đi chầm chậm, không hề biết mình đang đi đâu.

Vốn tưởng rằng, chỉ cần thời gian trôi đi thì mọi chuyện tự nhiên sẽ rơi vào quên lãng, nhưng ngay lúc gặp lại người đàn ông ấy, lại phát hiện ra rằng rõ ràng là đang trêu đùa chính mình.

Hai năm trước khi mới quen biết người đàn ông ấy, là lần đầu tiên cảm nhận được chân tình, loại chân tình này giống như thứ rượu nếp lâu năm, để lâu dần hương thơm sẽ bay mất, nhưng lại khiến cho rượu trở nên ngọt hơn.

Lý Tinh Tinh nghĩ trái tim mình đã say rồi, càng kìm nén bản thân phải tỏ ra mọi chuyện đều là phù du, thì càng muốn đến ngắm nhìn anh hơn.

Nếu như không phải có Lâm Nhược Khê ở đó, Lý Tinh Tinh nghĩ bản thân cô chắc chắn sẽ chạy đến và ôm anh thật chặt.

Nói với anh rằng, cô nhớ nhung anh đến thế nào, cô muốn gặp anh đến thế nào, cho dù tất cả đều không là gì với anh.

Nhưng tâm ý lương thiện của Lâm Nhược Khê đối với cô, khiến cô càng nghĩ như vậy càng cảm thấy tội lỗi.

Bản thân cô là một kẻ nói dối, không chỉ lừa dối bản thân, mà còn lừa dối cả người khác, nhưng đáng nực cười là...lại không thể lừa được ai.

Đúng lúc này, một chiếc xe hơi thương vụ đời mới tiến lại gần, dừng lại gần chỗ Tinh Tinh.

"Lạch xạch!"

Cửa xe mở ra, hai ba tên mặc áo đen từ trên xe nhảy xuống, Lý Tinh Tinh chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra đã bị chúng bắt lại, nhét dẻ vào mồm.

- Ưm ưm..

Một cô gái lòng đầy tâm sự, căn bản không thể hiểu vì sao mình lại bị bắt!

Hít vào thứ gì đó từ chiếc khăn bịt miệng, Lý Tinh Tinh không thể cử động, không thể kêu gào, cô dần dần chìm vào vô thức.

Đám người đó bế Lý Tinh Tinh lên xe, rồi nhanh chóng đóng cửa lại, mất hút vào trong màn đêm.

Xa xa, chỉ thấy tiếng chó sủa, chứ không một ai chú ý tới cảnh tượng vừa xảy ra.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1665)