Khoảng cách không xa, tại sao lại hết hi vọng
← Ch.1047 | Ch.1049 → |
Việc Trinh Tú trở lại Hàn Quốc như đã định sẵn rồi, hơn nữa việc không nên chậm trễ. Có trời mới biết được Hội trưởng Phác Xuyên có thể chống đỡ được bao lâu, vì vậy mới tức khắc chuẩn bị đồ đạc quay trở lại Hàn Quốc.
Cũng may Trinh Tú căn bản là không có đồ đạc gì cần thu dọn nhiều, tài sản của tập đoàn Tinh Nguyệt mấy chục tỉ, còn cần mang đồ đạc gì nữa chứ?
Vì vậy, chỉ nước mắt lưng tròng nói lời tạm biệt rồi ra đi.
Cuối cùng khi nói tạm biệt với Dương Thần, Trinh Tú hôn lên má Dương Thần một cái, khiến cho Dương Thần cảm thấy xấu hổ.
- Khóc cái gì, không phải là Hàn Quốc sao? Đến lúc đó đi thăm em cũng không phải là quá xa.
Dương Thần cười nói.
Trong mắt của Trinh Tú tràn đầy hi vọng:
- Thật sao? Anh Dương Thần, anh và chị Nhược Khê phải đến thăm em đấy.
- Đừng có mà đến lúc đó là đại tiểu thư có tiền tài của tập đoàn Tinh Nguyệt rồi mà phớt lờ anh chị đấy.
Dương Thần đùa giỡn nói.
Trinh Tú cong môi lên:
- Em không bao giờ, chỉ sợ anh Dương Thần ở bên ngoài không biết có bao nhiêu chị gái, em gái mà ngay cả nhà cũng không về thôi, chứ đừng nói là đến Hàn Quốc để thăm em.
Vừa nói ra câu này, Lâm Nhược Khê bèn liếc mắt Dương Thần nhìn một cái, còn Dương Thần thì cười với vẻ mặt đau khổ.
Cô gái này, muốn về nhà rồi mà trước khi đi còn trêu mình thế nữa.
Nhưng Lâm Nhược Khê cũng không tốn nhiều công sức để phản ứng lại Dương Thần, tiến lên trước ôm lấy Trinh Tú, cảm động nói:
- Không ngờ, nhanh như vậy mà đã sắp phải chia tay rồi. Nhưng ở đây mãi mãi sẽ là một ngôi nhà khác của em. Nhớ là về Hàn Quốc phải học hành chăm chỉ, muốn trở thành một người thừa kế hợp pháp thì không được lười biếng.
Trinh Tú gật đầu, có chút nghẹn ngào, cũng không nói nên lời, ngàn lời cũng khó có thể bày tỏ lòng cảm kích của bản thân trong cuộc sống trước kia.
Sự giúp đỡ về vật chất không phải là sự cảm kích lớn nhất của cô gái này, mà sự ấm áp về tâm hồn mà những người thân đã trao tặng mới chính là thứ mà Trinh Tú không có cách nào cắt bỏ được.
Nhưng Hội trưởng Phác Xuyên ở bên kia của Hàn Quốc đã nói thời gian không còn nhiều, Trinh Tú cũng không thể ở lại lâu hơn được nữa, không bao lâu sau đã cùng đám người Park Jung Hoon ngồi xe rời khỏi ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô phía Tây.
Nhìn theo bóng dáng Trinh Tú rời khỏi, những người trong nhà đều cảm thấy buồn bã.
Nhưng đúng lúc này, ở phía không xa, một chiếc New Small Range Rover màu trắng chạy đến, vừa mới dừng lại thì cửa xe mở ra, từ bên trong truyền ra một tiếng hét rất đáng yêu.
- Mẹ!
Lâm Nhược Khê đang cảm thấy sầu não, nghe thấy tiếng gọi của Lam Lam thì lại cảm thấy vui vẻ trở lại.
Chỉ nhìn thấy Lam Lam mặc một chiếc áo thể thao màu xanh, có hình hoạt hình, mặc một chiếc váy bò ngắn màu xanh, giống như một con gấu trúc nhỏ nhắn lao ngay vào lòng Lâm Nhược Khê.
Nhảy từ khoảng cách bốn năm mét vào lòng Lâm Nhược Khê cũng không phải là một động tác mà một đứa trẻ bình thường có thể làm được.
Lâm Nhược Khê mở rộng cánh tay, ôm lấy cô bé vào lòng. Nếu không phải đã tu luyện một thời gian thì thân thể đã không được khỏe mạnh như vậy, nói không chừng còn bị ngã xuống đất.
- Lam Lam, nhớ mẹ không?
- Nhớ. Lam Lam muốn đến Yến Kinh thăm mẹ, nhưng vú Vương không cho.
Lam Lam hờn dỗi nói.
Dương Thần ở một bên cảm thấy hơi tủi thân. Cô bé chỉ nhớ mẹ, không nhớ cha, mặc dù mình và nha đầu đó giống như có ân oán với nhau.
- Đứa trẻ này, không phải nói con phải nghe lời vú Vương sao? Còn nữa, sau này chuyển động nhẹ nhàng một chút, không phải mẹ đã nói với con là không được dùng lực để chơi kiểu như vậy sao?
Lâm Nhược Khê nhéo nhéo khuôn mặt của cô bé, nói một cách ngọt ngào.
Lam Lam bá lấy cổ Lâm Nhược Khê, bĩu môi nói:
- Nhưng dì Sắc Vi nói là Lam Lam muốn chơi thế nào cũng được.
- Dì Sắc Vi?
Lúc này Lâm Nhược Khê mới đột nhiên định thần lại. Người lái chiếc xe này tất nhiên không phải là Mẫn Quyên.
Quả nhiên, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Sắc Vi từ trong xe bước xuống, mà quan hệ giữa Mẫn Quyên và Sắc Vi dường như rất tốt, còn cười nói vui vẻ.
Sắc Vi chỉ mặc một chiếc áo phông màu trắng đơn giản và một chiếc quần bò, thả tóc, thoạt nhìn thì thấy thiếu đi vài phần quyến rũ, nhưng ngược lại trông cô tràn trề sức sống, nghiễm nhiên đang có tư thế chơi đùa với đứa trẻ.
Điều khiến cho Dương Thần phải lóe sáng mắt chính là việc Sắc Vi không ngờ đã đột phá?
Dương Thần có thể cảm nhận thấy rõ, Sắc Vi trong vòng vài ngày đã đột phá, bước vào thời kỳ đầu của cảnh giới Tiên Thiên.
Có sự trợ giúp của bồ đề đan, kết hợp với thân thể của Sắc Vi, cũng có chút coi là liều mạng, tu luyện thực sự tiến triển rất nhanh.
Nhưng điều khiến Dương Thần cực kỳ vui sướng đó là khí chất trên người của Sắc Vi rõ ràng đã vượt qua ngưỡng Tiên Thiên thời kỳ đầu. Đó là một loại khí cơ có thể nhìn ra huyền cơ.
Hiển nhiên, cảnh giới của Sắc Vi đã vượt xa sức mạnh Tiên Thiên thực sự. E rằng có đủ linh khí và thời gian thì sau khi đạt đến được Tiên Thiên Đại viên mãn và bước vào thời kỳ Hóa Thần cũng sẽ không còn xa nữa.
Sắc Vi ý thức được Dương Thần đang nhìn mình một cách vui sướng, biết Dương Thần đã nhìn ra đột phá của mình, nên cũng vui vẻ chớp mắt với Dương Thần vài cái.
Tư thế này lại lọt ngay vào mắt Lâm Nhược Khê, khiến cô cảm thấy chua xót vô cùng.
- Cô Lâm, cô và anh Dương trở về đi. Hai ngày này Lam Lam thích đi đến chỗ của Sắc Vi chơi, chị Sắc Vi cũng vừa mới dẫn Lam Lam ra công viên gần đó.
Mẫn Quyên cười híp mắt nói.
Lâm Nhược Khê gật đầu, lạnh lùng nhìn Sắc Vi:
- Cảm ơn cô đã dẫn con gái tôi đi chơi.
Sắc Vi biết Lâm Nhược Khê nhất định sẽ không dễ chịu gì, nhưng cô vẫn không an tâm, mỉm cười nói:
- Lam Lam rất đáng yêu, dù sao thì tôi cũng rất nhàn rỗi, dẫn con gái ra ngoài chơi cũng tốt. Nhưng cô thì bận bịu công việc suốt ngày, làm gì có thời gian dẫn bé đi chơi. Tôi dẫn cô bé đi cũng được mà.
- Ơ...
Dương Thần thở một hơi, lời này mà Sắc Vi cũng dám nói.
Toàn bộ thân thể Lâm Nhược Khê như phát run lên, giống như bầu trời ở cạnh bắt đầu có mưa đá.
Trận chiến giữa những người phụ nữ này không có đạn không có khói, nhưng cũng đủ khiến cho những người xung quanh phải đóng băng.
Dương Thần sờ lên mặt. Lúc này giúp ai không còn là vấn đề quan trọng nữa, dù sao ngày tháng vẫn còn dài, những người phụ nữ này cũng sẽ không đấu đá nhau chỉ một hai ngày, bản thân cứ im lặng giả bộ như không nghe thấy gì thì tốt hơn, đến lúc đó bên nào chịu uất ức thì đi dỗ dành bên đó, nếu không thì những ngày tháng tiếp theo sẽ không còn đường sống nữa.
Nhưng Lam Lam căn bản là không quan tâm đến những điều này, cười hì hì nói:
- Mẹ, dì Sắc Vi rất giỏi, có thể đưa Lam Lam lên cao ơi là cao, rồi Lam Lam nhảy qua, dì ấy ôm lấy.
Lâm Nhược Khê hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm đứa con gái nói:
- Con với cô ta chơi những trò này sao?
Lam Lam ý thức được dường như mẹ có chút không vui, đưa bàn tay nhỏ nhắn ra hỏi:
- Lam Lam không thể chơi sao?
- Đương nhiên là không thể! Bị ngã thì phải làm sao chứ.
Lâm Nhược Khê tự nói xong, tự thấy đỏ mặt, ai ngã chứ Lam Lam thì không thể ngã được.
Nhưng cùng với Sắc Vi chơi trò đó là không được, càng không thể chơi, mình cũng không có cách nào chơi với Lam Lam được.
- Con là con gái, nên chơi những trò chơi của con gái. Hôm nay mẹ dẫn con đi mua một số đồ chơi, những đồ chơi để chơi ở nhà, rồi sẽ mua cho con một con búp bê to như con gấu trúc, sau này không được phép ra ngoài tìm người khác dẫn con đi chơi.
Lâm Nhược Khê cao giọng.
Nhưng Lam Lam lại lắp bắp nói:
- Mẹ...Lam Lam muốn chơi xe hơi...điều khiển xe hơi.
- Đúng vậy, Lam Lam dường như không thích ở nhà.
Sắc Vi xen vào nói:
- Lam Lam, con có muốn gì mua cho con một đoàn tàu hỏa không?
Lam Lam vừa nghe được câu này liền gật đầu tắp lự, tràn đầy sự chờ mong.
Lâm Nhược Khê cắn môi, bất chấp sự khác nhau giữa nam và nữ:
- Được, Lam Lam muốn chơi cái gì, cái gì mẹ cũng mua cho con, nhưng nếu không được sự đồng ý của mẹ, không được cùng những dì khác ra ngoài chơi.
Lam Lam càng gật đầu mạnh hơn, cái miệng nhỏ nhắn hôn lên má của Lâm Nhược Khê:
- Mẹ là tốt nhất.
Lâm Nhược Khê thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn Sắc Vi một cái, xoay người ôm lấy con gái trở về nhà.
Miệng Sắc Vi khẽ cười một tiếng. Đương nhiên cô ấy cũng biết không thể thực sự biến đứa bé đó thành con gái của mình được. Nhưng nói như vậy, có thể khiến cho Lâm Nhược Khê bối rối, điều đó làm cho tâm trạng của cô vui vẻ hơn.
Dương Thần không cùng Lâm Nhược Khê trở về, mà chờ đám người Quách Tuyết Hoa sau khi bước vào phòng rồi, bước đến bên Sắc Vi, đưa tay ra nhéo người phụ nữ này một cái.
- Được lắm, Sắc Vi yêu dấu à, bổn tướng công đây không ở đó mà cũng không lười biếng.
Dương Thần cười hỏi:
- Cảm giác của cảnh giới Tiên Thiên thế nào rồi?
Sắc Vi chuyển ánh mắt:
- Nói thế nào nhỉ, giống như là tất cả các cảm quan đều mới mẻ một cách đặc biệt, nhưng em còn cảm thấy dường như vẫn còn chưa hết sức. Cho dù rõ ràng cảm thấy có thể làm tốt hơn, nhưng lại chỉ có thể xuất ra được một nửa sức mạnh.
- Đó là vì cảnh giới của em...Ai da, anh tưởng anh tu luyện như một kẻ biến thái, không ngờ người phụ nữ của anh cũng giống anh. Quả nhiên là như ý trời.
Dương Thần đắc ý nói.
Sắc Vi nghe thấy những lời này thì cảm thấy thoải mái, cười nói:
- Anh đứng với em ở bên ngoài như thế này, không sợ vợ anh ở trong nhà chạy ra gọi giày vò anh sao?
Dương Thần cười khổ nói:
- Em còn chưa thấy rõ sao? Trong mắt Nhược Khê bây giờ chỉ có Lam Lam, có lẽ chưa đến bữa cơm tối thì thực sự không còn nhớ ra anh nữa. Đi thôi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, anh xem xem chân khí Tiên Thiên của em thực sự tu luyện đến mức nào rồi.
Sắc Vi nghi ngờ nói:
- Điều này cũng cần xem sao? Lẽ nào chân khí Tiên thiên còn có gì cần chú ý nữa sao?
Vừa trò chuyện, hai người vừa đi đến nơi thường ngày vẫn tu luyện ở phía sau của biệt thự ngoại ô phía tây.
- Cũng không hẳn như vậy, chỉ là sự lĩnh ngộ của em và cách sử dụng nó có sự khác nhau. Anh sẽ chỉ dạy cho em một chút, để cho em có thể nhanh chóng thông hiểu đạo lý. Hơn nữa, có thể anh phải ra ngoài một chuyến, đến lúc đó mặc dù anh có thể trong chớp mắt trở về được, và cũng sẽ phái người bảo vệ các em. Đương nhiên là các em tự bảo vệ lấy mình vẫn tốt hơn.
Sắc Vi sửng sốt:
- Không phải anh vừa từ Yến Kinh trở về sao? Sao lại còn phải đi xa nữa?
Dương Thần cũng không có gì giấu diếm, nói lại một lượt tình hình của mình đã trải qua ở Yến Kinh, đồng thời nói đến việc mình định lĩnh ngộ "Tam Muội Chân Hỏa", tìm những tài liệu có liên quan đến việc luyện đan.
← Ch. 1047 | Ch. 1049 → |