Vay nóng Tinvay

Truyện:Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 1005

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Trọn bộ 1665 chương
Chương 1005
Con gái riêng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1665)

Siêu sale Lazada


Còn về chiếc vòng tay Phượng Tường đã tặng cho Lâm Nhược Khê, Dương Thần không tính vào cùng với số pháp bảo này. Chiếc vòng ấy có giá trị không hề nhỏ, có thể dùng làm lễ vật mẹ chồng tặng cho con dâu. Bởi vậy, hắn càng muốn dùng món bảo bối này làm một món gia bảo trong nhà.

Số dược liệu còn lại, theo như nhận định của Tiêu Chỉ Tình thì đều là những dược liệu cơ bản nhất để luyện đan trong cõi mộng ảo, có thể dùng làm thuốc bổ nhưng tuyệt đối không được lạm dụng.

Xem hết tất cả mọi thứ xong, Dương Thần nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa bèn đứng dậy chuẩn bị ra về.

Tiêu Chỉ Tình cũng không dám giữ hắn ở lại lâu. Bây giờ cô muốn dựa vào Dương Thần để bảo vệ cho mình, tất nhiên không dám có ý đồ gì khác, chỉ ngoan ngoãn an phận thủ thường.

Đúng lúc ấy, trong bếp đột nhiên xộc ra một mùi két lẹt.

- Á... aaaa!

Tiêu Chỉ Tình giật mình hét to, hốt hoảng chạy như bay vào bếp.

Dương Thần cũng bước theo vào, chỉ thấy cô đang tìm mọi cách xoay sở để tắt bếp. Cô rón rén tiếp cận cái bếp, hết sức thận trọng để tránh bị bỏng. Cái nồi bấy giờ đã cháy đen, cô muốn khóc mà không ra nước mắt, khuôn mặt tiu nghỉu như mèo cắt tai trông vừa tội nghiệp vừa buồn cười.

- Em đang nướng thịt đấy à?

Chỉ Tình buồn so gật đầu:

- Trước khi anh đến em đã đặt bếp lên rồi, mải nói chuyện với anh quên khuấy đi mất, thế là...

Dương Thần dở khóc dở cười:

- Sao em sơ ý thế, con gái gì mà lại hậu đậu như vậy!?Thế mà hồi ở nước Mỹ em còn có bản lĩnh lừa được cả anh!

Tiêu Chỉ Tình ngượng ngùng cúi đầu:

- Em... em vốn dĩ chưa bao giờ nấu cơm cả, khó tránh xảy ra sai sót.

- Không biết làm thì đi mua, chẳng lẽ trước đây khi ở Mỹ em cũng thế này à?

- Trước khi về nước em đã đem hầu hết những gì kiếm được cho mấy tên thủ hạ rồi, giờ lại chẳng làm gì ra tiền, tiết kiệm chút vẫn hơn...

Dương Thần chẳng biết nói gì hơn, không ngờ Tiêu Chỉ Tình lại là người có lòng tốt như vậy, trước khi rời khỏi nước Mỹ còn trợ cấp cho mấy tên thuộc hạ đã vào sinh ra tử lăn lộn kiếm sống cùng cô trên đất Mỹ.

Từ nhỏ đã lớn lên trong gia tộc ẩn thế, ra ngoài chưa được hai năm mà sống có một thân một mình, khó trách Tiêu Chỉ Tình lại lại sơ ý và hậu đậu như vậy.

Nhìn chiếc nồi đã cháy đen thui, cả căn bếp mịt mù những khói và vẻ mặt thẫn thờ như người mất hồn của Tiêu Chỉ Tình, Dương Thần không khỏi cảm thấy thương xót trong lòng.

- Được rồi, em cọ sạch chiếc nồi này đi rồi anh mời em đi ăn, coi như anh trả công em giúp anh giám định chỗ pháp bảo này.

Tiêu Chỉ Tình ngẩng đầu lên, cơ hồ không dám tin vào tai mình:

- Anh... anh nói thật hay đùa vậy?

Dương Thần bật cười:

- Anh sợ vợ thật, nhưng không đến nỗi mời em một bữa cơm cũng không dám đâu. Anh có phải mời em đi nhà nghỉ đâu mà sợ?!

Nghe vậy, hai má Tiêu Chỉ Tình bỗng ửng hồng lên như hai quả cà chua, vội vàng bỏ đi thu xếp lại bãi chiến trường do cô bày ra để khỏi phải nói gì thêm.

Thu dọn xong, Tiêu Chỉ Tình khoác thêm một chiếc áo khoác tây mỏng rồi cùng Dương Thần ra ngoài.

Có lẽ vì bị Dương Thần đùa như vậy, cô cứ e thẹn cúi gằm mặt mà chẳng nói câu nào.

Dương Thần bỗng nhận ra, Tiêu Chỉ Tình mà hắn quen biết trước đây không phải là con người thật của cô. Một khi đã gỡ bỏ lớp vỏ hóa trang bên ngoài, cô chỉ là cô gái yếu đuối, kinh nghiệm trên trường đời còn non nớt, thậm chí còn thuộc loại phụ nữ biết nhẫn nhục chịu đựng.

Điều này làm cho Dương Thần cảm thấy có chút mới mẻ. Trong đầu hắn bất chợt lóe lên ý nghĩ rất đen tối, đó là nếu bây giờ Tiêu Chỉ Tình lên giường cùng mình thì cô sẽ ngượng ngùng và xấu hổ như thế nào.

Nhưng chỉ dám nghĩ như vậy, Dương Thần không muốn giữa hắn và Nhược Khê lại xảy ra thêm bất kì một rắc rối nào nữa.

Hỏi Chỉ Tình thích ăn gì, cô chỉ bẽn lẽn đáp: "Tùy anh", vậy là Dương Thần liền chọn một quán ở gần trường đại học chuyên làm đồ ăn của Tứ Xuyên.

Mặt đối mặt dùng cơm như vậy, Tiêu Chỉ Tình cảm thấy có phần hơi mất tự nhiên, có lẽ vì nhớ tới sự khoan dung và độ lượng của Lâm Nhược Khê, trong lòng cô cảm thấy mình ở cạnh Dương Thần thế này có chút tội lỗi.

Hai người cũng không nói gì nhiều, ăn được một nửa thì chiếc điện thoại trên bàn của Dương Thần bỗng rung lên.

Hóa ra là do Thái Nghiên gọi tới. Cô cục trưởng cục cảnh sát này lúc nào cũng hăm hở, hừng hực tư thế sẵn sàng chiến đấu. Đã mấy ngày nay không có liên lạc gì, Dương Thần chỉ lo mỗi chuyện tu luyện của cô, không biết đã nên cơm nên cháo gì chưa.

Nhưng hắn cũng không muốn cưỡng ép người phụ nữ của mình nên không hỏi gì nhiều.

Dương Thần vừa ấn nút nghe chuẩn bị lên tiếng thì trong điện thoại bỗng phát ra tiếng nói như súng liên thanh của Thái Nghiên.

- Dương Thần! Cái đứa bé kia là như thế nào?

Dương Thần theo bản năng đưa chiếc điện thoại ra xa, cười khổ:

- Nghiên Nghiên, em nói chuyện cứ không đầu không đuôi như vậy! Đứa bé nào?

Thái Nghiên có chút kích động, không giữ được bình tĩnh đáp:

- Chính là cái cô bé tên là Lam Lam đó, anh mau nói thật đi, nó có phải là con gái ruột của anh không? Anh cùng với người đàn bà khác sinh ra nó, đúng vậy không?

Dương Thần nghe vậy, buồn bã đáp:

- Sao em lại nghĩ như vậy, Lam Lam là do Nhược Khê đứng ra nhận nuôi, làm sao mà là con đẻ của anh được?

Thái Nghiên có chút hoài nghi:

- Thật không? Sao anh lại để cho Nhược Khê nhận nuôi một đứa trẻ không rõ lai lịch như vậy. Hai người còn trẻ thế mà, em còn tưởng anh nghiêm túc trong vấn đề con cái lắm cơ. Nếu không phải là con đẻ của anh, em cảm thấy thật khó mà tin được.

- Lam Lam không phải đứa trẻ bình thường đâu, em nghe Nhược Khê giải thích là được rồi. Nhưng mà tại sao đột nhiên em lại nói chuyện này với anh làm gì? Hôm nay em đã gặp Nhược Khê à?

Thái Nghiên hạ giọng:

- Đương nhiên là gặp rồi, chính cung nương nương vừa đến văn phòng của em xong, trăm công nghìn việc vẫn cố gắng dành thời gian tới đấy, còn mang theo cả bảo bối của hai người nữa cơ...

Dương Thần cười nói:

- Chẳng lẽ là đến nhờ em chuyện gì?

Thái Nghiên hừ hừ đáp:

-Còn không phải là thủ tục nhận nuôi con hay sao? Vì luật pháp nước ta quy định, muốn nhận con nuôi thì hai vợ chồng phải ba mươi tuổi trở lên, mà hai người còn khướt mới tới ngưỡng ấy, nên là cô ấy nhờ em mở cửa sau, cho Lam Lam một danh phận.

Dương Thần giật mình, nhưng rồi nghĩ lại cũng không khỏi bật cười, xem ra Lâm Nhược Khê đã quyết tâm nhận đứa trẻ này làm con gái nuôi rồi, còn giấu mình đi làm thủ tục nhận nuôi nó. Có lẽ là vì hôm qua mình đã nói dù cho ông nội của Lam Lam có trở về hay không cũng nhất định làm hết sức để giúp cô giữ Lam Lam lại.

Đối với Dương Thần mà nói, chuyện này cũng chẳng có vấn đề gì cả. Cô bé Lam Lam kia rất được lòng người khác, lại có năng lực thiên bẩm hơn người, rất thích hợp làm con gái hắn.

Bên kia, Thái Nghiên xác nhận tình hình xong, thản nhiên nói:

- Nói thật, Lam Lam cũng rất đáng yêu, Nhược Khê quả là có con mắt tinh đời. Thế nhưng thế này là chơi xấu đấy nhá. Rõ ràng người ta không thể mang thai được, em còn đang định tranh làm bà cả cơ, giờ Nhược Khê cô ấy lại làm thế này, đúng là ăn gian mà!

Dương Thần chẳng biết phải xử trí ra sao. Tư duy của cô cảnh sát này đúng là chẳng giống ai.

- Em thích thì cũng đi nhận nuôi một đứa đi, anh không phản đối đâu!

Thái Nghiên cười hi hi đáp:

- Chẳng thèm! Bắt tội phạm về quy án mới là niềm đam mê của em! Em đã nghĩ kĩ rồi, dù sao Lam Lam cũng không phải do Nhược Khê sinh ra, có nghĩa là nó cũng phải gọi em là mẹ. Cuối tuần rảnh rỗi em sẽ mua mấy thứ ngon ngon về hối lộ cho nó một chút, có khi Lam Lam lại thích em hơn cũng nên. Hì hì...

Dương Thần vuốt mặt, cảm thấy cô gái này đúng là có trí tưởng tượng phong phú hết sức. Hắn đang định dặn dò đốc thúc Thái Nghiên không được lơ là tu luyện thì cô lại có chuyện gấp phải cúp máy.

Dương Thần buồn bực hạ chiếc di động xuống, bất ngờ bắt gặp ánh mắt nhìn mình có chút kì lạ của Tiêu Chỉ Tình phía đối diện.

- Trên mặt anh có nhọ à? Ngắm kĩ thế?

Tiêu Chỉ Tình lắc đầu, cười nói:

- Em có thể hỏi anh một chuyện không?

- Nói đi.

- Anh rốt cuộc là có bao nhiêu nhân tình?

Dương Thần có thể thấy rõ ngọn lửa hựng hực nóng hơn cả lửa trong lò Bát Quái trong mắt cô, nhưng đây đâu phải chuyện gì khó nói, thậm chí đó là vấn đề mà hắn cũng cần phải đối mặt để giải đáp cho chính mình.

Dương Thần buột miệng:

- Bảy!

Tất nhiên con số này là chưa bao gồm những quan hệ mới phát sinh hay chỉ là tán tỉnh qua đường, nếu không có trời mới đếm hết được!

Khuôn miệng nhỏ xinh của Chỉ Tình há hốc, đáy mắt lóe lên một tia nhìn u oán:

- Chẳng trách Lâm tiểu thư lại căm hận Tiểu Tam như vậy. Anh cũng quá đáng thật!

Dương Thần thầm nghĩ, đó là mình còn từ chối cự tuyệt biết bao nhiêu người rồi, nếu không... Hắn bĩu môi:

- Bọn anh đã vì chuyện này mà to tiếng biết bao nhiêu lần rồi, em có thể đừng nhắc đến nữa được không?

Tiêu Chỉ Tình cười dịu dàng:

- Thực ra cũng có sao đâu, anh là một người đàn ông tốt, nhiều cô gái yêu anh, tự nguyện theo anh cũng là điều dễ hiểu thôi mà.

Dương Thần thiếu chút nữa thì phun hết cơm ra ngoài, che miệng nhồm nhoàm nói:

- Anh... người đàn ông tốt á?

Tiêu Chỉ Tình mỉm cười gật đầu:

- Uhm. Anh lợi hại như vậy, ai nghe tên anh cũng phải e dè kiêng nể vài phần. Vậy mà anh lại chiều chuộng, đồng ý cho Lâm tiểu thư nhận nuôi một đứa trẻ làm con của hai người, điều đó đủ chứng tỏ anh yêu cô ấy hơn cả yêu chính bản thân mình. Em có suy nghĩ như vậy đấy.

Dương Thần lắc đầu, có phần ngượng ngùng đáp:

- Em quá đề cao anh rồi, anh không cao thượng như vậy đâu.

- Tóm lại, trong số những người em đã gặp ngoại trừ vú nuôi em ra, anh và Lâm tiểu thư là người đối tốt với em nhất.

Nhìn ánh mắt chân thành của người con gái đang ngồi đối diện, Dương Thần không khỏi chột dạ, thế nhưng không thể không thừa nhận, câu nói này của Chỉ Tình thực sự làm cho hình ảnh cô trong mắt người khác càng trở nên thân thiện và dễ mến hơn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1665)