Đập vỡ bát cơm
← Ch.1000 | Ch.1002 → |
Trên sân trường, Dương Thần đợi Nhạc Tử Bằng gọi điện thoại xong, cũng không vội, gã đã gọi điện cho tên hiệu trưởng thì mình đành chờ vậy.
Trong lúc chờ đợi, Dương Thần bắt Trinh Tú giới thiệu những bạn đã quen trên lớp cho hắn.
Trinh Tú duyên cũng không tồi, trông cũng xinh, hơn nữa lại không giống như bọn con gái xinh đẹp kia hay nhõng nhẽo, lại biết nói chuyện, cho nên không ít nữ sinh cũng lân la làm bạn với cô.
Chỉ có điều, vai "Anh rể" của Dương Thần làm cho mọi người có vẻ hơi sợ, cho nên khi các học sinh chào hỏi Dương Thần đều cố tình đứng xa ra.
Nhưng Dương Thần cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần xác nhận Trinh Tú cũng giống như các học sinh bình thường khác, cùng học tập vui vẻ với các bạn học, vậy là mục đích đến đây đã đạt được rồi.
Chưa đến năm phút sau, có tiếng ồn ào từ trong đám người truyền đến, giống như là thảo luận có ai đến gần, nhưng lại không dám lớn tiếng nói ra.
Đám học sinh tự nhiên nhường một đường đi, một người khuôn mặt tuấn tú bước ra từ trong đám người.
Và Nhạc Tử Bằng căng thẳng chờ đợi từ nãy đến giờ, bỗng vui mừng gọi to một tiếng:
- Anh Nhạc, ở đây.
Giống như là tất cả áp lực đã được giải tỏa, Nhạc Tử Bằng lại thần khí trở lại.
Tên đàn ông được gọi là" "Anh Nhạc" có chiều cao ít nhất hơn mét chín, ngũ quan đoan chính, nhưng giữa hai hàng lông mày lại đằng đằng sát khí.
Mặc bộ âu phục màu đen, cũng rất chỉnh chu, dưới chân là đôi giày bóng loáng, bước đến với tư thế hùng dũng như vũ bão.
Nhìn thấy Nhạc Tử Bằng, người đàn ông vẻ mặt không biểu cảm, chỉ gật đầu như tượng trưng.
- Thiếu gia, là tên nào?
Câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng lại rất rõ ràng.
Nhạc Tử Bằng hình như là đã quen với cách nói chuyện của người đàn ông này, vênh mặt hất hàm chỉ vào Dương Thần đang theo mấy nữ sinh kia.
- Chính là hắn, tên đó đã đánh luôn cả anh em của tôi.
Dương Thần bị chỉ như vậy, lúc này nới có chút tiếc rẻ vẫy tay chào mấy bạn học của Trinh Tú, chầm chậm bước vào trong đám người.
Người đàn ông cũng bước lên phía trước, ánh mắt như chim ưng, lướt qua Dương Thần, điều làm cho gã ngạc nhiên là hắn không có dấu hiệu của việc học võ công nhưng lại làm gã có cảm giác là vụ này khó giải quyết.
Đương nhiên, người đàn ông không có chút cảm giác là mình sẽ thua.
Dương Thần vừa nhìn là đã nhìn ra bản lĩnh của gã, điều khiến cho Dương Thần ngạc nhiên là tên này còn luyện cả nội công, tuy rằng chỉ là trình độ Hậu thiên bình thường, nhưng nếu như cho vào trong quân đội, e rằng sẽ là một tiểu vương bài, sao lại đến trường này làm tay đấm cho hiệu trưởng trường này?
- A Nhạc. Họ gì?
Người đàn ông hỏi.
Dương Thần cười hòa khí:
- Đánh nhau thì cần gì phải hỏi họ tên chứ, dẫu sao sau này cũng không là bạn.
A Nhạc nhíu mày, trong ánh mắt có chút thú vị:
- Tôi không cần thấy phải đánh nhau, nếu như biết điều chỉ cần quỳ xuống khấu đầu trước mặt thiếu gia nhà chúng tôi là được, nếu không thì tôi chỉ có thể phế hai tay chân của ngươi.
Dương Thần có chút sửng sốt, hôm nay hắn lại có thể gặp một tên còn có thể giả bộ hơn cả hắn.
Không còn cách nào khác, Dương Thần không nỡ ra tay trước với một tên vừa luyện võ nên đành phải ngoắc đầu ngón tay ra hiệu cho gã ra tay trước.
- Ngươi ra tay trước đi, ta không nỡ đánh ngươi trước.
Dương Thần buồn rầu nói.
A Nhạc hơi ngạc nhiên, sau đó có chút phẫn nộ, tên này quả thực không coi gã ra gì, cho hắn một con đường sống hắn lại không cần, đây đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.
- Anh Nhạc, anh Nhạc, xông lên đi, đánh chết hắn, hắn đã không cần như vậy, thì cho hắn chảy mấy lít máu.
Nhạc Tử Bằng đứng bên cạnh kêu gào, trong mắt gã, A Nhạc chưa bao giờ thất bại.
A Nhạc háy mắt hắn một cái, trong ánh mắt xen lẫn lửa giận và sát khí, khiến cho Nhạc Tử Bằng ngoan ngoãn câm miệng.
Bước lên trên hai bước, khởi động hai nắm đấm, xương cốt kêu "Răng rắc".
- Ngươi hôm nay không tốt số rồi, dây vào người không nên dây, ta sẽ không lấy mạng ngươi, nhưng tốt nhất là cho người nhà ngươi gọi xe cấp cứu trước đi.
Dương Thần không nhịn được cười:
- Ngươi đánh người luôn nói nhiều như vậy sao?
Ánh mắt A Nhạc có sự tàn khốc, không nhiều lời nữa, vọt lên trên nhanh như một tia chớp.
Vung quả đấm như bao cát, vẫn chưa phải vận hành nội lực, chỉ thuần túy là sức mạnh bình thường hướng về phía bụng của Dương Thần.
Lực độ kích độ mạnh yếu của quả đấm này, Dương Thần chỉ cần nhìn một cái là đã biết khoảng một nghìn cân, tên A Nhạc này quả là cao thủ, nhưng chỉ tiếc rằng gặp phải hắn.
A Nhạc vốn cho rằng quả đấm này sẽ làm cho Dương Thần phải bay đi khoảng ba bốn mét, nhưng không ngờ, quả đấm vừa hạ xuống bụng của Dương Thần giống như là đấm vào một tấm bê tông dày độn thép vậy.
Người xung quanh đều không nhẫn tâm nhìn, Trinh Tú tuy rằng không lo lắng, nhưng lại nhắm mắt theo bản năng.
Đợi khi mọi người phát hiện, nắm đấm của A Nhạc rơi xuống bụng Dương Thần lại không có chút gợn sóng nào, đều há miệng ngạc nhiên.
Bản thân A Nhạc cũng há hốc mồm, thậm chí còn nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
- Sao lại...có thể.
Dương Thần ngáp một cái, độ mạnh của thân thể hắn loại công phu này sao có thể tưởng tượng đến được.
Trước đây thuần túy chỉ là đá Thần, bây giờ đã là sức mạnh Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh, không lúc nào là không đang tinh luyện cơ thể, sức mạnh cơ thể của hắn bây giờ đã mạnh gấp vô số lần là chỉ dựa vào gien Clone(nhân bản) trước kia.
A Nhạc sau khi được phen kinh ngạc, bản năng chiến đấu là khiến hắn vận công nội lực, tập trung tất cả sức mạnh nội lực vào trong nắm đấm tay trái, lần này là nhằm vào cằm của Dương Thần.
Nhưng, không đợi cú đấm ấy đấm nát cằm dưới của Dương Thần, tay phải của Dương Thần đã lặng lẽ giơ một ngón tay, che cằm dưới của hắn.
Cú đấm tập trung hết sức mạnh của A Nhạc, bị ngăn lại dừng ngay giữa không gian.
Dương Thần không vui nói:
- Đang yên đang lành sao lại đi đánh vào mặt, nếu như ngươi đánh vào chỗ khác thì còn đánh được vài cái, đánh mặt chẳng phải là đập vỡ bát cơm của ta sao? Có biết là ta đây còn biết bao nhiêu đàn bà đang cần đến không?
Một lí do thoái thác vô lại khiến cho người ta phải trợn mắt lên nhìn, khiến không ít học sinh đều sắp nổ tung.
Trinh Tú cũng phải đỏ mặt theo, bây giờ cũng hiểu phần nào tại sao Lâm Nhược Khê lúc nào cũng bị làm cho tức giận.
Còn Nhạc Tử Bằng thì chân cũng mềm nhũn sắp khụy xuống đất.
A Nhạc cảm thấy một nỗi nhục ê chề, toàn thân giận đến phát run.
- Ngươi trêu ngươi ta.
- Nói ít thôi, ta không có hứng thú với đàn ông.
- Rõ ràng ngươi mạnh hơn ta gấp nhiều lần, sao lại phải giả vờ?
- Bởi vì chính chủ vẫn chưa đến.
Dương Thần chán nán nói, đột nhiên lại cảm thấy gì đó, nhếch miệng cười:
- Tốt rồi, đã ra mặt.
Dương Thần cũng không muốn tiếp tục chờ tiếp nữa, nắm lấy cổ tay A Nhạc gập lên trên.
- Á.
A Nhạc thảm thiết kêu lên một tiếng, rõ ràng là cổ tay hắn đã bị bẻ gãy.
- Những lời cay độc lúc nãy ta cũng không truy cứu thêm nữa, bẻ một tay là được.
Dương Thần nói xong, nhẹ nhàng khéo léo xoay một vòng giống như là đang luyện ném tạ xích vậy, ném một tên cao hơn mét chín ra xa.
A Nhạc căn bản không thể khống chế cơ thể của mình, một thân thể cường tráng cuồn cuồn cơ bắp nặng gần một trăm cân lại giống như là một bị thịt bay ra xa mười mấy mét theo đường pa-ra-bôn.
Khi A Nhạc đáp xuống đất, chỗ đó ngay vừa vặn đáp xuống ngay dưới chân hai người đàn ông trung niên.
- Lão gia cẩn thận.
A Nhạc nhìn thấy mình sắp rơi xuống ai đó, vội từ trên không trong nói hét xuống.
Nhạc Vĩ Binh đang đi cùng với Phương Trung Bình cũng bị giật mình nhảy lên một cái, nhưng may trước đây có luyện qua một chút võ công, cho nên cũng dễ dàng nhấc chân lên tránh được sự oanh tạc này.
- Đã xảy ra chuyện gì như thế này?
Nhạc Vĩ Binh thịnh nộ hỏi.
A Nhạc ngã nhào, may mà da thịt gã dày, lại luyện qua nội lực, ngoài trừ cái tay bị gãy thì không có gì là nghiêm trọng, vội vàng đứng dậy trả lời:
- Lão gia, tên đó là một cao thủ, tôi không phải là đối thủ của hắn.
Nhạc Vĩ Binh vừa nghe xong, lập tức trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, đi qua đám người, nhìn Dương Thần đang đứng đó cười hả hê.
Phương Trung Bình đi theo gã cũng giật mình không kém, theo như ông ta biết, A Nhạc trước kia là vương bài của đặc chủng binh quân khu Giang Nam, nếu như không phạm phải một chút sai sót bị kỉ luật thì cũng không phải làm việc bán mạng cho Nhạc Vĩ Binh.
Nhưng cùng lúc Phương Trung Bình nhìn thấy Dương Thần thì biểu cảm khuôn mặt trở nên phức tạp, dở khóc dở cười.
- Bố, cuối cùng bố cũng đã đến, tên này nó dám đánh con.
Nhạc Tử Bằng lại tìm được người cứu mạng, nhanh chóng bổ nhào về phía ông bố, chỉ vào khuôn mặt bị đánh cho sưng húp kể lể.
Nhạc Tử Bằng lông mày cử động, một tay đẩy đứa con không ra gì sang một bên, một bên bước từng bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén, kèm theo sự nghiệm nghị của kẻ có địa vị, trầm giọng nói:
- Anh có biết, ở cái thiên hạ Giang Nam này, ai mà đối nghịch với Nhạc Vĩ Binh ta thì sẽ có hậu quả gì không?
← Ch. 1000 | Ch. 1002 → |