Vay nóng Tima

Truyện:Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi - Chương 0923

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Trọn bộ 1665 chương
Chương 0923
Không phải đáp án mà ta muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1665)

Siêu sale Lazada


Nghe thấy câu này, tâm trạng của Lâm Nhược Khê trùng hẳn xuống. Cô quay người đứng dậy, không kìm nổi giận dữ quát to:

- Đồ đê tiện!

- Đạo gia ta xưa nay vốn không hứa hẹn quá nhiều một việc gì, làm sao có thể gọi là đê tiện được?

Dứt lời, ánh mắt tên đạo sĩ lóe lên một tia tà niệm, thanh huyết giao kim đao nằm dưới đất và cây trấn ma kim chùy giấu sau lưng y nhất loạt bay lên không trung.

Dương Thần ngồi khoanh gối dưới đất, nhắm nghiền hai mắt. Trong người hắn Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh điên cuồng di chuyển, thiên địa dẫn xuất lực bắt đầu hội tụ lại 1 cách thần tốc.

Huyết sát linh khí mà thanh huyết giao kim để lại trên người ra sức cản trở khiến cho Dương Thần không cách nào nhanh chóng hồi phục được.

- Dù công pháp của ngươi cao thâm huyền diệu đến đâu, có thể nghịch thiên sửa mệnh đi chăng nữa, hôm nay ngươi cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này!

Tên đạo sĩ cười một cách tà mị. Lão lẩm bẩm một câu gì đó, tay bấm bấm liên tục vào đầu ngón trỏ, lập tức 1 huyền ấn môn đạo tách ra làm đôi hướng thẳng về phía Dương Thần và Nhược Khê.

Huyết giao kim đao và trấn ma kim chùy cũng lúc tạo ra những âm thanh chói tai, ánh sáng của kim loại lóe lên sáng lòa.

Trước sự tấn công này của lão ác nhân, Dương Thần quyết định dùng tu vi chưa hoàn thiện để kháng cự.

Ngàn cân treo sợi tóc!

"Đùng đoàng!"

Một tiếng nổ vang lên như xé trời, phát từ bàn tay của lão đạo sĩ.

Miếng ngọc giản màu xanh thẫm đương yên đương lành bỗng phát nổ như một trái bom bỏ túi siêu cấp.

Hóa ra đó là do luồng thiên địa linh khí trong ngọc giản bị nén ép đã lâu, trong phút chốc cuồn cuồn dâng lên tạo thành một tiếng nổ kinh hoàng như sấm dậy.

Miếng ngọc đã tan tành mây khói. Lão đạo sĩ đau đớn ôm lấy 1 bên cánh tay đã bị nổ be bét của mình, toàn thân cứ giật tưng tưng như bị sét đánh. Lão bị một luồng sóng vô hình bất ngờ tung lên cao, rồi cứ thế rơi tự do xuống đất.

Hai bảo bối kia không có ai điều khiển, rơi tõm xuống đất leng keng như 2 thanh phế liệu.

Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt, dùng hai tay bụm chặt lấy miệng vì quá đỗi kinh sợ.

Khóe miệng Dương Thần khẽ nhếch lên. Khuôn mặt hắn hiện lên một tia mừng rỡ, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như chẳng mấy bận tâm đến chuyện vừa xảy ra, chỉ chuyên tâm vào vận công ép hết tất cả đám linh khí hỗn loạn ra khỏi cơ thể.

Lão đạo sĩ toàn thân lem luốc, phun ra liền lúc mấy ngụm máu tươi, hẳn là nội tạng của gã đều đã bị trọng thương.

Suy cho cùng, không phải người tu hành nào cũng có được tố chất thân thể dũng mãnh, mạnh mẽ đến kì lạ như Dương Thần. Như tên đạo sĩ già dựa vào chân nguyên để đối phó với Dương Thần kia, thân thể không thể nào rắn rỏi được như anh.

Nếu vận dụng để tự chữa trị nội thương, Thiên địa dẫn xuất lực là thiên hạ vô địch. Còn nếu dùng vào mục đích tấn công thì uy lực nó cũng đáng sợ vô cùng.

Nếu trong người tên đạo sĩ không có chân nguyên hộ thể thì đã giống như người bình thường, sớm tan tành xác pháo từ lâu rồi.

Lúc này tên đạo sĩ vẫn không dám tin vào mắt mình, cất tiếng rên rỉ:

- Ngươi... ngươi đã làm gì ta?

Chân nguyên trong người y dâng lên cuồn cuộn như sóng thần, muốn mau chóng chữa lành vết thương song điều này là vô cùng khó khăn.

Dương Thần tranh thủ thời gian này đẩy hết đám linh khí hỗn loạn tạp nham ra khỏi cơ thể.

Khi đã tu luyện "vãng niệm diễn sinh kinh" được tới cảnh giới như thế này, một khi toàn bộ kinh mạch trong cơ thể đều đã thông thì sức hồi phục của Dương Thần là không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, vết thương ở tim của anh đã phục hồi. Ngoại trừ chút máu còn dính lại trên áo thì một nửa dấu tích của vết thương cũng không còn.

Tâm mạch đã phục hồi, thiên địa dẫn xuất lực và khí huyết cũng nhanh chóng được bổ sung vào cơ thể. Khí sắc trên mặt anh cũng đã trở nên nhuận hồng.

- Có gì đâu. Giống như ngươi đã nói, ta cũng chưa từng hứa hẹn là sau khi ngươi giải độc cho vợ ta thì ta sẽ tha cho ngươi 1 con đường sống.

Mặc trên mình chiếc áo lấm lem vết máu, Dương Thần tỏ ra chẳng thoái mái chút nào. Anh bĩu môi, phủi phủi đít quần đứng dậy:

- Ngươi nói Dương Thần này lòng lang dạ sói, thế mà còn dám đến chọc tức ta. Chẳng phải là tự mình tìm đến cái chết hay sao?

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần đã hồi phục hoàn toàn thì vui mừng như thể vừa rớt xuống địa ngục lại được trở về với thiên đường vậy.

Lão ác nhân nói 1 cách khó nhọc:

- Không... không thể nào... Khi nãy ngươi Hóa Thần Kỳ tu vi còn không có... làm sao... làm sao có thể phát ra lực chân nguyên mạnh đến như vậy?

Dương Thần bước lên phía trước, nhìn tên đạo sĩ đang tiu nghỉu như mèo cắt tai thì tiện chân giẫm luôn 1 phát vào bên cánh tay còn lại của hắn.

- Á!!!

Một tiếng kêu thống thiết như muốn bục hết cả tim gan vang lên. Bên cánh tay còn lại của tên đạo sĩ đã thành 1 đống thịt vụn.

Lâm Nhược Khê đứng sau không kìm nổi hiếu kì, thò đầu ra phía trước ngó nghiêng, lập tức bị cảnh tưởng trước mắt làm cho sợ chết khiếp. Nhược Khê hai mắt trợn ngược, tim suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.

Dương Thần đắc ý cười ngạo nghễ:

- Vãng niệm diễn sinh kinh của ta tu luyện ra lực chân nguyên như thế nào ngươi còn không biết, lại còn dám đối chọi lại với ta ư? Ngươi không nghĩ rằng mình quá là ngu xuẩn hay sao?

Tên đạo sĩ toát mồ hôi hột, giọng run run:

- Ý... ý gì?

- Trong ngọc giản mà ta trả lại cho ngươi, ngoài công pháp mà ta đã dùng thần thức ấn vào đó, ta còn bí mật ẩn vào 1 trong 1 luồng chân nguyên đặc biệt chỉ của riêng ta. Với tu vi của nhà ngươi như hiện nay thì có kiểm tra cả đời cũng không thể nào phát hiện ra được. Ta chỉ cần đợi thời cơ, dùng thần thức dẫn từng chút từng chút một, để "quả bom nổ chậm" trong tay ngươi phát nổ. Ngươi tưởng ta ngây thơ đến mức đi tin những lời mà loài rắn rết thâm độc như ngươi nói hay sao? Thế nào, cú nổ mà ta dàn dựng cũng hoành tráng đấy chứ?

Lão đạo sĩ tất nhiên không cam tâm, nhưng vào lúc này, dù là 1 nửa biện pháp đối phó lại Dương Thần lão cũng nghĩ không ra.

Lão không bao giờ có thể ngờ rằng chân nguyên của Dương Thần lại kì lạ như vậy. Bởi lực của trời đất vốn là vô hình vô dạng, không tương thông với bất kì tu sĩ bình thường nào.

Tu vi của Dương Thần đã chạm tới cảnh giới Tiên Thiên, thần thức sẽ không bị gián đoạn. Chuyện dẫn nổ đối với anh dễ như trở bàn tay.

Đương nhiên, 1 phần cũng là nhờ thiên địa dẫn xuất lực biến hóa khôn lường, không một ai có thể khống chế lực chân nguyên 1 cách chuẩn xác không chút sai sót được.

Dương Thần tỏ vẻ hoài nghi, hạ thấp giọng:

- Nói, là kẻ nào đứng sau giật dây ngươi?

Hắn luôn có cảm giác tên đạo sĩ này và cao thủ mà lần trước gặp ở Đường Gia Bảo có liên hệ bí mật gì đó.

Khuôn mặt lão đạo sĩ co giúm lại như cái bị rách:

- Ngươi.... ngươi mau giết ta đi!

Trong mắt Dương Thần lóe lên 1 tia sáng sắc lẹm. Hắn nhấc chân lên lần nữa, giẫm mạnh lên ngón chân của tên đạo sĩ già.

Rắc! Rắc! Rắc!

Tiếng xương vỡ vụn nghe rõ mồn một, 1 bên bàn chân của lão đã thành 1 đống máu xương lẫn lộn.

Tên đạo sĩ rống lên đau đớn, thật sống không bằng chết. Cơn đau khiến hai con ngươi của lão long sòng sọc như muốn nổ tung ra.

Dương Thần quay đầu nhìn lại, thấy Nhược Khê đang ở tư thế quay đi hướng khác thì cũng an tâm phần nào. Tuy rằng những cảnh rùng rợn như vậy rất bình thường với mình, bị phụ nữ nhìn thấy cũng chịu, nhưng có thể tránh được tốt hơn là không nên thấy những cảnh đầu rơi máu chảy thế này.

- Ngươi còn ngoan cố không khai?

- Dù sao cũng khó mà thoát chết...

Tên đạo sĩ nghiến răng đến bật cả máu.

Dương Thần vừa hất tay, lập tức thanh huyết giao kim đao từ dưới đất liền bay về phía anh, rồi chuyển hướng cắm phập 1 nhát vào chính giữa bụng tên đạo sĩ già.

- Á.......

Lão ác nhân gào lên thống thiết. Lão có cảm giác như thịt trên bụng mình đang bị cứa ra từng mảnh.

Dương Thần lạnh lùng đáp:

- Ngươi không nói cũng chẳng sao. Trước khi ngươi chết, ta sẽ cứa vào da thịt ngươi từng dao, từng dao một. Nhưng mà yên tâm, ta sẽ không động vào những chỗ chí mạng đâu. Ta sẽ khiến ngươi phải chịu nỗi đau đớn từ từ, bắt ngươi phải chứng kiến cơ thể mình dần biến thành 1 bộ xương, bên trong còn có lục phủ ngũ tạng của ngươi đang lúc nhúc.... lúc nhúc.... như thế này này.... . ha ha

Vừa nghe, tên đạo sĩ đã sợ tím tái mặt mày.

Dương Thần cũng không hù dọa lão thêm nữa mà tặng liền cho lão hai dao.

Cấu tạo cơ thể người, Dương Thần nắm rõ như lòng bàn tay. Tên đạo sĩ sẽ không vì bị mất hai miếng thịt mà chết ngay được, nhưng có 1 điều đau đớn hơn là: cứ mỗi lần da thịt lão bị cắt đi như vậy thì chân nguyên của lão sẽ giúp lão cầm máu và chầm chầm phục hồi, bởi vậy, lão sẽ chết chậm hơn người bình thường rất nhiều.

Lão đạo sĩ điên cuồng hét lên:

- Ngươi... ngươi đúng là 1 tên yêu ma tàn bạo vô nhân tính. Sớm muộn gì ngươi cũng nhập vào ma giới, suốt đời suốt kiếp không được siêu thoát. Ngươi... ngươi sẽ không được chết toàn thây đâu!

- Đây không phải câu trả lời mà ta cần. Dương Thần vừa nói vừa tiện tay cắt phéng của lão hai miếng thịt nữa.

Kim đao vô cùng sắc bén, cắt ngọt như dao cắt pho mát. Đùi và ngực lão đạo sĩ đã sắp biến thành đống xương trắng tinh rồi.

Đạo sĩ vừa đau đớn vừa kinh hãi, mặt gã chuyển hết từ đỏ sang xanh, xanh lại sang xám, rồi từ xám lại trắng bệch ra. Mắt lão ánh lên nỗi tuyệt vọng vô bờ, giọng khản lại, nghe vừa ai oán vừa bi thương:

- Ta đã bại trong tay ngươi, cho dù không bị ngươi giết cũng chẳng sống thêm được bao lâu. Vậy ta cứ không nói cho ngươi biết, để ngươi không thể yên tâm được.

Nói xong, toàn thân lão đạo sĩ đột nhiên cứng đơ lại như pho tượng.

Ngay sau đó, 1 dòng máu đen từ bụng lão tuôn ra. Thế rồi, toàn thân lão bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.

Dương Thần ngẩn ra, nhớ tới cái gọi là "Lưỡng tâm tri" mà lão đã nhắc tới trước đó. Lão già đã bị chính con bọ cái trong người mình làm cho bắt nổ.

Kẻ thù thực sự rốt cuộc đáng sợ tới cỡ nào, ngay đến tên thủ hạ y phái tới đã hung ác như vậy, mà y thậm chí còn không thèm nghĩ tới chuyện sống tiếp, chắc hẳn y đã tưởng tượng được kết cục bi thảm của mình khi không hoàn thành nhiệm vụ mà tay trắng trở về rồi.

Trầm tư 1 lúc, Dương Thần quyết định phải mau chóng nghĩ cách giúp những người bên cạnh mình nâng cao tu vi, đồng thời phải cho tăng cường bảo vệ cho họ.

Nhưng cũng không thể làm họ lo lắng thái quá. Áp lực này, cứ để mình hắn gánh chịu là hơn.

Dương Thần quét mắt qua 1 lượt. Tên đạo sĩ đã chết rồi, để lại 1 cây trấn ma kim chùy, 1 thanh huyết giao kim đao và cả chiếc vòng tay bằng bạch kim trên tay lão nữa.

Còn một thứ khác khiến Dương Thần phải chú ý, đó là chiếc lệnh bài hình thoi bằng kim loại đang đeo trên hông lão.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1665)