Chuyện xấu hổ (1)
← Ch.0263 | Ch.0265 → |
Sau khi trải qua một đêm ấm áp tình cảm trong nông trại, khi Dương Thần đưa Mạc Thiện Ny trở về công ty, đột nhiên nhớ ra là mình đã quên không gọi điện về nhà.
Tối hôm qua vốn là không có ý định qua đêm ở nông trại, nhưng vì vết thương cũ của Mạc Thiện Ny tái phát, và sau đó thì lửa tình bùng cháy, cho nên đã quên mất rằng phải gọi về nhà.
Dương Thần cười đau khổ, sau khi chia tay với Mạc Thiện Ny trong ngọt ngào, anh do dự không biết có nên gọi cho Lâm Nhược Khê hay không.
Chẳng may cô ấy lại chiến tranh lạnh với mình nữa thì cũng chỉ còn cách là lặng lẽ mà chịu thôi, dù sao cũng đã hứa là nếu không về thì phải nói trước với cô ấy một tiếng.
Nghĩ ngợi một lúc, Dương Thần vẫn quyết định gọi cho Lâm Nhược Khê. Không phải đợi máy lâu, bên kia đầu dây đã có người bắt máy.
- Chuyện gì vậy...
Giọng Lâm Nhược Khê có vẻ mệt mỏi, thật hiếm khi thấy cô nói chuyện với Dương Thần như vậy, dường như thiếu đi một chút đanh đá thường ngày.
- Việc này... Thực ra tối qua...
Dương Thần ấp úng:
- Thật không phải, vì là có chuyện gấp nên anh đã quên gọi điện về nhà, cho nên muốn xin lỗi em.
Lâm Nhược Khê trầm ngâm rất lâu, sau đó mới nói:
- Hôm qua anh không về nhà sao?
Dương Thần sửng sốt, làm sao mà Lâm Nhược Khê lại không biết cơ chứ.
- Em ở lại công ty làm thêm giờ cho nên đã không về nhà.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần ngạc nhiên quá đỗi, việc xấu hổ này nếu để cho người khác biết chắc sẽ rất nực cười.
Nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện ra có gì đó không bình thường, cau mày hỏi:
- Làm sao mà em có thể thức trắng đêm để làm thêm giờ cơ chứ? Có đúng là em làm việc không đó? Em nghĩ mình là người sắt hay sao, hay là có một nữ hiệp nào đó từ trên núi xuất hiện giúp đỡ? Em không sợ một ngày nào đó sẽ bị ngất trong phòng làm việc mà không ai đến cứu sao?
- Anh ví von gì vậy, tôi làm thêm giờ cả đêm thì sao chứ? Anh qua đêm ở ngoài, chẳng phải cũng rất giỏi sao.
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.
Dương Thần cãi lại:
- Hai chuyện này không giống nhau, anh có cái sai, nhưng em cũng vậy mà, cho mấy người cấp dưới đi làm, em chẳng phải sẽ không cần ngày ngày vất vả sao, em muốn mệt chết à, em là óc heo sao?
- Anh dám nói em óc heo à?
Lâm Nhược Khê nói lớn, tựa như làm thủng cả lỗ tai Dương Thần, nhưng cô lại không thể nói những lời lẽ khó nghe, cô cứ nói: "Anh...." trong điện thoại rất lâu mà không thể nói ra điều gì nữa.
Dương Thần cảm thấy hơi kích động, vội vàng nói:
- Chuyện này...không phải là anh mắng em, chỉ là anh thấy em làm như vậy sớm muộn gì cũng làm cho mình kiệt sức, anh sợ em làm nhiều như vậy sẽ đổ bệnh, em ở lại công ty làm thêm giờ cả đêm, ăn không ngon ngủ không yên, tuy em còn trẻ nhưng em cũng nên biết rằng phụ nữ làm việc mệt mỏi sẽ có rất nhiều nếp nhăn, em sẽ nhanh đến kỳ mãn kinh đó.
- Lưu manh! Anh còn quản cả việc mãn kinh của tôi nữa sao!?
Lâm Nhược Khê sắp ngất đến nơi.
- Việc này...là anh phân tích ở góc độ y học đó chứ.
Dương Thần ho khan, nói:
- Tóm lại là sau này sẽ không làm thêm giờ nữa, nếu như có thì phải nói cho anh biết, dù là phải đạp cửa vào anh cũng sẽ đưa em về, nếu không thì anh sẽ đứng bên cạnh em, giống như cây cột sắt, xem em làm việc như thế nào.
← Ch. 0263 | Ch. 0265 → |