Hai thiếu phụ
← Ch.0049 | Ch.0051 → |
Trong mắt Lưu Minh Ngọc toát ra chút chua xót nhớ lại, lắc đầu cười nói:
- Em có bạn trai, anh ấy tham gia quân ngũ rồi, nhưng đến giờ vẫn bặt vô âm tín, vẫn chưa trở về.
- Tham gia quân ngũ không phải hai năm là về sao? Anh ta ở lại đơn vị à?
- Không biết nữa, người nhà anh ấy cũng chuyển nhà đi...
Lưu Minh Ngọc có phần mệt mỏi cười nói:
- Có thể là như mọi người nói, tiến đến một vị trí quan trọng nào đó.
- Nhưng cứ như vậy cũng không hay, em là phụ nữ, hẳn là hiểu được sự quan trọng của tuổi tác.
Dương Thần oán thầm người đàn ông kia, bày đặt không cần phụ nữ, lại chạy đi làm nhân viên cơ mật gì đó.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu:
- Vậy thì có sao, em lúc nào cũng nghĩ đến anh ấy, không thể quên được, làm sao có thể đón nhận người đàn ông khác...
Cô dừng lại một chút rồi cười nói:
- Thôi, không nói việc này nữa, sắp hết giờ làm rồi, quay lại văn phòng thôi.
Dương Thần tất nhiên không có ý kiến, nếu người ta đã nói không cần làm ầm ỹ chuyện đó thì cũng chỉ có thể nghe lời người ta thôi.
Nói chuyện xong, Dương Thần trên tay vẫn cầm chi phiếu Quách Tử Hằng viết, phải đưa cho thủ trưởng mỹ nữ vừa nhẫn tâm lại vô vị của mình.
Khi bước vào văn phòng, một nhóm các cô gái thành phố đã bắt đầu trang điểm, sửa soạn chuẩn bị từ công ty về nhà, cách ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, chắc chắn là muốn đi hưởng thụ tình cảm mãnh liệt của cuộc sống về đêm.
Triệu Hồng Yến và Trương Thái lại rất bình tĩnh, cũng không trang điểm gì đặc biệt, thấy Dương Thần trở về liền cười, cùng cất tiếng chào.
- Công việc thuận lợi chứ, sao về muộn thế?
Triệu Hồng Yến hỏi.
Dương Thần gật đầu, tò mò hỏi:
- Chị và Trương Thái sao không trang điểm, thay đồ như mọi người?
Triệu Hồng Yến u oán thở dài nói:
- Anh không nhìn ra ư? Tôi và Trương Thái đều là đàn bà đã có chồng, hai chúng tôi kết hôn năm ngoái, còn trang điểm làm gì.
- Thì ra hai người đã kết hôn rồi ư?
Dương Thần có chút kinh ngạc, chẳng trách dáng người đẫy đà hơn nhiều so với các nữ đồng sự khác.
Trương Thái cười khanh khách:
- Dương Thần, anh không phải muốn làm gì với chúng tôi đó chứ? Chúng tôi đều có ông xã rồi, đừng có ra tay nhé!
- Dương Thần cũng là người đã kết hôn, có bà xã, chúng ta cũng như nhau thôi.
Triệu Hồng Yến mỉm cười nói
Dương Thần nghĩ thầm, quan hệ giữa tôi với cô Lâm Nhược Khê kia có thể tính là vợ chồng sao, nhưng tất nhiên là không thể nói ra, đành cười xấu hổ, chán nản chạy vào văn phòng của Mạc Thiện Ny.
Đèn bàn trong phòng đã bật, ánh sáng có vẻ hơi mờ ảo, Mạc Thiện Ny đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay trắng, đang chăm chú viết gì đó.
Trên chiếc mũi cao đẹp là cặp kính gọng vàng, mái tóc đuôi sam đơn giản, vài sợi tóc đen che lấp nửa khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt cô chăm chú, thậm chí không chú ý tới Dương Thần nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
Đây là một cô gái ăn mặc, trang điểm thế nào cũng khiến người ta cảm thấy cô là một thiếu nữ rất xinh đẹp. Chẳng qua là tính tình không được tốt, có lẽ đại đa số các mỹ nữ đều có tật xấu như vậy, Dương Thần nghĩ.
- Chẳng lẽ anh không biết gõ cửa sao?
Mạc Thiện Ny rốt cuộc cũng nhìn thấy Dương Thần đi đến trước bàn làm việc. Tuy tò mò rằng người đàn ông này dường như chẳng có việc gì lại còn tủm tỉm cười, bộ dạng rất đáng ghét, nhưng vẻ mặt cô vẫn không đổi, thản nhiên hỏi một câu.
Dương Thần kéo cái ghế dựa ngồi xuống, đưa tờ chi phiếu trong tay từ từ đặt lên bàn.
- Chưa có kinh nghiệm, lần sau sẽ chú ý gõ cửa.
- Đây là cái gì?
Mạc Thiện Ny buông bút, hoài nghi nhìn tờ chi phiếu trên mặt bàn mệnh giá bốn trăm ngàn.
Dương Thần mỉm cười:
- Mạc tiểu thư không phải nhờ tôi đi đòi nợ sao? Bốn trăm ngàn, không thiếu một xu.
Mạc Thiện Ny cầm tờ chi phiếu, nhìn chữ ký ở mặt trên, đích thực là của Quách Tử Hằng, tên đầu sỏ lưu manh không biết xấu hổ. Cô không khỏi nghi hoặc đứng lên, ngẩng đầu cẩn thận nhìn Dương Thần, thật sự không rõ người này làm thế nào mà khiến đối phương ngoan ngoãn đem tiền nợ trả lại.
- Anh... không sao chứ?
Mạc Thiện Ny rốt cục vẫn không kìm nổi hỏi một câu, không khỏi nhìn Dương Thần đánh giá cao thấp. Cô vẫn luôn cảm thấy Dương Thần phải vật lộn sống chết mới có thể trở về, mấy chuyên viên lần trước đi đều vào bệnh viện, có người giờ còn phải ngồi xe lăn.
Dương Thần làm vẻ không biết gì cả, buông lỏng tay, "nghi hoặc" hỏi:
- Chuyện gì? Không phải là một chút tiền nợ sao, tôi thấy bọn họ nói chuyện rất tốt, Quách tổng lại còn đích thân phái người đưa tôi về.
Gặp quỷ! Chẳng lẽ đám lưu manh kia lại ăn chay rồi!? Mạc Thiện Ny trong lòng tức giận, muốn nói tiền nợ đòi được về là chuyện tốt, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt không hề bị thương tổn chút nào, vẻ mặt thoải mái, sao tự nhiên lại thấy không cam lòng!
Những cảm xúc đó không thể để hiện lên trên mặt được, Mạc Thiện Ny hít sâu một hơi mới nói:
- Vất vả cho anh rồi, cuối tháng chia hoa hồng sẽ ghi nhớ vào cho anh, anh có thể về rồi.
- Vậy thì cảm ơn Mạc tiểu thư.
Dương Thần gật đầu hài lòng, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra lại quay đầu lại, cười như không, nói:
- Mạc tiểu thư, bộ đồ đen cô mặc không tồi, rất đẹp...
Đến lúc Dương Thần rời khỏi, Mạc Thiện Ny vẫn không giải thích được, nhìn khắp trên người mình, rõ ràng là áo trắng, màu đen ở đâu ra?
Nhìn kỹ mới phái hiện trước ngực mình có hai chỗ màu đen mờ, bởi vì dưới ngọn đèn, chiếc áo có chút trong suốt nên mới có thể thấy được, anh ta nói không phải quần áo, là áo lót!
- Dương Thần...
Hiểu ra rồi, Mạc Thiện Ny mặt đỏ tía tai, nghiến răng nghiến lợi, đấm một phát xuống mặt bàn, hai con ngươi thiếu chút nữa thì bắn ra lửa.
- Hãy đợi đấy!
Sau khi chào các chị em trong văn phòng, Dương Thần cuối cùng cũng được hưởng thụ sự vui sướng của dân văn phòng. Công việc này so với việc bán thịt dê xiên nướng thì nhàm chán hơn nhiều, nhưng "hoàn cảnh" thì không tồi, chỉ cần trong không khí tràn ngập hương vị các mỹ nữ thì nơi chợ hôi thối kia không thể so sánh được.
Đến bãi đỗ xe ngầm, Dương Thần vừa mới ngồi lên xe, điện thoại di động liền rung lên, là Lý Tinh Tinh.
Dương Thần cười bắt điện thoại:
- A lô.
Lý Tinh Tinh giọng nói có phần vui sướng:
- Dương đại ca, cảm ơn anh.
- Cảm ơn cái gì?
Dương Thần tất nhiên sẽ không chủ động thừa nhận bọn Trần Đức Hải là do mình xử lý.
- Chính là chuyện Trần Đức Hải...
Lý Tinh Tinh nói nhỏ, sau đó dường như hiểu ra điều gì, đổi chủ đề:
- Tóm lại cảm ơn anh, bố mẹ và em rất vui.
Nghe giọng nói dịu dàng của cô gái, Dương Thần cũng nhẹ nhàng thở ra, xem ra cô bé kia cũng thông minh, hắn cười nói:
- Thật ư, vậy là tốt rồi, để bố em tiếp tục việc buôn bán đi, sáng mai anh sẽ đến tâm sự với ông ấy.
- Vâng, em biết rồi.
- Còn việc gì không?
Dương Thần không ngại tán gẫu một lát với Lý Tinh Tinh, nhưng muộn rồi sợ sẽ kẹt xe.
← Ch. 0049 | Ch. 0051 → |