Lạm dụng (2)
← Ch.093 | Ch.095 → |
Mộ Hi nghe đến đó liền hiểu ý gì.
"Cám ơn tổng giám đốc đề bạt, làm trưởng bộ phận, tôi không có năng lực đó, tôi còn có rất nhiều chỗ chưa tốt, chỉ sợ làm ngài thất vọng rồi." Mộ Hi dịu dàng cự tuyệt, không nghĩ tới tổng giám đốc cười ha hả đi tới bên cạnh Mộ Hi.
"Tôi nói cô có thể đảm nhiệm thì cô có thể đảm nhiệm, vả lại một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ cũng không dễ dàng, chẳng lẽ cô không có nghĩ tới..." Tổng giám đốc bắt đầu nói chuyện giảng đạo.
"Thực xin lỗi tổng giám đốc, tôi không có nghĩ tới việc làm trưởng bộ phận, tôi cũng rất hài lòng với chức vụ hiện tại."
"Quản lý Mộ thật sự là ngây thơ, ý của tôi là, cô không có nghĩ tới tìm một người đàn ông bên cạnh cô sao? Tôi cũng đã chờ cô rất lâu rồi, chỉ cần một câu nói của cô, muốn cái gì tôi đều cho cô, hiểu chưa?" Người đàn ông này nói rõ câu chuyện, Mộ Hi hết sức lúng túng.
"Có thể tổng giám đốc có chút hiểu lầm, tôi chỉ muốn làm việc cho giỏi, không nghĩ tới những thứ khác, nếu như tổng giám đốc không có chuyện gì khác, tôi ra ngoài làm việc đây." Mộ Hi cảm thấy không cần tiếp tục ở lại tán gẫu, rõ ràng là người đàn ông này động sắc tâm với mình.
"Mẹ nó giả bộ thanh cao, nếu cô thật sự đứng đắn, sẽ không kết hôn mà đã có con, mang theo thứ con hoang ai còn muốn cô, cũng chỉ vì tôi thương hại cô không có ai, cho cô mặt mũi mà cô không biết xấu hổ."
"Tôi không kết hôn đã sinh con, nhưng đứa nhỏ này không phải con hoang, thằng bé có ba, tôi nói ra sẽ hù chết ông, đừng tưởng rằng mình có vài đồng tiền có thể vũ nhục người ta, bà cô đây không làm." Mộ Hi không thể chịu được người khác nói con cô là con hoang.
Mộ Hi tháo thẻ nhận viên xuống, ném vào người đàn ông kia.
"Cô - -" rất rõ ràng, giám đốc siêu thị có chút bất người đối với phản ứng của Mộ Hi, người phụ nữ luôn luôn dịu dàng bỗng nhiên biến thành người phụ nữ chanh chua, đây cũng quá nhanh đi, thật sự trộm gà không được còn mất nắm gạo, thực hoài nghi cô ta không phải phụ nữ?
Cứ như vậy Mộ Hi thất nghiệp, không mục đích đi trên đường cái, kế tiếp chính mình phải tìm việc làm, mỗi tháng con trai đều phải dùng tiền, cho nên cô không thể không có công việc.
Tìm cả một ngày cuối cùng tìm được một công việc không tệ lắm, tiền lương rất hài lòng, chỉ là thời gian hơi dài, bắt đầu làm liên tục từ bảy rưỡi sáng đến sáu giờ tối, tiền lương một tháng bốn ngàn, vì bốn ngàn này, Mộ Hi đáp ứng.
"Thiên Vũ, anh ở đâu? Chút nữa em đưa quần áo qua." Mộ Hi không thích nhận đồ của người ta, nhất là quần áo, dù sao vẫn cảm thấy không thể nhận.
"Ăn cơm chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm thì sao?" Hàng Thiên Vũ vẫn bận trong phòng làm việc, nhận được điện thoại của Mộ Hi, đột nhiên cảm thấy rất đói.
"Được, vừa lúc em cũng có chút đói bụng." Mộ Hi sảng khoái đáp ứng.
Trong nhà hàng.
"Thiên Vũ, em từ chức rồi." Ngoại trừ Vân Tĩnh Sơ, ở trong lòng Mộ Hi, Hàng Thiên Vũ chính là bạn bè tốt nhất của cô, những năm này anh trợ giúp cô không ít, ủng hộ cô, nhớ đến lúc Mộ Hi ở trong bệnh viện sinh con trai, anh chạy trước chạy sau, ai không biết còn cho anh là cha của đứa bé, vì thế Mộ Hi hết sức đau lòng! Về sau Mộ Hi biết rõ Nam Cung Diệu đính hôn với Khang Hân, Mộ Hi rất đau lòng, là Hàng Thiên Vũ liên tục khích lệ cô, vì Tiểu Diệu, Mộ Hi kiên cường gắng gượng vượt qua.
Kỳ thật Mộ Hi hiểu tâm tư Hàng Thiên Vũ, chỉ là cô liên tục trốn tránh, bởi vì trong lòng cô chỉ có tà ma kia thôi, trái tim cô đã bị người khác lấp đầy, cuối cùng không thể chứa thêm người đàn ông khác, nên đối với Hàng Thiên Vũ, Mộ Hi chỉ thấy đau lòng không còn cách nào, cô ích kỷ lại không muốn mất đi người bạn tốt này, cho nên liên tục ở chung như vậy.
"Vì sao vậy?" Hàng Thiên Vũ hỏi.
"Không muốn làm, muốn đổi môi trường khác." Mộ Hi không biết nên trả lời như thế nào.
"Nhất định có nguyên nhân, nói cho anh biết đi?" Hàng Thiên Vũ quan tâm hỏi.
"Cái tổng giám đốc kia định giở trò lưu manh, còn dám nói con em là con hoang, vì vậy, em ném thẻ nhân viên vào mặt ông ta rồi từ chức." Mộ Hi cúi đầu nhìn thức ăn ở trong mâm, rất rõ ràng là không có khẩu vị gì.
"Đến công ty của anh đi? Loại người như vậy không cần chấp nhặt." Mặc dù Hàng Thiên Vũ nói rất nhẹ nhàng, kỳ thật trong mắt đã ngập lửa giận, bây giờ việc anh làm là an ủi Mộ Hi, chứ không phải khiến cô lại thương tâm hơn.
"Cám ơn, bốn năm trước em cũng đã nói, sẽ không tới công ty người quen làm, cảm thấy không được tự nhiên."
"Vậy, đã muốn đi đâu làm chưa?"
Sóng mắt Mộ Hi lưu chuyển, hé miệng cười một tiếng.
"Chuyện này, tạm thời giữ bí mật, đợi sau này khi em đi làm sẽ nói cho anh biết." Thực ra Mộ Hi lo lắng công việc không thích hợp, đến lúc đó không biết sẽ như thế nào? Vẫn là chờ làm thử vài buổi rồi nói cũng không muộn.
"Thiên Vũ, bộ váy này anh lấy về đi, còn có ngày hôm qua cám ơn anh." Mộ Hi nói ra hết sức thành khẩn.
"Bộ váy này em nhận lấy đi, nếu không anh sẽ tuyệt giao với em." Hàng Thiên Vũ học giọng điệu Vân Tĩnh Sơ nói chuyện với Mộ Hi.
"Anh cũng học nha đầu chết tiệt kia hù dọa người ta, cùng lắm thì em nhận lấy." Mộ Hi lại cất váy vào trong túi.
"Mộ Hi, nếu như anh nói cho em biết nhưng lời hôm qua anh nói với Nam Cung Diệu là lời trong lòng." Hàng Thiên Vũ đối với việc Nam Cung Diệu xuất hiện, hết sức lo lắng, người đàn ông kia sẽ không dễ dàng buông tha Mộ Hi như vậy.
"Thiên Vũ, thực xin lỗi, em không thể lừa anh, anh biết trong lòng em đã có người khác, anh sẽ tìm được người phụ nữ tốt hơn em, em đã có con, em không xứng với anh." Mộ Hi nhìn Hàng Thiên Vũ nói, nếu đã làm rõ, thì có mấy lời cần phải sáng tỏ, miễn về sau càng đau khổ, người cô không muốn tổn thương nhất là Hàng Thiên Vũ, nhưng vẫn tàn nhẫn tổn thương anh, nhìn anh luôn thống khổ.
"Anh thật sự không có cơ hội sao?" di3nd1nl3q0yd0n
"Anh là bạn tốt nhất của em, không hơn, thực xin lỗi, nếu như em làm cho anh cảm thấy phức tạp, em hy vọng về sau chúng ta sẽ ít gặp mặt, em không muốn khiến anh khó chịu." Mộ Hi biết rõ những lời này sẽ làm anh tổn thương, nhưng cô vẫn phải nói, cô hy vọng sẽ có một ngày anh hiểu.
"Đứa ngốc, anh chọc em chơi thôi! Em còn tưởng là thật sao?" Hàng Thiên Vũ lập tức lộ ra mỉm cười sáng lạn, Mộ Hi nhìn thấy hết sức đau lòng, người đàn ông tốt như vậy, nhưng mà, chính mình không thể tham lam, càng không thể tổn thương anh.
"Về sau anh không cần lấy chuyện này ra để đùa, nếu không em sẽ không để ý tới anh." Mộ Hi cố ý giả vờ tin tưởng lời anh nói, cô tin tưởng sẽ có một ngày anh hiểu.
Còn có một việc Hàng Thiên Vũ hết sức lo lắng, nếu Nam Cung Diệu đã biết Mộ Hi ở chung quanh đây, nhất định anh ta sẽ nghĩ biện pháp đến gần cô, vừa rồi Mộ Hi nói tìm được công việc mới, hy vọng không có quan hệ tới công ty Nam Cung Diệu, nếu không sẽ rất phiền toái!
← Ch. 093 | Ch. 095 → |