Bốn năm sau (2)
← Ch.088 | Ch.090 → |
Mấy năm này một nhà Mộ Hi liên tục sống trong một khu phố nhỏ, năm đó vì cho đứa bé sinh hoạt trong hoàn cảnh tốt, cả nhà cô từ nông thôn dời đến khu phố nhỏ này, đứa nhỏ có thể đến một nhà trẻ gần đây.
Mộ Hi làm trong một siêu thị nhỏ, bởi vì cô rất có năng lực làm việc, cho nên hiện tại đã là chủ quản giám sát.
Mặc dù bây giờ con trai Mộ Hi đã bốn tuổi, nhưng thực ra Mộ Hi mới 24 tuổi, cô vẫn là thiếu nữ thanh xuân, một chút cũng không giống mẹ của một đứa bé.
Biệt thự Thắng Cảnh.
"Diệu tổng, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi cắt băng khánh thành rồi." Lãnh Đông cẩn thận nhắc nhở Nam Cung Diệu, bởi vì hôm nay có một khu mới khai phá cần cắn băng.
"Ừ, cậu ra ngoài chờ tôi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, Lãnh Đông đành ra ngoài, mỗi Diệu tổng nhớ tới Mộ Hi sẽ tới nơi này, bốn năm rồi, ở đây chỉ có Lãnh Đông và nữ giúp việc có thể tới, Nam Cung Diệu ra lệnh không ai được phép đi vào.
Nam Cung Diệu và Lãnh Đông đi tới nơi cắt băng, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi, đối phương hợp tác muốn mời Nam Cung Diệu dùng cơm, nhưng bị Nam Cung Diệu cự tuyệt.
"Lãnh Đông, cậu ở lại đi, tôi ra ngoài đi dạo, không cần đi theo tôi." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, giờ phút này anh không muốn bất khì ai quấy rầy.
"Vâng."
Nam Cung Diệu lái xe rời đi, trong lòng hết sức đè nén, bởi vì mấy ngày nữa chính là sinh nhật Mộ Hi, bốn năm trước từ biệt, không có gặp cô nữa, về sau kêu Lãnh Đông xem cô thế nào, kết quả một nhà bọn hò đều đã rời đi. Vì vậy, trong cơn tức giận Nam Cung Diệu đính hôn với Khang Hân.
Nam Cung Diệu lái xe không có mục đích, không ý thức được đi vào một công viên nhỏ gần đấy, anh xuống xe, nhìn thấy phía trước có một đám trẻ em ngồi trên bãi cỏ vẽ tranh, vì vậy đi qua đó xem.
"Chú, ngồi xuống đi, cháu giúp chú vẽ một bức tranh." Mặc dù nghe hết sức lễ phép, nhưng trong giọng nói lộ ra sự ra lệnh.
Mộ Tư Nam đang lo không biết vẽ cái gì, nhìn thấy Nam Cung Diệu đi qua, vì vậy ra lệnh cho anh ngồi xuống.
Ngoài dự đoán chính là Nam Cung Diệu đứng cách Mộ Tư Nam một mét ngoan ngoãn ngồi xuống, tùy ý cho đứa bé còn hôi sữa này vẽ mình, trong lòng cân nhắc, chờ chút nữa nhất định sẽ vẽ con khủng long hay gì đó, chứ đứa bé còn nhỏ như vậy thì vẽ cái gì!
Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt Mộ Tư Nam vẽ tranh rất nghiêm túc, nhìn kỹ thì thấy đứa bé này lớn lên rất đẹp, cặp mắt lại rất quen thuộc, rất thân thiết, khuôn mặt nhỏ hết sức giống mình hồi còn nhỏ, nghĩ tới đây Nam Cung Diệu không khỏi lắc lắc đầu, xem ra thật sự lớn tuổi rồi, thế nhưng rất muốn mình cũng có một đứa trẻ để anh yêu thương.
"Chú, không nên lộn xộn, nếu không sẽ vẽ không tốt." Mộ Tư Nam nhìn thấy Nam Cung Diệu lắc đầu, cho nên cậu bé nhắc nhở.
"Được, chú không động, xem nhóc có thể vẽ đẹp hay không." Nam Cung Diệu cảm thấy đứa bé này hết sức thú vị.
"Mẹ đã nói qua, cháu chính là người đàn ông duy nhất trong nhà, cho nên làm chuyện gì cũng phải nghiêm túc, chịu trách nhiệm." Mộ Tư Nam tự hào nói, gương mặt khả ái vểnh lên rất cao.
"Người bạn nhỏ, cháu biết cái gì là chịu trách nhiệm sao?" Nam Cung Diệu cười hỏi.
"Mẹ nói chịu trách nhiệm chính là phải bảo vệ người trong nhà." Mộ Tư Nam tràn đầy tự tin nói.
"Chú, vẽ xong rồi, chú xem đi." Mộ Tư Nam cầm lấy bức tranh đi tới bên cạnh Nam Cung Diệu, để Nam Cung Diệu nhìn thấy tranh cậu bé vẽ, thật bất ngờ, đây không phải là một bức tranh do đứa bé vẽ, thật tài năng, vẽ phác thảo ngũ quan rất sống động, còn có vẻ mặt thản nhiên kia, rất tuyệt, có thể thấy được nền tảng vẽ tranh của cậu bé ít nhất đã được hai năm, chỉ là tối đa đứa bé này mới bốn đến năm tuổi.
"Người bạn nhỏ, ai dạy cháu học vẽ vậy, vẽ rất tốt nha."
"Là dì nhỏ của cháu, lúc cháu còn rất nhỏ dì đã dạy cháu vẽ tranh, mà dì cháu còn rất lợi hại." Mộ Tư Nam ngây thơ nói, một đôi mắt giống như hồ sen nhìn Nam Cung Diệu.
"Vậy dì cháu là cô giáo sao?" Nam Cung Diệu tò mò hỏi.
"Cháu không thể nói cho chú biết, mẹ nói rằng, không thể nói với người lạ chuyện của gia đình, đây là bí mật của nhà chúng cháu." Mộ Tư Nam hết sức nghịch ngợm cười nói.
Đúng lúc này, có vài người bạn nhỏ đi đến.
"Tư Tư, ai vậy? Là ba cậu sao?" Người bạn nhỏ đi ở phía trước hỏi.
Mộ Tư Nam đứng lên, nhìn Nam Cung Diệu, kỳ thật cậu bé cũng nghĩ có phải ba cậu cũng có bộ dạng này không?
"Chú ấy không phải ba mình, đây là chú, ba tớ đã đi làm ở rất xa, mẹ nói vậy, chỉ cần tớ ngoan ngoãn, ba sẽ trở lại." Mộ Tư Nam quay về phía bạn học đối diện nói.
"Me cậu gạt cậu thôi, cậu không có ba, vì sao ông ấy không đến đón cậu? Mỗi lần đều là bà ngoại của cậu tới đón. Mẹ tớ đã nói ba cậu không cần cậu nữa." Một đứa bé mập nói với Mộ Tư Nam.
"Cậu nói bậy, ba sẽ không thể không cần tớ, ba sẽ không thể không cần tớ, tớ rất ngoan, có phải không chú?" Trong mắt Mộ Tư Nam đè nén nước mắt nhìn Nam Cung Diệu, đôi mắt đẫm nước mắt khiến Nam Cung Diệu không hiểu tại sao đau lòng.
"Đương nhiên ba sẽ cần cháu, hôm nay chính là ba cháu nhờ chú ghé thăm cháu, đứa bé ngoan, ba cháu đi công tác bận nhiều việc, ông ấy nói rảnh sẽ trở lại." Nam Cung Diệu ngồi xổm người xuống, hai tay vịn lấy bả vai Mộ Tư Nam, đúng là đứa trẻ, vừa rồi còn như người lớn, lúc này trong mắt thấm đầy nước mắt.
"Chú, chú nói là thật sao? Không nên gạt cháu? Làm sao chú biết ba cháu?"
"Ta và ba cháu là đồng nghiệp, mỗi ngày cha cháu đều nghĩ tới cháu, là ông ấy bảo chú tới tìm cháu." Nam Cung Diệu chỉ muốn đứa bé này không cần quá đau lòng, cho nên mới nói như vậy, cũng hy vọng những đứa trẻ kia sẽ không bắt nạt cậu bé nữa.
"Mấy cậu đã nghe chưa? Tớ có ba, ông ấy đi làm ở chỗ rất xa, sẽ có một ngày ba tớ trở lại." Mộ Tư Nam nhìn các bạn học của mình nói.
"Hừ! Chúng mình đi, không chơi với cậu ấy." Mấy đứa trẻ đó đều đi, không người nào nguyện ý ở lại làm bạn với cậu bé.
"Chú, cám ơn chú, bức tranh này tặng cho chú, cháu phải đi đây." Mộ Tư Nam cúi đầu, không nhìn Nam Cung Diệu, trên mặt có chút khổ sở, Nam Cung Diệu khó hiểu, vừa rồi mình nói như vậy, đã giúp giải vây cậu bé, vì sao nó còn không vui?
"Người bạn nhỏ, vì sao đưa tranh cho chú?" Nam Cung Diệu nhìn gương mặt khả ái này nói.
"Cháu biết rõ vừa rồi chú cố ý nói như thế, kỳ thật chú không biết ba cháu đúng không? mẹ đã nói qua không để cho cháu hỏi ba là ai, cho nên cháu không biết ba ở đâu? Cháu không muốn làm mẹ buồn, cho nên cháu không có hỏi. Chú, mọi chuyện hôm nay không nên nói cho người khác biết? Nếu không mẹ sẽ tức giận, chú biết không? Phụ nữ tức giận hết sức phiền toái! Mẹ mà biết thì sẽ gọi cháu là đứa trẻ hư, còn có thể đánh mông cháu, cháu biết rõ mẹ sẽ không dùng sức đánh cháu, nhưng cháu là đàn ông, sẽ không khóc nhè."
Mộ Tư Nam như người đàn ông nhỏ nói không ngớt lời.
"Được, chú đồng ý với cháu, giữ bí mật." Nam Cung Diệu không nghĩ tới vừa rồi chính mình giải vây cho nó, thế nhưng đứa bé này còn nhỏ đã hiểu, thật sự là thông minh, nghe lời nó nói đã biết là nó rất ngoan, rất hiểu chuyện, còn nhỏ như vậy cũng biết suy nghĩ cho người lớn.
"Chú, đây là bí mật giữa hai người đàn ông chúng ta, chúng ta ngoéo tay, ngoéo tay một trăm năm không được phép thay đổi, ai thay đổi thì là con chó con." Mộ Tư Nam nói lời đảm bảo, sau đó cười chạy đi tìm thầy giáo.
Nhìn Mộ Tư Nam rời đi, Nam Cung Diệu cảm thấy không muốn, luôn cảm thấy đứa nhỏ này rất tốt, muốn nó ở cùng anh trong chốc lát.
Xem ra chính mình cũng nên kết hôn, muốn nuôi dưỡng con mình, bốn năm trước đến nay anh cùng Khang Hân giữ vững quan hệ chưa kết hôn, xem ra có thể đẩy nhanh một bước, còn người phụ nữ Mộ Hi kia không biết chết ở đâu rồi? Trong bốn năm này cũng không có tin tức.
Nam Cung Diệu đối với Mộ Hi vừa yêu vừa hận, người phụ nữ này liên tục tác động vào lòng anh.
"Đáng chết, nếu đã không thể quên được, tôi sẽ bắt em trở lại." Nam Cung Diệu nói nhỏ, dứt khoát quyết định, đứng dậy rời đi.
← Ch. 088 | Ch. 090 → |