Cô gái cương trực (1)
← Ch.081 | Ch.083 → |
Ngoại trừ cô, anh đã rất lâu chưa chạm vào phụ nữ khác ngoài cô, cho nên giờ phút này anh hết sức đói khát, anh muốn tính phúc.
"Cô rất giống một cái người, chỉ khác ở chỗ cô gái kia mang mặt nạ hát." Pháp Hải Nam nhàn nhạt nói, Mộ Hi mang mặt nạ đúng là rất giống cô gái kia, chỉ là tính cách không giống.
"Tôi không quen biết anh, tôi cũng không biết anh đang nói cái gì nữa?" Mộ Hi đoán rằng Pháp Hải này có thể đến phòng hát Cửu Châu từng nghe cô hát, nên mới nói như vậy.
"Chỉ là cô quá ngang tàng, cô không dịu dàng giống cô ấy." Pháp Hải Nam có chút thất vọng, Mộ Hi không hiểu nổi anh ta thất vọng cái gì? Bâu giờ cô chỉ muốn chạy trốn, rời xa người đàn ông bệnh AIDS này.
"Đừng, đừng đụng vào tôi." Mộ Hi cuồng loạn cầu khẩn, đến bây giờ chiêu nào nên sử dụng đến cũng đã dùng tới, thật sự không có biện pháp đành phải dùng chiêu cuối.
Giờ phút này, động tác không nguồn gốc của Pháp Hải khiến Mộ Hi cả kinh, vì cảm thấy từng động tác của người đàn ông này rất quen thuộc, hình như là?
"Anh là ai? Anh không phải là hòa thượng?" Mộ Hi chợt hiểu ra, người đàn ông này bất luật là vóc người hay giọng nói đều rất giống Nam Cung Diệu?
"Bây giờ tôi nói cho cô biết, tôi lập tức sẽ là người đàn ông của cô, chuẩn bị đón nhận tôi chưa? Tôi muốn tiến công, tôi không hy vọng phụ nữ không có phản ứng, giống như cá chết."
Mộ Hi nhìn anh ta không trả lời, bèn đưa tay tháo mặt nạ của Pháp Hải, giờ phút này cô hi vọng người đàn ông này chính là Nam Cung Diệu hơn, nhưng lại nghĩ thế nào lại là anh chứ? Bây giờ chắc là anh cùng một chỗ với Hạ Vi kia! Hơn nữa anh sẽ không nói mình là cá chết, người đàn ông này không phải anh, vừa rồi chỉ là ảo giác của mình!
"Anh không phải là anh ta, tại sao anh ta lại ở chỗ này chứ! Tôi là quá hy vọng nhìn thấy anh ta rồi, nếu đã không phải là anh ta, tôi tình nguyện đi tìm cái chết, bởi vì thân thể của tôi là của anh ta!" Mộ Hi nói xong lấy con dao gọt trái cây đặt trên cổ mình.
"Muốn chết?" Nghe được Mộ Hi nói, Pháp Hải cũng không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ.
"Cầu xin anh, thả người đàn ông trong phòng bếp kia, anh ta vô tội, nếu như tôi không gọi điện thoại cho anh ta, làm sao anh ta sẽ tới đây? Thả anh ta đi đi? Người anh muốn là tôi, không có liên quan tới anh ta." Mộ Hi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
"Nếu như cô chết, anh ta chắc chắn cũng phải chết." Pháp Hải uy hiếp Mộ Hi, nhưng trong giọng nói lộ ra nói sẽ làm được.
"Chẳng lẽ muốn chết cũng không được! Bảo tôi dâng hiến thân thể cho anh, tôi tình nguyện chọn đi tìm cái chết" Mộ Hi kỳ thật là dọa anh, làm sao cô có thể chết, cô còn em gái và mẹ, làm sao cô cam lòng rời xa họ! Làm sao cam lòng bỏ lại họ!
"Ít nhất bây giờ không được." Pháp Hải lạnh lùng nói.
"Được, tôi đồng ý với anh. Anh đưa thuốc giải cho tôi, tôi liền cho anh." Mộ Hi sợ người đàn ông này mất lòng tin.
Pháp Hải lấy ra một bao bột thuốc màu trắng trên người để ở góc bàn.
"Đây là thuốc giải, xong việc cô có thể cho hắn uống vào, bây giờ chúng ta bắt đầu đi." Pháp Hải nằm sấp lên người Mộ Hi lần nữa, Mộ Hi nhìn thuốc giải kia, trong lòng kiên định.
Pháp Hải chuẩn bị cúi người hôn môi Mộ Hi, không ngờ.
"A - -" Pháp Hải kêu to một tiếng, Mộ Hi sợ đến vội vàng nhảy xuống giường, chỉ thấy máu tươi trên cánh tay Pháp Hải chảy xuống.
"Anh đừng tới đây, anh đừng tới đây, nếu không tôi sẽ không khách khí." Hai tay Mộ Hi siết chặt con dao gọt trái cây, kêu hô với Pháp Hải.
"Cô quả nhiên là cô gái cương trực." Khóe miệng Pháp Hải nhếch lên, anh không quan tâm vết thương miệng như thế nào, chậm rãi đi xuống giường, máu tươi tùy ý chảy ra ngoài, anh đứng trước mặt Mộ Hi chuẩn bị tháo mặt nạ xuống.
"Máu, máu..." Mộ Hi nhìn thấy máu tươi, không cam lòng nhắm hai mắt lại, ông trời làm sao cô có thể té xỉu bây giờ, đây không phải là chỉ còn đường chết! Nhưng tất cả cũng không như người ta mong muốn, ai bào mình có bệnh say máu!
Khoảnh khắc Mộ Hi té xỉu, Pháp Hải đã ôm cô vào lòng, Mộ Hi nhắm mắt lại vẫn dùng chút ý thức cuối cùng nói một câu "Đùng đụng vào tôi."
Pháp Hải tháo mặt nạ xuống, cánh tay còn đang chảy máu. Anh rất hài lòng với biểu hiện của Mộ Hi, mình không có nhìn lầm người, anh ôm Mộ Hi đến trên giường.
"Đưa hòm thuốc tới." Pháp Hải lạnh lùng nói, chỉ chốc lát sau quản lý khách sạn tự mình cầm hòm thuốc đi vào phòng tổng thống.
"Diệu tổng, ngài bị thương rồi, hay là đến bệnh viện đi?" Quản lý khách sạn chứng kiến cánh tay Nam Cung Diệu đang rỉ máu, bị dọa đến trán cũng đổ mồ hôi lạnh, đây phải làm sao cho phải, tổng giám đốc bị thương ở khách sạn của mình, lần này nhất định sẽ giận dữ, vốn cho rằng thông qua đêm hôm nay tỉ mỉ sắp xếp thật tốt nịnh nọt tổng giám đố, lần này rất thảm, tổng giám đốc bị thương ở khách sạn, có thể trách tội anh hay không?
"Qua đây, giúp tôi khử trùng, chỉ là trầy da một chút, không cần đi bệnh viện." Vẻ mặt Nam Cung Diệu lạnh lùng nhìn không ra có thay đổi gì, trong lòng quản lý khách sạn tốt lên một chút, thấy tổng giám đốc không trách tội ông không làm tròn bổn phận.
"Vâng, Diệu tổng." Khách sạn quản lý lễ độ cung kính khom người khử trùng cho Nam Cung Diệu, sau đó băng bó.
"Chuyện hôm nay đừng nói với bất kì ai." Nam Cung Diệu lạnh lùng nói, thì khách sạn này cũng là tài sản của Nam Cung Diệu.
Kỳ thật, buổi chiều hôm nay Mộ Hi nhìn lén anh và Hạ Vi trước cửa phòng làm việc, Nam Cung Diệu biết rõ cô đứng trước cửa, sau cùng còn phát hiện cô giận dỗi chạy khòi công ty, nhất cử nhất động của Mộ Hi Nam Cung Diệu đều rõ như lòng bàn tay.
Nam Cung Diệu và quản lý bày ra hoạt động ngày hôm nay, vốn định vui đùa cùng Mộ Hi một chút, không nghĩ tới nha đầu này thật sự là cô gái cương trực, thà chết chứ không chịu khuất phục, còn dám cầm dao giết người, may mắn chỉ bị thương ngoài da, không hổ là người phụ nữ Nam Cung Diệu vừa ý, kiên cường, dũng cảm, dám nói dám làm.
Cẩn thận nghĩ lại, ở trên giường hiếm thấy Mộ Hi dịu dàng, kể từ khi có quan hệ nam nữ với Mộ Hi, Nam Cung Diệu không còn ở trên giường cùng những phụ nữ khác nữa, hôm nay sau khi Mộ Hi tức giận rời đi, Nam Cung Diệu liền đuổi Hạ Vi rời khỏi.
Từ khi Nam Cung Diệu có Mộ Hi, trong lòng liền không muốn có quan hệ xác thịt với phụ nữ khác, cho nên anh mới sắp xếp phòng tổng thống, muốn cùng Mộ Hi lãng mạn một chút, nhân tiện chơi đủa với cô chút. Không nghĩ tới nha đầu này tâm tư như con lươn, trơn bóng không bắt được.
"Ông đi xuống đi." Nam Cung Diệu bảo khách sạn quản lý rời đi, tự mình đứng dậy đến bên cạnh Mộ Hi.
"Vâng."
Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mình liền tới căn phòng khác bên cạnh, kỳ thật phòng tổng thống này chính là phòng riêng của anh, ở đây có quần áo và vật dụng hàng ngày của anh. Nhìn vết máu trên người mình, Nam Cung Diệu thay bộ đồ ngủ sạch sẽ, ra khỏi phòng.
Mộ Hi vẫn còn hôn mê, Nam Cung Diệu cẩn thận cởi quần áo trên người cô, hy vọng cô nằm thoải mái một chút. Sau đó ôm Mộ Hi ở trên giường vào trong lòng, tay vuốt da thịt mềm mại của cô, dưới thân lại có phản ứng, nhưng nha đầu kia còn chưa tỉnh, đành phải tạm thời kiềm chế.
Rất lâu sau, Mộ Hi có ý thức, cảm giác có một đôi tay quét qua quét lại trên người mình, giống như không buông tha mỗi một tấc da thịt...
"A - - Cứu mạng... cứu mạng... Sắc quỷ... Sắc quỷ..." Mặc dù Mộ Hi tỉnh lại, vừa nghĩ tới nằm cùng một chỗ với Pháp Hải, chán ghét nhắm hai mắt lại giương nanh vuốt múa lung tung đập vào người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông bị đánh không nói gì, Mộ Hi cho là Pháp Hải, tên biến thái này lại cởi toàn bộ quần áo của cô, có phải đã thân mật không...
"Không, không, không cần, Nam Cung Diệu chết tiệt anh ở đâu? Vì sao không tới cứu tôi? Ô ô... Ô ô..." Mộ Hi tuyệt vọng khóc, trong miệng bắt đầu mắng Nam Cung Diệu.
"Ô ô... Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh... Nam Cung Diệu... Tôi hận anh... Tôi hận anh... Ô ô... Nam Cung Diệu anh lại không tới cứu tôi... Cả đời tôi cũng sẽ không để ý tới anh... Ô ô..."
Kỳ thật Mộ Hi biết rõ đây là lừa mình gạt người, tại sao Nam Cung Diệu trở lại đây chứ! Anh căn bản không biết mình ở chỗ này! Đều trách mình quá tùy hứng, thành món ăn của người ta! Còn là ngưởi mắc bệnh AIDS!
"Tôi đến rồi đây." Nam Cung Diệu cười nói, mặc dù bị Mộ Hi mắng, trong lòng lại rất vui, người phụ nữ này vào lúc này còn dám mắng chửi người, hơn nữa bị mắng dĩ nhiên là anh, vì sao côkhông mắng Pháp Hải kia? Thật ra là Mộ Hi không dám mắng Pháp Hải!
Mộ Hi nghe thấy Nam Cung Diệu trả lời, vội mở mắt ra, nhìn thấy thật sự là anh, ôm cổ anh.
"Ô ô... Ô ô..." Mộ Hi ôm lấy Nam Cung Diệu khóc thành tiếng, sợ hãi và tùi thân trong lòng cùng nhau bùng nổ, lúc này Mộ Hi giống như đứa trẻ lạc đường trong đêm tối, tự khóc, khóc vì người thân không ở bên mình!
Mộ Hi giấu mặt trong ngực Nam Cung Diệu, để che giấu nội tâm yếu ớt của mình, che giấu tổn thương kia bơ vơ mà lại không xa xỉ kia, che giấu phần nội tâm vô lực kia!
Nam Cung Diệu không nghĩ tới Mộ Hi sẽ phản ứng như thế, mới rồi còn rất lợi hại, trong miệng còn mắng người, vì sao lúc này đau lòng khổ sở như vậy, nhìn thấy anh cần phải vui mừng nha, Mộ Hi rơi nước mắt khiến anh hết sức đau lòng, sớm biết như thế này sẽ không đùa giỡn với cô, làm hại mũi anh cũng chua xót.
"Tôi đến rồi đây, không khóc, không khóc, ngoan ngoan." Nam Cung Diệu vỗ nhẹ bả vai Mộ Hi, Mộ Hi ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn ngập nước mắt nhìn anh.
"Sao anh đến đến? Pháp Hải kia đâu?" Những vấn đề này Mộ Hi vẫn muốn làm cho rõ. Nam Cung Diệu nhẹ nhàng hôn Mộ Hi một cái, những giọt nước mắt này như kim châm vào anh!
"Tôi nghe được em mắng tôi, tô liền đến, Pháp Hải kia đã bị tôi đuổi ra ngoài." Nam Cung Diệu nhìn Mộ Hi nói.
"A - - không xong rồi, Lãnh Đông bị hạ độc, tôi muốn đi cứu anh ấy." Mộ Hi chui từ trong chăn ra, chạy tới phòng bếp.
"Em định đi gặp Lãnh Đông như vậy?" Nam Cung Diệu nhìn thấy Mộ Hi không mặc quần áo chạy ra ngoài, trong lòng cực kỳ khó chịu, người phụ nữ này thật sự là quá nhiệt tình!
Nam Cung Diệu nhắc nhở, Mộ Hi mới phát hiện mình không mặc gì, vì vậy cầm áo sơ mi trắng bên cạnh mặc lên người, áo sơ mi rất lớn trực tiếp che đi phần mông, chẳng qua bên trong trống trơn, Nam Cung Diệu nhìn cô ở trong phòng vội vàng, anh nâng cằm lên nhìn cô, cô gái nhỏ này mặc áo sơ mi của anh vẫn rất có hương vị, một cặp đùi đẹp trắng tinh lộ ra ngoài, trên người hai ngọn núi nhỏ bị căng lên cao, chân không chạy vào phòng bếp.
"Người đâu?" Mộ Hi nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi Nam Cung Diệu, lại phát hiện Nam Cung Diệu nhìn mình chằm chằm, mặt Mộ Hi bỗng chốc đỏ, mắt to chớp chớp nhìn Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu thích cô như vậy, lúc hung bạo như cọp cái, lúc xấu hổ yểu điệu như hoa hồng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người tiếp xúc khoảng cách ngắn nhưng khiến đầu óc Mộ Hi choáng váng, thân thể mềm mại, giống như say mê, Mộ Hi đỏ mặt, lông mi thật dài từ từ rủ xuống, cô không thể nhìn nữa, đành phải tránh ánh mắt thâm tình của Nam Cung Diệu.
"Qua đây." Giọng nói Nam Cung Diệu đã trở nên có chút khàn khàn, anh cảm giác cổ họng khô rát, cần Mộ Hi giúp anh thoải mái.
"Anh còn không nói Lãnh Đông đã đi đâu?" Mộ Hi biết Nam Cung Diệu vừa xuất hiện, Lãnh Đông khẳng định không có nguy hiểm, Mộ Hi cảm giác được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì? Ngộ nhỡ Lãnh Đông xuất hiện không đúng thời điểm, không tốt lắm, cho nên nhất định phải lên tiếng hỏi rõ Lãnh Đông ở đâu?
"Cậu ấy không có ở đây, qua đậy." Nam Cung Diệu giống như nhìn thấu suy nghĩ của Mộ Hi, biết cô sợ có người ngoài quấy rầy chuyện kế tiếp bọn họ cần làm.
"Tôi không qua, tôi sợ tôi bị bệnh AIDDS, vì vừa rồi Pháp Hải kia bị bệnh AIDS, tôi không biết hắn đã làm gì với tôi? Không được, tôi phải đi bệnh viện." Mộ Hi nói xong chuẩn bị mặc quần áo, Nam Cung Diệu không nói gì, người phụ nữ này lúc nào cũng vào lúc mấu chốt, cẩu huyết.
"Qua đây, coi như em bị bệnh AIDS, hôm nay tôi cũng muốn em, lập tức tới ngay, đừng chờ tôi đi qua em liền thảm!" Nam Cung Diệu không nhịn được, thúc giục Mộ Hi.
"Đuọc, tôi đang muốn báo thù đây, hôm nay anh dám yêu đương vụng trộm ở trong công ty, tôi muốn cắn chết anh." Mộ Hi chạy tới hung hăng cắn miệng Nam Cung Diệu, hôm nay cần phải cắn nát anh, coi anh còn dám đi hôn người khác không.
Mộ Hi nằm trên người Nam Cung Diệu, hai tay ôm đầu Nam Cung Diệu, dùng sức cắn miệng của anh hôn anh thật sâu, hai tay Nam Cung Diệu cởi nút áo sơ mi của Mộ Hi, cởi áo sơ mi xuống sau đó ném qua một bên, hai tay ôm lấy thân thể cô, bắt đầu vuốt ve thân thể trơn bóng, Mộ Hi không nể mặt, cắn Nam Cung Diệu đau đớn, anh cảm giác được trong miệng có vị mặn của máu, Mộ Hi từng miếng từng miếng hút lấy máu của anh, chẳng lẽ người phụ nữ này biến thành cương thi, cô đang uống máu của anh.
Nam Cung Diệu hung hăng vỗ mông Mộ Hi một cái, ý nói cô nhẹ chút, nhưng Mộ Hi không ngừng hạ mình biến thái hôn, cô bắt đầu hôn cổ Nam Cung Diệu, hẳn là cắn cổ của anh, Mộ Hi quyết định lưu lại ký hiệu cho người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt này, cô nên báo thù vì bị anh khi dễ.
Nam Cung Diệu xoay người đè Mộ Hi dưới thân, mắt ưng nhìn cô chăm chú.
"Em muốn làm gì? Cô gái, em biết hôn môi không?" Nam Cung Diệu cười tà mị, mặc dù bị cô muốn rất đau, nhưng lại hết sức kích thích, vì còn chưa có người phụ nữ nào dám cắn anh, còn dám uống máu của anh.
"Tôi muốn uống máu của anh, như vậy trong thân thể tôi liền có máu của anh, cho dù tôi đi đến đâu, cũng có thể mang theo anh, về sau nếu anh còn dám lêu lổng cùng phụ nữ khác, tôi sẽ chặt anh ra, sau đó lại ăn anh." Mộ Hi nói một câu rất nghiêm túc, Nam Cung Diệu không nghĩ tới phụ nữ ác lên lại kỳ lạ như vậy!
← Ch. 081 | Ch. 083 → |